Trước đến giờ hổ Tam Văn luôn nâng niu con non, nó thấy con Tuyết Lang kia không phân biệt đúng sai đã nhằm vào nhãi con nhà mình nên gầm lên giận dữ, ánh mắt lộ hung quang.
Vốn Tuyết Lang đang định tát bay hổ nhỏ, bỗng nhiên...bị dọa rồi.
Aihh, người ta có mẫu thân là linh thú ngũ giai, nó không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Chờ sau này nó đột phá ngũ giai xong chắc chắn sẽ cướp chủ nhân lại, hừ!
Phong Như Khuynh hạ mắt nhìn Tuyết Lang đứng khựng trước chân mình, trong mắt nó có không cam lòng, ai oán, thậm chí căm giận nhìn chằm chằm vào hổ nhỏ.
Nếu ban nãy hổ mẹ không gầm một tiếng đe dọa thì có lẽ lúc này nhóc hổ đã bị nó cho một tát bắn ra ngoài rồi.
"Tuyết Lang, về sau Tiểu Hổ là đồng bọn mới của chúng ta, ngươi không được phép tổn thương nó."
Sau này hổ nhỏ phải theo nàng về nhà, nếu không đánh phủ đầu tuyết lang trước có khi hổ nhỏ sẽ bị nó bắt nạt.
Giống như sấm đánh giữa trời quang, tuyết lang trợn tròn hai mắt.
Con hổ ranh tranh giành đùi chủ nhân của nó, phải theo bọn họ về nhà?
Quan trọng hơn là hổ ranh này ngày đầu tiên quen chủ nhân mà đã có tên!
Tuy năng lực đặt tên của chủ nhân... Thật sự chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng được đặt tên. Nó làm việc nhiều ngày như vậy đến cái tên cũng chẳng có!
Tủi thân!
Quá tủi thân!
Đột nhiên Tuyết Lang không muốn để ý Phong Như Khuynh nữa, nữ nhân mới gặp đã yêu thú khác. Nhưng nó lại lưu luyến nàng, bởi vậy chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán chăm chú nhìn Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh vỗ đầu nó, cảm xúc hơi ghen tị nơi đánh lòng của Tuyết Lang vơi đi không ít.
Nàng ngẩng đầu nhìn hổ Tam Văn.
"Ngươi... Muốn đi với ta không?"
Hổ Tam Văn sửng sốt, nó cúi đầu, nghĩ nửa ngày rồi lắc đầu.
Trong rừng rậm linh thú này nó còn chuyện phải làm, không thể rời đi được.
"Vậy được." Phong Như Khuynh thất vọng thở dài, nàng nhìn Tuyết Lang lần nữa, "Tuyết Lang, Tiểu Hổ còn nhỏ mà đã phải xa mẫu thân, từ nay về sau ngươi xem như phụ thân của nó nhé."
Tuyết Lang trợn mắt há mồm.
Nó đến nương tử còn chưa có, ấy vậy mà làm phụ thân rồi?
Hơn nữa con hổ ranh này khác với đám linh thú kia, chúng nó rất có quy củ không ai dám tranh sủng với nó, duy chỉ có con hổ non này khiến nó cảm giác được mối nguy hiểm khôn lường.
"Tuyết Lang, ta biết ngươi không vui khi làm phụ thân nhưng... Ngươi không thấy Tiểu Hổ rất đáng yêu sao? Không muốn hài tử như thế này sao?"
Tuyết Lang bĩu môi, mắt chủ nhân bị mù rồi, vật nhỏ này đáng yêu chỗ nào?
Có nó đáng yêu đây này, đúng không?
"Ngươi không thấy vẻ ngoài của nó rất giống mèo sao? Vừa dịu ngoan lại rất đáng yêu." Phong Phư Khuynh tủm tỉm cười xách hổ con lên tay, hỏi.
Tuyết Lang hừ lạnh.
Mắt chủ nhân có vấn đề thật rồi, trước thì muốn nuôi nó như nuôi chó, nay lại cảm thấy hổ ranh giống mèo.
Nó giống mèo chỗ nào?
Tiểu Hổ bị Phong Như Khuynh ôm vào ngực, nó cảm thấy một luồng ấm áp bao phủ lấy mình.
Hổ con lè lưỡi liếm nhẹ lên mặt nàng, kêu một tiếng lấy lòng: "Meo."
Phong Như Khuynh: "..."
Tuyết Lang: "..."
Mọi người trong thiết huyết quân đoàn: "..."
Mẫu hổ: "..."
Hổ Tam Văn lùi về sau mấy bước. Đột nhiên nó không muốn thừa nhận con non không có tiết tháo này là do nó sinh ra.
Nó không cứu vãn nổi cái mặt này.
"Ngao ô!"
Mắt Tuyết Lang đỏ rực, bị chọc cho tức điên lên rồi.
Nó đã xác định, con hổ ranh này chính là một tiểu tạp chủng, nó thế mà dám dùng thủ đoạn này để lấy lòng chủ nhân.