Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo (meoancamam)

Những phóng viên nữ này giống như thấy được chuột chạy qua đường, cùng nhau đánh hội đồng.

Mà cả quá trình này,Tiếu Huyên chỉ có thể ôm lấy gương mặt của mình theo bản năng, hi vọng không để người ta chụp được mặt mình sau đó la lên: “Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết. . .”

Thế nhưng Tiếu Huyên không biết, tại lúc cô ta hốt hoảng nhất có một người đừng ngoài cửa.

Khi nhìn thấy cô ta ôm chăn bị người chụp lại, người nọ cũng thuận tiện cầm điện thoại chụp một tấm rồi trực tiếp gửi cho một số điện thoại.

Xong xuôi, nhiệm vụ của người này cũng hoàn thành thuận lợi, liền nện bước nhanh nhẹn rời đi…

– – đường phân cách – –

Cùng buổi sáng đó, Qúy Xuyên mặc một bộ tây trang màu xám bạc, bên trong phối hợp áo sơ mi màu hồng, hoàn toàn có dáng vẻ khiến người nhộn nhạo tâm hồn.

Đương nhiên nếu lúc này trên mặt của anh ta không có nhiều vết bầm tím như vậy thì đoán chừng anh ta càng dễ nhìn hơn.

Thực ra cú đánh Tiếu Bảo Bối dành cho anh ta ngày hôm qua quả thật rất độc.

Đến tận giờ, không nói mặt anh ta chỗ tím chỗ xanh mà chỉ cần thoáng động miệng liền đau muốn chết.

Nhưng đến tận lúc này, Quý Xuyên vẫn không hiểu đến cùng là tại sao Tiếu Bảo Bối lại để A Vĩ đánh anh ta thành đức hạnh này.

Cho nên hiện tại anh ta xuất hiện trước phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối đương nhiên là muốn tìm một câu trả lời thỏa đáng cho việc bị ăn đánh ngày hôm qua.

Nhưng vì để không khí hài hòa một chút, anh ta còn mang tới một bó hoa loa kèn tươi mát.

Loa kèn, là loài hoa thuần khiết thanh thoát nhất.

Mà Quý Xuyên cũng cảm thấy, loại hoa này giống với Tiếu Bảo Bối nhất.

Nhưng anh ta tay nâng hoa tươi, muốn đi vào phòng làm việc của Tiếu Bảo Bối lại bị A Vĩ chặn lại ở cửa.

Vừa thấy A Vĩ, Quý Xuyên theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Cũng không phải anh ta thích A Vĩ mà quả đấm của A Vĩ ngày hôm qua vẫn còn mới mẻ trong ký ức anh ta!

Cuối cùng, anh ta vẫn kiên trì mở miệng hỏi: “Xin hỏi Bảo Bối có ở đây không?”

“Anh tìm cô ấy chuyện gì?” Ánh mắt của A Vĩ  rơi xuống bó hoa loa kèn trên tay Quý Xuyên!

Đừng nói với anh, hoa này chính để đưa cho phu nhân nhà bọn họ nha!

Nếu là trước kia, A Vĩ còn có thể để mặc anh ta mang theo hoa tươi đi vào.

Nhưng hiện tại, Kiều thiếu cũng làm việc ở bên này.

Nếu đợi lát nữa bị Kiều thiếu phát hiện thế nhưng A Vĩ anh lại để mặc cho tình địch mang theo hoa tươi tới đây quyến rũ phu nhân, đến lúc đó A Vĩ anh cũng khẳng định chịu không nổi!

“Tôi chỉ muốn nói xin lỗi Bảo Bối vì chuyện hôm qua!” Mặc dù Quý Xuyên cũng không biết hôm qua rốt cuộc chính anh ta đã làm sai điều gì, nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này có thể để anh nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đi?

“Xin lỗi? Ý của anh tôi sẽ giúp anh truyền đạt.” Nói đến đây, A Vĩ lại đoạt lấy bó hoa tươi trên tay Quý Xuyên, sau đó hỏi: “Đây là tặng cho cô ấy?”

Đoán chừng Quý Xuyên không ngờ A Vĩ lại ra tay cướp đi hoa tươi trên tay anh, lúc hồi hồn mới phát hiện ra bó hoa trên tay mình đã biến mất.

Hắn vốn định vươn tay đòi lại từ A Vĩ, nhưng vừa ngẩng đầu thấy vẻ mặt hung thần ác sát của A Vĩ, anh chỉ có thể vội vàng thu tay lại.

Được rồi, thật sự Quý Xuyên vẫn có chút lo lắng không cẩn thận lại bị ăn đòn.

“Ừ, tôi định mang đến để xin lỗi Bảo Bối!” Quý Xuyên cắn răng nói.

Mà A Vĩ nghe lời này lại giống như nghe được chuyện cười nào đó vậy. Nụ cười châm chọc trên môi thật sự rõ ràng đến khó che giấu được

Nết ngày hôm qua Kiều Thiếu không xuất hiện dạy dỗ, không chuẩn A Vĩ sẽ thật sự tin tưởng con hàng này tới để xin lỗi với Tiếu Bảo Bối.

Nhưng vấn đề là hôm qua Kiều thiếu nói bàn làm việc do anh mang đến chỗ này, hoàn toàn không liên quan cọng lông nào đến Quý Xuyên cả!

Bây giờ anh ta lại còn nói muốn qua đây xin lỗi với Tiếu Bảo Bối, đây không phải rõ ràng muốn mượn cơ hội đến gần Tiếu Bảo Bối sao?

Nghĩ tới đây, A Vĩ nói thẳng: “Hoa tôi cũng trực tiếp thay mặt nhận, anh có thể đi về!”

Nói xong, A Vĩ trực tiếp ném bó hoa loa kèn vào thùng rác bên cạnh.

Một màn này, dù thế nào Quý Xuyên cũng không tiếp thu nổi.

Anh ta nghĩ lần này tới đây, không thể gặp Tiếu Bảo Bối cũng không có chuyện gì, ít nhất hoa tươi của anh ta đã đưa đến tay cô, ở trong đó còn có bức thiệp anh viết những lời trong lòng hôm nay.

Nhưng anh ta không ngờ, vậy mà A Vĩ lại ném bó hoa vào thùng rác trước mặt anh ta!

Điều này khiến cho Quý Xuyên không tài nào chấp nhận được!

“Anh…Anh đừng có mà quá đáng!”

“Tôi quá đáng? Cái lúc tôi quá đáng chắc anh còn chưa được chứng kiến đâu!” Đối với Quý Xuyên chỉ trích, A Vĩ hoàn toàn không thèm bàn luận.

Sau khi ném bó hoa loa kèn vào thùng rác, anh còn cố ý vỗ vỗ tay bên cạnh giống như khi nãy cầm phải cái gì bẩn.

Mà động tác này lại lần nữa khiến Quý Xuyên không hiểu tại sao có chút kích động .

“Anh cái người này…”

“Tôi mẹ nó làm cái gì mà đến phiên anh ở bên cạnh kêu chít chít?” A Vĩ chưa bao giờ là người lịch sự, đâu dễ tha thứ người khác chỉ trỏ bản thân? Hơn nữa, người này còn là tên ma cà bông anh chán ghét nhất.

Cái miệng A Vĩ vừa mở, tất cả nhân viên đều không tự giác rơi ánh mắt vào người Quý Xuyên.

Cũng chính lúc này, Kiều Trác Phàm vốn ngây ngốc trong phòng làm việc cũng bị ồn ào theo, đẩy cửa phòng làm việc.

Nhưng rất nhanh, anh lại nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Hoàn toàn không cho bất kì kẻ nào  cơ hội liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc!

Nói nhảm, mới vừa rồi Tiếu Bảo Bối nói có chút mệt, đang lim dim tựa vào trên sô pha!

Bộ dáng lúc ngủ của cô nhưng chỉ có thể dành cho mình Kiều Trác Phàm anh

Anh lại cam lòng để người khác nhìn thấy mới là lạ!

Hơn nữa còn là tên ma-cà-bông này…

Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm lạnh nhạt trừng mắt nhìn Quý Xuyên đang đứng bên cạnh mình. Sau đó, anh mới nhìn A Vĩ: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Với ma-cà-bông cậu không cần lý luận với hắn, hắn còn ồn ào thì cậu cứ kéo ra ngoài đánh một trận là được! Cứ ồn ào để làm gì? Nếu như đánh thức cục cưng, xem tôi xử lý cậu như thế nào!”

“Xin lỗi, Kiều thiếu!” So sánh với dáng vẻ lưu mạnh trước mặt Quý Xuyên, bây giờ A Vĩ một mực cung kính y hệt cậu trai con nhà lành đang nghe dạy dỗ

Ma cà bông?

Đây là khi nãy anh ta nghe được từ trong miệng Kiều Trác Phàm.

Hơn nữa Quý Xuyên có thể rõ ràng nhận thấy được, hai từ này của Kiều Trác Phàm đang chỉ anh ta.

Nói như vậy, ngày hôm qua A Vĩ tùy tùy tiện tiện ra tay với anh ta đều là Kiều Trác Phàm sai sử?

Chỉ vừa nghĩ đến điểm này, phòng bị trong lòng Quý Xuyên chịu đả kích.

“Kiều thiếu, tìm một chỗ nói chuyện!” Anh cảm thấy, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng với Kiều Trác Phàm mới tốt.

“Ơ, đây không phải Quý tổng sao? Đúng rồi, đúng lúc tôi có chút đồ muốn đưa cho anh!”

Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy âm thanh của Quý Xuyên mới quay đầu nhìn anh ta. Nhất là khi nói lời này, thế nhưng trên mặt Kiều Trác Phàm lại mang nét cười.

Nhưng nụ cười này, Quý Xuyên lại không cảm thấy bầu không khí có chút gì thân thiện.

Ngược lại nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều Trác Phàm, anh ta có loại ảo giác rợn cả tóc gáy.

Tóm lại, Quý Xuyên cảm thấy hiện tại thứ Kiều Trác Phàm muốn đưa cho anh ta chắc chắn không phải cái gì tốt.

Anh ta đang suy nghĩ nên làm thế nào để từ chối Kiều Trác Phàm, nhưng ai biết được Kiều Trác Phàm đã nhanh chóng lấy đồ ra từ trong túi áo mình…

Đó là một tờ báo, chỉ là bị Kều Trác Phàm vo viên lại nên xem ra có chút nhăn nhúm.

Tờ báo này khiến Quý Xuyên có chút chả hiểu kiểu gì.

Thật ra bên phòng làm việc của anh ta cũng đặt mua một tờ báo.

Nhưng mà sáng nay anh bận đi tặng hoa cho Tiếu Bảo Bối, tới tận bây giờ chưa kịp xem.

Hiện tại Kiều Trác Phàm lại đưa cho anh ta tờ báo y hệt, là có ý gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK