Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yên Yên (yenyen)

Nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối căn bản đã cạn kiệt sức lực.

“Được rồi, đừng ba hoa nữa. Trả thẻ lại cho mình!” Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm thẻ trên tay Nhạc Dương.

“Không được, đây là Kiều Đại thiếu giao cho mình bảo quản. Mình thế nào cũng phải…”

Nghĩ đến lần trước Kiều Trác Phàm cho Tiếu Bảo Bối thẻ chính là không có giới hạn, như vậy giá trị thẻ này dù thế nào cũng không rẻ a!

Vừa nghe Tiếu Bảo Bối nói như thế, Nhạc Dương vội vàng đem thẻ nhét vào túi của mình.

Nhưng trước khi thẻ được bỏ vào túi đã rơi vào bàn tay nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối.

“Tiếu Bảo Bối, cậu qua cầu rút ván, không đủ nghĩa khí!”

Bạn tốt chính là cùng nhau đấu với tiểu tam, có tiền cùng nhau hưởng!

Vế trước, cô và Tiếu Bảo Bối đã làm được. Hiện tại, cũng chỉ còn lại vế sau.

“Đi đi, nên đi chỗ nào thì cậu đi chỗ đó đi!” Tiếu Bảo Bối đem thẻ của Kiều Trác Phàm bỏ vào trong túi, sau đó nói với Nhạc Dương.

Được rồi, thật ra thì vừa rồi cô nhìn ánh mắt của Nhạc Dương, cũng biết hôm nay cậu ấy đã có hẹn rồi. Hơn nữa, đối tượng còn là Diệp Tử Hi.

Nghĩ đến những điều lúc trước Diệp Tử Hi đồng ý với cô, trong lòng Tiếu Bảo Bối không biết vì sao có chút luống cuống.

Không biết, hôm nay có phải là ngày Diệp Tử Hi muốn cùng Nhạc Dương thẳng thắn hay không?

Thay vì khiến Nhạc Dương tiếp tục trầm mê trong đoạn tình cảm này, đến cuối cùng càng lún càng sâu, không bằng hiện tại giải quyết dứt khoát.

“Vậy cũng tốt. Mình đi về trước đây, chỉ là một mình cậu muốn đi đâu? Hay là mình gọi Kiều Trác Phàm trở lại với cậu nhé?” Vốn dĩ Nhạc Dương đã đến thời gian hẹn. Cho nên khi Tiếu Bảo Bối nói như vậy, cô cũng muốn mau chóng rời đi.

“Cậu cứ đi đi! Mình tự lo được…”

Tiếu Bảo Bối nói ra một câu như vậy, liền mang theo mũ lưỡi trai của Kiều Trác Phàm, hất bím tóc đuôi ngựa rời đi.

Nhìn bóng lưng Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương nở nụ cười, sau đó cũng cất bước.

—— tuyến phân cách ——

“Cậu nói cái gì? Tiểu Chủ thật sự cùng Chu Tư Tề vào khu S chơi sao?” Sáng sớm, một tiếng gầm nhẹ phá vỡ sự yên lặng của Đàm gia.

Vốn là dậy thật sớm, Duật Tiểu Gia dự định mang theo bọn chó nhà anh đi ra ngoài tản bộ, thuận tiện đến khu nhà Lăng gia bên cạnh xem có thể “vô tình gặp mặt” tiểu Công Chúa hay không nhưng không ngờ lại nhận được điện thoại như vậy.

Mà cuộc điện thoại này đúng là lúc trước để tránh cho tiểu Công Chúa cùng Chu Tư Tề bí mật đến khu S nên anh đã lưu lại tai mắt ở bên kia.

Người này ở cửa khu S sau khi gặp hai người bọn họ liền lập tức gọi điện thoại cho Duật Tiểu Gia.

“Đáng chết! Không được, hiện tại tôi phải đi một chuyến!” Nói xong lời này, Duật Tiểu Gia vội vàng ăn một chút cho no, chú chó nhỏ lại muốn tới gần anh.

“Đi sang bên cạnh đi. Còn cản trở ba, mẹ các con sắp bị người khác đoạt mất rồi”

Duật Tiểu Gia luôn tự cho mình là “Cha” của bọn chó nhà anh.

Sau khi biết được điều này, Lăng Công Chúa liền tự giới thiệu cô là “Mẹ” của chúng.

Trước kia, Duật Tiểu Gia dường như rất bài xích những danh xưng này của tiểu Công Chúa. Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, thì ra gần đây, tim anh đã vô tri vô giác thay đổi.

Vì vậy, những lời này lại nói ra trôi chảy như vậy. Anh cũng nhận thấy được tim mình tựa như đã rẽ sang một hướng đi khác. Chỉ là hiện tại, anh thật không có thời gian suy nghĩ được nhiều như vậy.

Trong khu S, phần lớn nam giới không có bạn gái.

Chỉ cần khu S có một cô gái đi vào, mặc kệ xinh đẹp hay không, những người đó cũng sẽ chảy nước miếng.

Các chàng trai cứ đói khát như vậy, nếu nhìn thấy Tiểu Chủ xinh đẹp, không chắc sẽ làm ra những chuyện gì.

Duật Tiểu Gia lập tức quyết định, anh muốn đi giải cứu tiểu Công Chúa.

Chỉ là mới vừa qua được mấy con chó, anh dự định trực tiếp ra cửa lại một lần nữa vòng trở lại.

Hết cách rồi, khu S cũng không phải là nơi người nào muốn vào là có thể vào. Cho nên, trước tiên phải được Đàm thiếu đồng ý.

“Cha, con có chút chuyện muốn xin cha!” Bước chân Duật Tiểu Gia vội vã lên lầu, đi tới phòng ngủ của cha mẹ.

Lúc này, Cố Niệm Hề đang giúp Đàm Dật Trạch sửa sang lại cổ áo, cũng không biết hai người đã thâm tình nhìn nhau bao lâu, bị anh cắt đứt.

“Nói!” Đàm Dật Trạch không vòng vo. Chỉ là đối với việc anh và Cố Niệm Hề đang ôm ấp bị tiểu tử thối này cắt đứt, có chút không thoải mái.

“Cha, con…” Duật Tiểu Gia cảm thấy hôm nay Đàm thiếu nhà bọn họ thật dứt khoát. Con mẹ nó thật để cho anh bội phục.

Chỉ rất là nhanh thôi, Duật Tiểu Gia liền thu hồi quan điểm vừa rồi.

“Những chuyện khác đều có thể, nhưng nếu muốn vào khu S thì không cần bàn nữa!” Sau khi Đàm Dật Trạch cầm áo khoác lên, lại bổ sung một câu.

Hôm qua Chu Tư Tề báo cáo với ông, nói hôm nay muốn mang tiểu Công Chúa qua đó xem một chút. Đàm Dật Trạch đã đáp ứng, ông biết gần đây tâm tình tiểu nha đầu kia không tốt, cần giải sầu. Hơn nữa, thời gian này Chu Tư Tề biểu hiện rất tốt, nên thích hợp được thưởng.

Về phần tiểu tử thối nhà anh, chắc là lấy được tin tức bọn họ cùng nhau vào khu S nên bắt đầu rụt rịt rồi.

Đoán chừng, anh cũng muốn đi theo qua đó.

“…” Duật Tiểu Gia đúng là không dự liệu được, mình còn chưa nói ra khỏi miệng, Đàm thiếu liền đoán được tâm tư của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK