Beta: Hà
"Vậy làm phiền công chúa."
Lưu thị không dám tin trợn tròn mắt
Công công đồng ý rồi? Hắn thật sự đồng ý rồi hả? Vũ nhi là dòng dõi duy nhất của Lưu gia, hắn thật sự cam lòng đem Vũ nhi bỏ lại trong cung?
"Về phần Lưu thị...."Phong Như Khuynh cúi đầu đôi mắt liếc nhìn về phía Lưu Thị, "Đánh một trăm gậy, đuổi ra khỏi cung, từ nay về sau, không cho phép bước vào trong cung một bước."
Khéo miệng Lưu thị co giật, nếu Lưu Vân Tiêu đã đồng ý rồi, nàng càng không dám chống lại.
"Còn ngươi nữa...." Phong Như Khuynh ánh mắt chuyển hướng về phía Lưu Vân Tiêu.
Nàng sẽ không quên, sở dĩ Lưu thị dám phách lối như vậy, nguyên nhân đều là vì Lưu Vân Tiêu.
Cái kẻ đầu sỏ này!
Vẻ mặt Lưu Vân Tiêu vốn đã nghẹn khuất, sau đó còn nghe được lời này của Phong Như Khuynh, lửa giận trong nội tâm từ từ bùng phát ra ngoài, nhưng hắn vẫn là đè nén lại.
"Công chúa, đây đều là hiểu lầm, ta...."
"Ta mặc kệ đây có phải hiểu lầm hay không, các ngươi hôm nay làm ta và thú của ta sợ hãi, nếu không bồi thường chút phí tổn thất về tinh thần thì khó ăn nói với bề trên, tiểu lang, ngươi cùng Hùng Nhất đi theo phía sau Lưu Vân Tiêu về Lưu gia, vừa ý cái gì đều cầm về cho ta."
Lưu Vân Tiêu: "....."
Ngươi là công chúa nước Lưu Vân, còn muốn chiếm núi làm vua cường đạo?
Cái này là đang trêu chọc mọi người sao?
"Xem ra là ngươi không muốn, người đâu, đi mời phụ...."
chữ Hoàng cuối cùng còn chưa rơi xuống, Lưu Vân Tiêu đã hung tợn nghiến răng: "Hết thảy đều nghe theo công chúa!"
Phong Như Khuynh đáng chết!
Sớm muộn gì hắn cũng phải xả cơn giận này!
Quả thật là quá oan uổng rồi!
"Lúc này mới nghe lời." Rốt cuộc Phong Như Khuynh lộ ra bộ dáng tươi cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tuyết Lang, "Ngươi đừng chỉ ham ăn những linh dược kia, thấy cái gì tài bảo vàng bạc hết thảy đều mang về cho ta, nghe rõ chưa?"
Lưu gia có thể lên nhanh như vậy, ngoại trừ bí thuật bên ngoài, thế nào cũng không thoát khỏi mối quan hệ cùng Linh dược kia.
Vì vậy....
Nàng không dọn Lưu gia trống không, nàng tuyệt không cam lòng.
Lưu Vân Tiêu nét mặt già nua trắng bệch.
Nàng là sao biết Lưu gia cất giấu không ít Linh dược?
Nhưng mà những Linh dược kia, là hắn đổi nhiều năm như vậy, thật vất vả lấy được từ trên tay của vị đại nhân kia, ý định lưu lại dùng để sau này bồi dưỡng Vũ nhi.
Chuyện này hắn che giấu rất kỹ, hẳn là không một ai biết, vì sao nàng lại biết rõ ràng như vậy?
Nhưng mà....
Nghĩ đến nơi cất giấu Linh dược kia, Lưu Vân Tiêu lại nhẹ nhàng thở ra.
Cái chổ cất giấu kia rất bí ẩn, cho dù là có những linh thú này đi, cũng sẽ không thể nào tìm được, về phần vàng bạc tài bảo của hắn....Đều là vật ngoài thân, mất thì mất.
Dù sao những vật phẩm quý hiếm, hắn đều giấu rất tốt...
"Còn không mau cút đi!" Phong Như Khuynh sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm nghị quát lớn.
Lưu Vân Tiêu ôm quyền cúi đầu: "Vậy lão phu liền cáo lui trước."
Nói xong lời này, Lưu Vân Tiêu liền nhìn về phía Lưu thị còn đang ôm Lưu Vũ không chịu buông tay, ánh mắt hắn lạnh lùng, mặt không biểu tình: "Đi thôi."
"Vâng."
Lưu thị cắn răng, từ dưới đất đứng lên, nàng nhìn thấy Lưu Vũ oa oa khóc lớn, có chút đau lòng, cuối cùng vẫn là cương quyết quay đầu đi, theo Lưu Vân Tiêu cùng đi ra ngoài.
Chờ Lưu Vân Tiêu đi rồi, Phong Như Khuynh sai thị vệ áp chế Phong Như Sương cùng Lưu Vũ đi xuống, lại tiếp tục sai bảo những cái khác.
Cuối cùng trong hậu hoa viên chỉ còn lại mình nàng cùng Nạp Lan lão gia tử.
Nạp Lan lão gia tử kìm nén lửa giận trong bụng, khó khăn thở mạnh : "Khuynh nhi, vì sao lại dễ dàng bỏ qua cho những tên khốn kiếp Lưu gia kia?"
"Người và hắn đều mới cùng nhau đột phá không bao lâu, nếu là chiến đấu một trận, cả hai sẽ bị thua thiệt, ta không muốn để cho người bị thương."