Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ
Trong đám người, mọi người nghe lời nói của tiếu nhị, ai cũng có chút hiểu rõ.
"Chậc, có vẻ như sau khi nhà họ Đàm gặp rủi ro thì nhà họ Liễu cũng không ổn, vậy mà còn muốn đến Đệ Nhất Lâu ăn không uống không, quả thật là làm mất hết mặt mũi phủ Thừa Tướng."
"Ngay cả bữa cơm cũng không trả tiền nổi, lại còn không thấy xấu hổ khi ra ngoài sao?
Chuyện này Thừa Tướng Liễu có biết không? Nếu như để Thừa Tướng Liễu nghe được công tử Liễu muốn đến Đệ Nhất Lâu ăn không uống không, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân hắn."
Nghe những người này nghị luận, sắc mặt Liễu Ngọc Thần càng ngày càng khó coi. Nếu người nói những lời này là người thường thì đương nhiên hắn sẽ nổi bão, nhưng sau khi nhận ra những người đó là ai thì hắn chỉ có thể gắng gượng đem tất cả lời muốn nuốt trở về, nhịn cục tức này lại.
" Ngọc Thần..." Đàm Song Song rũ mắt xuống, điềm đạm đáng yêu. Nàng nói tiếp: "Quên đi, vết thương của ta có thể tự lành, ngài không cần phải...tốn kém như thế, chúng ta vẫn nên trở về đi..."
Liễu Ngọc Thần nhìn thấy sắc mặt Đàm Song Song thiếu máu đến tái nhợt, tâm trạng chìm xuống. Kéo Đàm Song Song đang định đứng lên, cắn răng nói: "Mang hai món ăn ta vừa mới chọn lên."
Không phải chỉ là ba mươi ngàn lượng thôi sao, nếu như có thể giúp thân thể của Song Nhi mau hồi phục thì tốn nhiều tiền hơn cũng đáng giá!
Tiểu nhị cười châm chọc: "Được ạ, nhưng mà công tử Liễu ký vào tờ hóa đơn trước đã."
"Ngươi..." Liễu Ngọc Thần tức giận run rẩy cả người, nói: "Ngươi nói lời này là có ý gì? Liễu Ngọc Thần ta còn có thể quỵt nợ sao?"
Tiểu nhị cười lạnh, nói: "Nếu như là người khác thì ta sẽ tin tưởng nhưng Liễu công tử ngươi vừa rồi còn muốn ăn miễn phí không phải trả tiền, lỡ như ngươi ăn xong sau đó chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Ta thì đánh không lại ngươi, chỉ có thể tính tiền trước cho ngươi."
Cả người Liễu Ngọc Thần run rẩy càng ngày càng kịch liệt.
Hắn cảm thấy nhân phẩm của mình bị nhục nhã.
Nhìn thấy ánh mắt hàm chứa khinh miệt của tiểu nhị, sau đó là ánh mắt của những người xung quanh quét đến, hắn đành phải đem lửa giận nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, ta đây tính tiền trước."
Sau này, chung quy vẫn sẽ có cơ hội tính sổ với Đệ Nhất Lâu này!
Trước hết bây giờ cứ dễ dàng tha thứ vài câu của hắn.
Liễu Ngọc Thần căm giận ném vào mặt tiểu nhị ba tờ ngân phiếu: "Cầm, tránh cho người khác hiểu lầm Liễu Ngọc Thần ta là loại người muốn ăn uống miễn phí!"
Nhất thời tiểu nhị mặt mày hớn hở, cợt nhã cầm ba tờ ngân phiếu.
Mỗi tờ ngân phiếu đều có mệnh giá mười ngàn.
"Xem ra quả thực đây chỉ là hiểu lầm nhỏ với Liễu công tử, Liễu công tử thật hào phóng, vì chứng minh bản thân không phải kẻ ăn không uống không mà thanh toán cho Đệ Nhất Lâu của chúng tôi thêm nhiều tiền trà nước như vậy. Trước hết tiểu nhân thay công tử nhà ta vui lòng nhận. Liễu công tử đối với Đàm tiểu thư quả nhiên là tình yêu chân thành, không tiếc vung tiền như rác vì nàng."
Thời điểm vừa mới bắt đầu, không ai chú ý đến tránh cãi bên này nên tự nhiên sẽ không biết giá cả mà Đệ Nhất Lâu đưa ra.
Vì vậy, một lúc sau khi tiểu nhị nói ra lời này, Liễu Ngọc Thần tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Rõ ràng vô liêm sỉ đòi ba mươi ngàn lượng, giờ lại chụp mũ xu nịnh hắn nói là đưa hắn tiền trà nước!
Có nhà ai lại đưa tiền trà nước nhiều như vậy chứ?
Quan trọng hơn là, những lời này nhất định sẽ rơi vào tai của phụ thân và khiến cho phụ thân biết hắn đã vì thể hiện trước mặt Đàm Song Song mà hào phóng vung nhiều bạc, khẳng định sẽ đánh gãy chân hắn!.
"Rốt cuộc ta đã gây thù gì oán gì với Đệ Nhất Lâu các ngươi?" Trong mắt Liễu Ngọc Trần đầy oán giận, hận không thể làm thịt tên tiểu nhị này.
Vậy mà lại hãm hại hắn như thế!
"Không không không, Đệ Nhất Lâu chúng tôi và công tử không hề có ân oán. Hơn nữa còn chân thành chúc phúc Liễu công tử và Đàm Song Song sớm ngày thành hôn, cũng không thiệt thòi cho Đàm tiểu thư không minh không bạch theo ngươi nhiều năm như vậy." Tiểu nhị tấm tắc hai tiếng, sửa lại thái độ kiêu ngạo trước đó, rất chi hiền lành.