Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Anh nhanh chóng chạy về phía tòa nhà, dường như muốn đến phòng của cô.
Nhìn Diệp Tử Hi lo lắng như vậy lại khiến Nhạc Dương càng cảm thấy buồn cười.
Có lẽ bởi vì trước đây cô đã yêu một cách quá hèn mọn nên Diệp Tử Hi mới cho rằng nếu cô mất đi anh thì có thể nhảy lầu tự tử.
Phát hiện này khiến Nhạc Dương ngưng cười, cô nói với anh: “Diệp Tử Hi, em đã đổi mật khẩu rồi, anh không vào được đâu!”
“Nhưng em…” Nghe cô nói vậy, Diệp Tử Hi dừng bước.
“Em không sao! Không phải chỉ là thất tình thôi sao? Em sẽ không vì một người đàn ông mà nhảy lầu tự tử! Anh cứ yên tâm đính hôn đi, cô dâu của anh rất xinh đẹp!”
Trong gió đêm lạnh thấu xương, Nhạc Dương cố gắng khẽ động khóe môi để chứng minh mình không chật vật như vậy.
Mặc dù biết rõ khoảng cách giữa hai người rất xa, đèn đường lại không đủ sáng, anh không thể nào thấy được nước mắt trên mặt, càng không thể nào thấy được cô nhếch nhác nhưng Nhạc Dương vẫn cố chấp duy trì nụ cười trên mặt.
Cô muốn lưu lại hình ảnh đẹp nhất của mình trong tâm trí anh.
Cô hít thở sau một lần nữa rồi lên tiếng: “Nếu anh đã đến để nói cho em biết những việc này, vậy nhân tiện em cũng chúc mừng anh nhé, tiền mừng chắc chắn sẽ không ít đâu, dù sao chúng ta đã quen biết lâu như vậy!”
Nhạc Dương đổi giọng nói, cô giống như biến thành một người khác. Giọng nói của cô như muốn buông xuôi tất cả.
Không từ bỏ, vậy thì thế nào?
Ngày mai, anh sẽ đính hôn với người phụ nữ khác?
Chẳng lẽ cô còn muốn đến lễ đường để cướp anh về hay sao?
Quả thật Nhạc Dương cảm thấy cô có thể sẽ làm ra những việc điên rồ như vậy.
Nhưng vấn đề là, người đàn ông này sẽ đi với cô sao?
Đáp án khiến Nhạc Dương tự cảm thấy buồn cười.
Sẽ không!
Cho dù cô cố chấp đến lễ đường, diễn vở kịch một khóc hai nháo ba thắt cổ thì người đàn ông đó vẫn sẽ không đi cùng cô vì trong lòng anh, tiền tài và thể diện mới là quan trọng nhất. Còn Nhạc Dương cô, có lẽ trong lòng anh không hề có một chỗ đứng nào cả.
Bởi vì Nhạc Dương hiểu rõ những điều này nên cuối cùng cô mới quyết định buông tay, không níu kéo, không cần xin…
Cô không hề có ý định níu kéo khiến Diệp Tử Hi không vui nhíu mày.
Lúc này, Nhạc Dương cho anh có cảm giác giống như cô thật sự buông bỏ tất cả mọi thứ giữa bọn họ…
Chỉ có anh vẫn ngây ngốc ở đây mong đợi…
Điều này làm Diệp Tử Hi thấy mình thật ngu ngốc, thật mất thể diện.
Anh cố gắng khống chế gương mặt đang cứng ngắc của mình, hướng về phía cô vui mừng nở nụ cười. Dẫu biết rõ cách xa như vậy cô sẽ không thấy được nụ cười của anh nhưng Diệp Tử Hi vẫn vì thể diện mà nở nụ cười.
“Em đã nói rồi đấy, nếu tiền mừng ít thì sẽ bị phạt 3 ly rượu…” Anh cười, nhưng đôi mắt cực kỳ gượng gạo.
Nhiều năm sau đó anh mới hiểu rõ thì ra đoạn tình cảm này mới phải chân thật từ đáy lòng.
Nếu lúc đó anh có thể không để ý mặt mũi mà đi lên dỗ dành Nhạc Dương thì sau này bọn họ sẽ không trở thành như vậy hay không?
Mà anh cũng không cần cả đời sống trong nuối tiếc?
Có điều dù lúc ấy hối hận cũng không có tác dụng gì.
Mặc kệ anh có hối hận, ăn năn như thế nào đều không thể thay đổi được những việc đã xảy ra.
“Được, em nhất định sẽ gửi tiền mừng! Vậy…Cứ vậy đi!” Nhạc Dương không nói thêm gì nữa, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được sẽ phát ra tiếng khóc, sẽ bị anh nghe được.
Cô nói xong, không đợi anh trả lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô đột nhiên cúp máy khiến Diệp Tử Hi có chút không kịp phản ứng.
“Nhạc Dương?” Điện thoại đã ngắt kết nối, chỉ có anh vẫn ngây ngốc cầm điện thoại thì thầm.
Không biết đứng ngây ngốc nhìn ban công đã bao lâu, rốt cuộc Diệp Tử Hi cất điện thoại, trở lại xe của mình.
Sau khi cửa xe đóng lại, anh sợ mình sẽ chần chừ không rời đi, nên anh lập tức khởi động máy, cả chiếc xe giống như mũi tên rời cung lao đi trong màn đêm.
Nhưng Diệp Tử Hi không biết, trong khi anh khởi động xe, người vừa rồi mới đi phòng lại một lần nữa xuất hiện ngoài ban công.
Thấy xe đã chạy, nước mắt cô lăn dài trên má. Đau lòng, cô lấy tay ôm lồng ngực của mình, giống như con cá thiếu nước, miệng khẽ mấp máy nhưng không thể phát ra bất kỳ lời nói nào…
Diệp Tử Hi có thể vĩnh viễn không biết, trên thế giới này đã từng có một người phụ nữ vì anh có thể buông bỏ tất cả.
Nếu lúc này Diệp Tử Hi có thể nói với cô một câu dịu dàng, nếu lúc này Diệp Tử Hi có thể bỏ qua sĩ diện thì sẽ có người nguyện ý từ bỏ tất cả tôn nghiêm để được ở bên cạnh anh…
Đáng tiếc, đến cuối cùng Diệp Tử Hi vẫn coi trọng sĩ diện cho nên khi hai người hẹn hò anh đều giấu diếm tất cả mọi người. Trước mặt người khác, anh đều lúng túng giới thiệu cô là bạn bè bình thường của anh.
Khi anh tuyệt tình rời đi cũng giống như một cây đao, hoàn toàn chặt đứt tình cảm giữa bọn họ…
Khi xe anh biến mất ở cuối ngã tư đường, Nhạc Dương đứng ở trên ban công dùng hết tất cả sức lực của mình, hướng về phía đuôi xe đã biến mất hét to: “Diệp Tử Hi, em hận anh…”
Chỉ là sau khi dùng hết tất cả sức lực hô xong lời này, cô lại khẽ nói: “Diệp Tử Hi, em yêu anh…”
Mười năm thanh xuân của Nhạc Dương đều lãng phí vì người đàn ông tên là Diệp Tử Hi.
Nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn phải xa nhau…
Hết chương 164!