Beta:
Phong Như Khuynh vốn đang đau lòng Tuyết Lang, lại bị cú va chạm này của Tuyết Lang biến thành phẫn nộ.
“Trừ linh quả mỗi ngày của ngươi!”
Giống như sét đánh giữa trời quang, Tuyết Lang trợn tròn mắt ngay tại chỗ.
Nó không rõ nó đã làm sai cái gì, chủ nhân lại muốn trừ Thiên Linh Quả của nó.
Còn may, còn may là nó giấu rất nhiều Thiên Linh Quả, chính là vì để sử dụng trong thời điểm này.
“Các ngươi là ai?” Đường Sơn sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, tầm mắt hắn dừng trên mặt Tần Thần.
Trong suy nghĩ của hắn, trong hai người này, thiếu niên này… Làm hắn cảm thấy nguy hiểm.
Phong Như Khuynh liếc mắt nhìn Tuyết Lang, ý bảo nó đi sang một bên trốn.
Tuyết Lang tung ta tung tăng lăn ra một bên, tìm một gốc cây ngồi xổm xuống, giống như một con chó cảnh, đuôi chó sói lắc qua lắc lại, dễ thương đáng yêu.
Đường Sơn: “…”
Sự kiêu ngạo vừa rồi của ngươi đâu? Sự âm hiểm tàn nhẫn lúc trước đâu? Sao chỉ trong nháy mắt Tuyết Lang vô cùng kiêu ngạo đã từ sói biến thành chó rồi?
Còn làm nũng nhõng nhẽo?
Không có liêm sỉ không biết xấu hổ?
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Nhìn thấy không có ai trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt Đường Sơn hung ác, nghiến răng hỏi.
Tầm mắt Phong Như Khuynh dừng trên gương mặt tái nhợt của Đường Tư.
Khóe miệng nàng còn đọng một vết máu đỏ tươi, vết máu chưa khô kia lại làm đỏ mắt nàng.
Nàng vẫn như cũ không trả lời câu hỏi của Đường Sơn, hồng y tung bay đáp xuống trước mặt Đường Tư.
Đường Tư ngơ ngác gương mặt xa lạ lại có chút quen thuộc, đầu óc trong nháy mắt ngừng hoạt động.
“Ngươi là ai?”
Nghẹn nửa ngày, nàng mới nghẹn ra mấy chữ này.
Thật sự là hai tháng không gặp, Phong Như Khuynh thay đổi quá nhiều, nàng không thể nhận ra ngay lập tức…
Ngũ quan này, hơi thở này làm nàng có một loại cảm giác quen thuộc lạ kỳ.
Nàng lại nhìn thấy phản ứng của Tuyết Lang, trong lòng loáng thoáng có một suy đoán, nhưng nàng vẫn cảm thấy suy đoán này khó có thể xảy ra, hoàn toàn không thể tin được.
“Ngươi bị thương rồi đừng nói nữa,” Phong Như Khuynh hơi chau mày, trong ánh mắt ánh lên sự đau lòng, nàng kêu Phù Thần lấy cho nàng một quả màu hồng từ không gian, đưa cho Đường Tư, “Ăn nó đi.”
Ầm!
Âm thanh quen thuộc này giống như một tia sấm sét nổ vang trong đầu Đường Tư.
Toàn bộ đầu óc nàng đều trống rỗng, ngơ ngác nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nếu chỉ nhìn mặt, nàng tạm thời không có cách nào nhận ra Phong Như Khuynh nhưng âm thanh của Phong Như Khuynh đã sớm khắc sâu trong trí nhớ của nàng, cả đời khó quên.
Cho nên, trong nháy mắt khi Phong Như Khuynh mở miệng, trong lòng nàng đã hiện lên một suy đoán mơ hồ, cuối cùng cũng đã được chứng thực.
“Công chúa!”
Công chúa!
Thiếu nữ làm mắt người khác sáng ngời này chính là chủ tử của các nàng Phong Như Khuynh!
Mọi người trong Thiết huyết quân đoàn cũng đều không thể tin được, mới ngắn ngủn hai tháng không gặp, sao công chúa trở nên gầy như thế?
Không đúng, nàng so với người bình thường thì vẫn béo hơn họ, nhưng so sánh với dáng vẻ lúc đầu của nàng, quả thực là đã gầy đi quá nhiều, nhiều đến mức làm người kinh diễm!
Giờ phút này Đường Tư còn đang lâm vào khiếp sợ, khiến nàng thật lâu không thể hoàn hồn.
Phong Như Khuynh không muốn trì hoãn mọi chuyện quá lâu, nàng đem trái cây màu đỏ nhẹ nhàng đặt bên môi Đường Tư.
Quả màu đỏ đó rất nhỏ, chỉ to bằng quả nho, dễ dàng bị nàng đẩy vào trong miệng Đường Tư.
Đường Tư theo bản năng cắn một ngụm, nước ngọt từ quả tràn vào miệng, mang theo một luồng linh khí nồng đậm, làm cho cơn đau từ ngực nàng dần dần giảm bớt không ít.
Đây là… Linh dược?
Cũng chỉ có linh dược, mới có thể mang đến hiệu quả tốt như thế.
Đường Sơn vốn dùng ánh mắt khinh thường nhìn, nhưng sau khi thấy Phong Như Khuynh lấy quả màu đỏ đó ra, ánh mắt lập tức kinh ngạc, hô hấp cũng lộ ra sự căng thẳng: “Đây… Là bách thảo quả tam giai?”