Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Nụ cười trên môi người đàn ông càng đậm hơn.
Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt của Anna, anh ta liền không thốt nên lời.
Nếu như người phụ nữ đang trong lòng xinh đẹp khiến anh ta rục rịch thì cô gái trước mặt chính là nữ vương của đêm tối, khiến anh ta muốn trầm luân trong đó không tỉnh dậy nữa.
“Thật xinh đẹp…” Người đàn ông quan sát Anna một lúc lâu mới thốt ra được câu kết luận.
Mà Anna cũng không khiêm tốn mà gật đầu, nói: “Cám ơn!”
Từ nhỏ đến lớn, những lời ca ngợi như thế cô đã nghe qua vô số lần, cho nên đối với lời ca ngợi này cô cũng sẽ không ra vẻ ngượng ngùng, ngược lại tự nhiên thanh thản trả lời.
Tình cảnh này khiến Mạnh Mỹ tức muốn chết. Cô ta vốn muốn khiến Anna chịu khổ một chút, ai nghĩ tới người nọ chỉ mới nhìn Anna đã mất hết hồn phách.
“Anh Thủy, nếu anh đã thích cô ta như vậy thì tối nay đem cô ta về đi…”
Bởi vì không phục nên cô gái nọ lại bắt đầu khiêu khích bên tai người đàn ông kia.
Vừa nghe như vậy, đôi mắt người đàn ông liền đăm chiêu.
“Thật sự có thể mang về?”
Anh ta nói ra nhưng hề hề đợi câu trả lời mà lại lập tức tiến lên.
Nhưng ngay khi anh ta vươn tay về phía Anna, Anna lạnh lùng nói một câu: “Anh có tin rằng tôi có thể để anh đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra hay không?”
—— tuyến phân cách ——
“Kiều, đừng ở đó nhìn ngó dáo dác nữa! Dù anh làm vậy cũng không thấy được cô ấy đâu!” Đêm khuya, một người đàn ông cứ đứng trông ngóng trước một phòng bệnh bình thường, mà phía sau còn có một người đàn ông khác đang mặc quần ngủ hoạt hình, ngay cả áo cũng không có, cứ như vậy ngồi ở trên ghế dài của bệnh viện.
Được rồi, đây là lần thứ hai Kiều Trì đang ở bên người đẹp lại bị người đến bắt đi.
Kiều Trì là vừa đi vừa lầm bầm, nhưng sau khi thấy sắc mặt của Kiều Trác Phàm thì anh cũng không dám lớn tiếng lải nhải.
Vốn tưởng rằng mình đến đây để khám cho Tiếu Bảo Bối nhưng không ngờ từ nãy đến giờ ngay cả bóng dáng của Tiếu Bảo Bối cũng không thấy đâu.
Lần này, Kiều Trì không buồn mới là lạ!
Nhưng anh cũng chỉ rầm rì được một lát liền bị Kiều Trác Phàm lạnh lùng nhìn qua: “Cậu đừng ồn ào nữa. Nếu ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô ấy, tôi sẽ trừng phạt cậu đấy!”
Trái tim Kiều Trì lại đau thêm một lần nữa.
Thật ra anh rất muốn hỏi Kiều Trác Phàm, tình cảm nhiều năm qua của hai người không bằng một Tiếu Bảo Bối sao?
Nhưng vừa nhìn anh mắt lạnh lẽo của Kiều Trác Phàm, Kiều Trì cũng biết đáp án rồi.
Ô ô, Kiều Trác Phàm không thương anh…
“Lạch cạch…” Lúc hai người đàn ông đang đấu mắt với nhau thì cửa phòng bệnh đột nhiên phát ra tiếng động.
Kiều Trác Phàm cho rằng sẽ là cha Tiếu vì giờ này đã khuya, có lẽ Tiếu Bảo Bối đã ngủ rồi mới đúng.
Nhưng bên trong cửa lại lộ ra một cái đầu nhỏ khiến đôi mắt đen âm u của anh xuất hiện ánh sáng.
Bởi vì, cái đầu nhỏ nhắn ấy là Tiếu Bảo Bối…
“Bảo bảo…”
Không suy nghĩ nhiều, Kiều Trác Phàm liền bước nhanh đến phía trước, đưa tay kéo tay cô.
Nhưng Tiếu Bảo Bối rõ ràng đề phòng anh, khi anh định nắm lấy thì cô lui về sau một bước, tránh khỏi tầm tay Kiều Trác Phàm. Sau đó, cô nép lại gần cửa phòng bệnh.
“Sao trễ rồi mà em còn chưa ngủ? Có phải cậu ta làm phiền đến em không? Để anh nói cậu ta im lặng ngay?” Nhìn cô dường như sợ hãi anh, trong mắt Kiều Trác Phàm có chút mất mát, nhưng anh nhanh chóng giấu kỹ những tâm tình này, tiếp tục hỏi.
“Em… Em đói rồi…” Tiếu Bảo Bối nói đến đây, cái đầu nhỏ không biết có phải do xấu hổ hay không mà lại cụp xuống.
Tiếu Bảo Bối không hề lừa gạt Kiều Trác Phàm.
Lúc chạng vạng, cô nhờ cha Tiếu mua móng heo cùng một phần thịt bò bít tết nhưng cô chỉ ăn được một ít lại ói không sót chút nào.
Cô còn không ngửi được mùi của hai món đó trong phòng nên đã nói cha Tiếu mang đi chỗ khác.
Cô khó chịu cũng khiến cha Tiếu lo lắng theo. Ông chăm cô đến hơn nửa đêm, chỉ vừa mới ngủ.
Nhưng lúc này Tiếu Bảo Bối lại đói. Vì vậy, cô định thừa dịp cha không chú ý, lặng lẽ chạy ra ngoài tìm một chút đồ ăn.
“Đói bụng?” Kiều Trác Phàm có chút kinh ngạc khi nghe được lời cô nói. Anh nhìn thấy trên tay cô đang cầm một ít tiền.
“Hơn nửa đêm rồi, còn chỗ nào bán đồ ăn chứ?” Kiều Trì chỉ mặc một chiếc quần ở bên cạnh nói mát!
“…” Bị nói như vậy, đầu Tiếu Bảo Bối càng cúi xuống thấp hơn.
“Không có việc gì, muốn ăn cái gì nói với anh, anh kêu người chuẩn bị cho em!” Nói đến đây, Kiều Trác Phàm nhanh chóng tiến lên, ôm cô vào trong lòng mình.
Tiếu Bảo Bối lập tức như con nai bị hoảng sợ, ở trong ngực anh giãy giụa không ngừng. Nhưng lần này, Kiều Trác Phàm không có ý định buông tay.
Dù mu bàn chân anh bị Tiếu Bảo Bối đạp mấy lần, anh cũng không buông ra. Anh nỗ lực vỗ về cô: “Bảo bảo, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em nữa, đừng giận anh nữa được không…”
Hết chương 185