Chỉ là…
Tay Dung Yên vẫn nắm chặt chiếc yếm, máu tươi nhuốm đỏ cả yếm nhưng dường như bà cảm nhận được cơn đau, mày liễu hơi nhíu lại.
Chỉ là bà vẫn không hề buông tay!
“Ngọc Nhi!”
Một tiếng rống đinh tai nhức óc từ bên ngoài nhà gỗ truyền đến khiến Đường Ngọc sợ tới mức run rẩy toàn thân, ngân châm trong tay rơi xuống mặt đất. Nàng ta hoảng sợ quay đầu lại, thoáng chốc đã nhìn thấy gương mặt xanh mắt của ông ta.
“Phụ…Phụ thân, sao người lại đến đây?”
Đường Ngọc nhanh như cắt giấu ngọc bài đi, sợ sẽ bị Đường Lạc phát hiện.
“Ngọc Nhi, con đang làm gì?” Gân xanh trên trán Đường Lạc ngày càng nhiều. Ông ta tức giận quát lớn: “Con đã làm gì với Yên Nhi rồi?”
“Con…” Đường Ngọc tạm thời hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh nàng ta đã che giấu cảm xúc thật, trở nên uất ức tủi thân nói: “Phụ thân, dì Dung ngây ngốc ở nhà chúng ta hơn mười năm, ăn của Đường gia, uống của Đường gia, ấy vậy mà dì ấy vẫn không muốn gả cho người, con chỉ là….Chỉ là không nhịn được nữa…”
Sắc mặt Đường Lạc vẫn xanh mét: “Đây không phải là việc mà con nên quan tâm!”
“Chỉ là cho dù chúng ta nuôi chó, nó cũng biết trông nhà. Còn dì Dung thì làm gì được?” Đường Ngọc cắn môi, đánh chết nàng ta cũng không thể để cho Đường gia biết trong tay Dung Yên có trân bảo.
Càng không thể để cho ai biết nàng ta đã lừa từ tay bà ta không ít linh dược.
Khách quan mà nói, giá cả của một gốc tam giai linh dược như vậy, cho dù là Đường gia thì nửa năm nàng ta mới có được một gốc, mà từ sau khi biết Dung Yên có linh dược, nàng ta đã lừa bà ta, lấy được những ba bốn mươi cây.
Giá của những linh dược đó đủ để cho một gia tộc ăn uống cả đời không lo nghĩ.
Càng không nói đến trong tay bà ta còn có ngũ giai linh dược.
Đáng tiếc cho dù nàng ta lừa gạt như thế nào bà ta cũng không chịu giao ra.
“Ngọc Nhi, con dám so sánh Yên Nhi với chó?” Đường Lạc trợn trắng mắt, phẫn nộ, cắn răng nói.
“Nữ nhi chỉ lấy ví dụ tương tự thôi, mỗi ngày người đều chăm sóc cho dì ăn ngon uống tốt, tính ra cũng tốn một khoản tiền rất lớn, chẳng lẽ dì ấy không nên dùng thân trả nợ sao? Nhưng cố tình bà ấy là một con bạch nhãn lang, chỉ mải nhớ thương phu quân trước và hài tử, căn bản không để phụ thân chạm vào! Con chỉ đau lòng cho người…”
Đường Ngọc nhìn về phía Dung Yên, nói: “Nếu, nếu có thể ném cái yếm này đi có lẽ dì ấy có thể buông tay, yên lòng chấp nhận người.”
Vốn Đường Lạc một bụng tức giận, nhưng nghe được lời giải thích này của Đường Ngọc, đáy lòng ông ta đã dễ chịu hơn nhiều, chỉ là khuôn mặt vẫn còn xanh mét, lạnh giọng nói: “Dù sao đi chăng nữa thì con cũng không thể tổn thương nàng ấy!”
“Phụ thân, nữ nhi cũng hết cách. Dì ấy túm chặt chiếc yếm không thả, con chỉ có thể làm vậy để dì ấy thả tay.” Đường Ngọc nhước khuôn mặt nhỏ lên, tỏ vẻ đáng thương nói tiếp: “Chẳng qua phụ thân dạy rất đúng, về sau nữ nhi không tổn thương dì ấy nữa. Dù sao thì con…cũng thật sự rất thích dì Dung.”
Thật sự thích túi trữ vật đựng đầy trân bảo của dì ấy.
“Được rồi, con lui xuống đi.” Đường Lạc liếc Đường Ngọc một cái: “Lần sao không được phạm lỗi như vậy nữa.”
Đường Ngọc cụp mắt, đuôi mắt nhìn thoáng qua Dung Yên vẫn đang nắm chặt chiếc yếm, đè xuống không cam tâm trong lòng, nhỏ giọng đáp: “Vâng, phụ thân.”
Đường Ngọc vừa rời khỏi nhà gỗ, nơi đây chìm vào trong tĩnh lặng.
Đường Lạc nhìn xuống, chăm chú ngắm nữ tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, khóe môi nở nụ cười khổ: “Yên Nhi, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta, từ nay về sau sẽ không ai dám tổn thương nàng nữa.”
Ông vĩnh viễn không thể nào quên được, năm đó một thoáng kinh hồng lướt qua, bóng hình tuyệt sắc ấy đã rơi vào trong mắt, đâm thẳng vào lòng ông.