Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Táo đỏ phố núi

Thật ra thì cô ta biết rõ, lúc này cho dù cô ta có nói cái gì đi nữa thì Quý Xuyên cũng sẽ không tin.

Nhưng mà lúc này Quý Xuyên lại khiến cho cô ta có một loại cảm giác, nếu như giờ phút này cô ta không giữ chặt lấy anh ta thì sao này bọn họ cũng chỉ có thể càng xa cách.

“Quý Xuyên, anh đã nghe được thì cũng biết là em cũng muốn cứu Bảo Bối. Em…”

Đối với cánh tay đột nhiên xuất hiện này, Quý Xuyên chỉ nhướng mày lên.

“Ngay từ đầu đúng là em suy nghĩ hơi xấu một chút, nhưng mà em thật sự đã định đi cứu cô ấy…”

“Quý Xuyên, anh hãy tha thứ cho em được không? Sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với Bảo Bối!”

Tiếu Huyên khổ sở cầu xin.

Bởi vì trên tóc và trên mặt đều bị dính một chút nước tương có dính tiêu đen. Lúc này nhìn Tiếu Huyên nhếch nhác và bẩn thỉu vô cùng.

Nhưng nước mắt nóng hổi tuôn ra từ đáy mắt của cô ta lại khiến cho khuôn mặt vô cùng bẩn thỉu này của cô ta trở nên vô cùng đáng thương.

Nếu như lúc trước, đối mặt với khuôn mặt như vậy thì có khả năng Quý Xuyên sẽ dao động.

Nhưng mà bây giờ, anh ta nhìn thấy khuôn mặt này có khóc tới thê thảm đến mức nào đi nữa thì trong lòng của anh ta vẫn không hề mềm lòng đi một chút nào. Chỉ cần nghĩ tới việc cô ta để cho Tiếu Bảo Bối đi ngủ cùng với lão già kia, thì trong lòng của anh ta giống như có con chuột gặm cắn trái tim của anh ta.

“Quý Xuyên…”  Dien_dan l3_quy1don^. Dường như Tiếu Huyên đang muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng vào lúc này người đàn ông lại đột nhiên đẩy cô ta ra.

Tiếu Huyên không ngờ được Quý Xuyên lại có thể ra tay với cô ta, cho nên khi bị anh ta đẩy ra, cô ta bị lùi lại nhiều bước, cuối cùng ngã ngồi ở bên tủ.

Bởi vì theo quán tính, nên thậm chí phần lưng của cô ta còn đụng phải góc nhọn của ngăn tủ. Góc nhọn kia, giống như làm rách da thịt của cô ta ra. Tiếu Huyên có thể cảm giác được, sự đau rát ở trên lưng…

Cô ta bị đau lấy tay ôm lấy chỗ đau ở trên lưng của mình, nhưng mà dường như người đàn ông kia căn bản không nhìn thấy.

“Tiếu Huyên, những lời nói nhảm này của cô tốt nhất đừng nói nữa. Cái gì mà sau đó cô còn muốn đi cứu cô ấy? Nếu như cô thực sự đi qua đó, thì những chuyện kia tuyệt đối sẽ không phát sinh! Nhưng mà cô có đi không? Không hề!”

Nghĩ tới chuyện đêm hôm đó Tiếu Bảo Bối bị làm nhục, Quý Xuyên liền hận không thể xé nát người phụ nữ này ra.

“Quý Xuyên, lưng của em bị đụng rồi, đau lắm! Bây giờ chúng ta có thể không nói tới những thứ này không, anh đưa em đi tới bệnh viện trước đã, có được không?”

Tiếu Huyên sờ thấy sau lưng của mình có chút ẩm ướt, ngón tay đặt sang bên cạnh, thì thấy trên đó có một chất lỏng sệt sệt chảy ra, khiến cho cô ta có một cảm giác sợ hãi xưa nay chưa từng có.

“Đừng có giả vờ trước mặt của tôi!  Cô nghĩ là tôi không biết là cô đã bỏ vào canh gà một ít đồ hay sao? Bây giờ bảo tôi lại sát gần cô, để cho cô được như ý hay  sao?” Ngay cả quay đầu lại Quý Xuyên cũng không thèm, anh ta đi tới chỗ ghế sofa ở bên cạnh. Rồi đem tập công văn và cả những văn kiện kia, tất cả đều cầm lấy hết. Sau đó anh ta còn cởi áo khoác tây trang ra, ném ở trên ghế salon.  Dien_dan l3_quy1don^.

Thật ra, từ lúc ăn xong miếng thịt bò kia, anh ta đã cảm giác được người mình có chỗ không thích hợp.

Nhưng mà dù sao đi nữa thì cũng là đàn ông. Ở quán ăn đêm anh ta cũng thường thấy những thứ này.

Ăn thứ gì vào sẽ có phản ứng như vậy anh ta cũng hiểu rõ. Cho nên khi anh ta phát hiện ra cả người mình nóng ran lên, thì liền phát hiện ra đến cùng thì Tiếu Huyên đã làm gì.

Đúng là anh ta không ngờ được, Tiếu Huyên lại có thể vô sỉ tới mức này.

Cũng chính bởi vì điều này nên anh ta mới quyết định không giữ lại mà nói hết những điều kia ra.

Mà Tiếu Huyên sau khi nghe những lời này của Quý Xuyên xong thì lập tức á khẩu không trả lời được.

Dù cô ta có thông minh đi nữa thì cũng không nghĩ tới một chút thủ đoạn của cô ta đã sớm bị Quý Xuyên phát hiện ra. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

Vào lúc ánh mắt của cô ta có chút tuyệt vọng thì Quý Xuyên đã thu dọn xong công văn tài liệu và một số vật dụng của mình, xoay người đi ra phía cửa.

Mà nhìn thấy Quý Xuyên sắp rời khỏi, Tiếu Huyên cố hết sức muốn đứng lên, muốn đi lại ngăn cản Quý Xuyên: “Quý Xuyên… Quý Xuyên…”

Nhưng mà vừa động một cái thì cô ta liền cảm thấy miệng vết thương ở sau lưng của mình lại một lần nữa rách ra, đau tới mức khiến cho nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống.

“Đau quá… Quý Xuyên em đau quá…” Nhưng mà nghe thấy tiếng cầu cứu của cô ta, Quý Xuyên vẫn vô tình bước đi.

Cánh cửa kia cũng bị anh ta sập lại vừa rung rung vừa kêu rầm một cái, giống như là muốn sụp đổ xuống vậy.

Nhưng mà Tiếu Huyên biết rõ, bây giờ cái sụp đổ xuống không phải là cánh cửa kia mà chính là sự tín nhiệm từ trước tới nay của Quý Xuyên đối với cô ta…

Nhìn cánh cửa đóng lại, nước mắt của Tiếu Huyên lại tràn ra như vỡ đê một lần nữa…

– – Đường phân cách – –

“Cục cưng, tại sao lại cúi gằm đầu xuống không có chút tinh thần nào như vậy?” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

Hôm nay, khó khi được ở nhà. Tiếu Bảo Bối lại ngây người ngồi một mình trên ghế sofa với vẻ mặt rầu rĩ.

Kiều Trác Phàm vốn đang vùi đầu vào trong văn kiện, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên liền bắt gặp một màn như vậy.

Anh vẫn đang định tiếp tục làm việc của mình, cuối cùng lại đặt văn kiện ở trên tay xuống, đi tới bên cạnh cô.

“Cũng không có gì, chỉ là có chút buồn chán mà thôi!” Tiếu Bảo Bối vừa cầm lấy cái gối ôm hình con cừu của mình, vừa chu môi lên nói.

Đây chính là ngày hôm sau Kiều Trác Phàm nghỉ bệnh.

Vốn là Kiều Trác Phàm đã khỏe lại, muốn đưa cô tới tập đoàn Đế Phàm cùng với mình.

Nhưng mà dưới mệnh lệnh và sự kiên trì của Thẩm Niệm Cẩm, đã ngăn chặn hai người bọn họ ở nhà.

Nói là bây giờ thân thể của Kiều Trác Phàm cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.

Suy nghĩ cho thân thể của Kiều Trác Phàm, nên Tiếu Bảo Bối cũng chỉ có thể khuyên anh ở nhà nghỉ ngơi vài ngày.

Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại nói, trừ khi Tiếu Bảo Bối ở nhà cùng với anh, nếu không thì anh sẽ không ở nhà một mình.

Bởi vì như vậy nên Tiếu Bảo Bối cũng không cần đi làm.

Nhưng mà hai ngày ở nhà không có việc gì làm, Tiếu Bảo Bối đã vô cùng buồn chán.

Hơn nữa, hai ngày nay những nội dung mà ti vi đưa tin không có tin tức gì khiến cho cô cảm thấy hứng thú.

Mà Kiều Trác Phàm thì sao?

Cái người mà vốn nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi thì bây giờ còn kêu A Vĩ tới tập đoàn Đế Phàm mang một số văn kiện tới đây. Táo đỏ le^e quyy do^nn.     

Bắt đầu từ sáng tới giờ, anh chỉ lo bận rộn xử lý công việc của công ty. Thẩm Niệm Cẩm còn nói hôm nay muốn tán gẫu với bạn trên mạng, cho nên cả ngày không có ai nói chuyện với Tiếu Bảo Bối.

“Vậy trước kia những lúc buồn chán thì em sẽ làm gì?” Kiều Trác Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong lòng cũng không hề dễ chịu.

Anh thích nhất là khuôn mặt tươi cười của Tiếu Bảo Bối.

Thấy cô như vậy anh còn khó chịu hơn cả cô.

“Trước kia?  Đương nhiên là trước đây mỗi khi buồn chán thì em sẽ tìm Nhạc Dương để đi chơi!” Trước kia mỗi khi cuối tuần, chỉ cần Nhạc Dương ở trong nước thì cô sẽ đi theo Nhạc Dương đi chơi khắp nơi. Có đôi khi là một cửa hàng đồ ngọt mới khai trương, có đôi khi lại đi dạo phố, có đôi khi lại đi khắp nơi với cô ấy để chọn quà cho Diệp Tử Hi.

Nhưng mà không biết gần đây Nhạc Dương đã xảy ra chuyện gì mà không thấy tìm cô.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Tiếu Bảo Bối buồn chán.

“Tìm Nhạc Dương đi chơi? Vậy… Em đi tìm cô ấy đi!”

Dù sao thì cũng rất muốn cô ở bên cạnh của mình, nhưng mà nhìn vẻ mặt không chút vui vẻ nào của cô, Kiều Trác Phàm vẫn không đành lòng.

Nếu như là như vậy thì trước hết cứ để cho cô đi chơi. Anh cũng chuyên tâm xử lý cho xong mấy văn kiện này, đợi buổi tối có thể chơi cùng với cô rồi. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.

“Thật sao? Anh thật sự đồng ý để cho em ra ngoài tìm Nhạc Dương đi chơi sao?” Nếu như không phải là Kiều Trác Phàm chỉ đích danh muốn cô ở nhà, thì cô đã sớm chạy ra ngoài tìm Nhạc Dương rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK