Mục lục
Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mèo (meoancamam)

“Ở quán cà phê đối diện tập đoàn Đế Phàm, cậu tới nhanh chúng ta tới bắt gian tại chỗ!”  Nhạc Dương nói cho cô qua WeChat.

Có địa chỉ chính xác như vậy, Tiểu Bảo Bối lại ngồi trên giường hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Không phải cô không muốn biết rõ ràng rốt cuộc Kiều Trác Phàm thế nhưng lại ở cùng một chỗ với Phạm Manh Manh người ba phen bốn bận muốn hại cô là xuất phát từ mục đích gì. Mà là cô lo lắng kết quả mình sẽ biết, không phải cái mình muốn.

Nếu khi mới kết hôn cô phát hiện những điều này, Tiếu Bảo Bối cảm thấy chính mình chắc có thể cười cho qua. Nhưng hiện giờ…

Tất cả đều trở nên khác biệt rồi!

Cô có vẻ như thật sự thích người đàn ông tên Kiều Trác Phàm này, còn ỷ lại cảm giác an toàn mà anh dành cho cô.

“Tiếu Bảo Bối, chẳng lẽ cậu không dám tới?”

Nhạc Dương bên kia điện thoại đợi hồi lâu, Tiếu Bảo Bối vẫn không trả lời Wechat cho cô. Cô vội vàng lấy tờ báo che trước mặt mình, nhìn lướt qua đôi nam nữ vẫn tiếp tục nói gì đó cách đó không xa kia.

Từ vị trí của Nhạc Dương nhìn, Kiều Trác Phàm đang đưa lưng về phía cô. Cho nên Nhạc Dương nhìn không thấy biểu tình trên mặt anh.

Nhạc Dương có thể nhìn thấy duy nhất chính là cô gái tên Phạm Manh Manh kia trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra tươi cười, giống như đang trò chuyện về đề tài vui vẻ mà thú vị nào đó vậy.

Nhưng đối với tươi cười này của Phạm Manh Manh, Nhạc Dương không có hảo cảm nào.

Theo ý cô, hồ ly tinh chính là hồ ly tinh. Cho dù trang điểm giả vờ trông có tốt vẫn không che dấu được mùi cáo khắp người cô ta.

“Tiếu Bảo Bối, hạn cậu trong vài phút phải tới cho mình! Đừng vào thời điểm mấu chốt lại yếu đuối nữa! Lúc này cậu không kiên cường không ai kiên cường thay cậu được!” Đây là tin nhắn WeChat cuối cùng Nhạc Dương gửi cho Tiếu Bảo Bối. Sau khi gửi xong những lời này, Nhạc Dương dứt khoát tắt điện thoại.

Lần nữa ngẩng đầu, Tiếu Bảo Bối lại thấy cô gái kia đang cười. (Editor: Mình nghĩ là Nhạc Dương, nhưng có lẽ tác giả nhầm thành Tiếu Bảo Bối)

Một khắc kia, Nhạc Dương thề cô nhất định phải xé nát gương mặt hồ mỵ (quyến rũ, dụ dỗ) kia! Xem cô ta sau này có dám quyến rũ chồng Tiếu Bảo Bối nữa không!

Dù cho Tiếu Bảo Bối không qua xé, Nhạc Dương cô cũng nhất định không bỏ qua cho cô ta!

Mà Tiếu Bảo Bối bên này điện thoại, sau khi nhận được tin nhắn cuối cùng Nhạc Dương gửi cho cô, trái lại cảm thấy rất có đạo lý.

Mặc kệ lần này vì sao Kiều Trác Phàm lại gặp nhau với Phạm Manh Manh, cô dù sao vẫn phải biết rõ ràng!

Nếu không thì, cô cũng không khẳng định bản thân có thể đối xử với Kiều Trác Phàm giống như trước đây được hay không!

Loại chuyện đồng sàng dị mộng (*) này, cô cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được!

(*) đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.

Nghĩ vậy, Tiếu Bảo Bối nhảy xuống giường…

– – đường phân cách – –

“…” Tiếu Bảo Bối đội mũ lưỡi trai trên đầu xuất hiện bên trong quán cà phê.

Bởi vì do khi nãy ra cửa có chút vội vã, tóc cô không có cách nào để xử lý cho mềm lại, chỉ có thể trực tiếp đội mũ xuất hiện.

Mà chiếc mũ này, còn là từ trong tủ quần áo của Kiều Trác Phàm vơ được.

Có thể là do chột dạ, Tiếu Bảo Bối vừa vào quán cà phê liền liên tục kéo thấp vành mũ, giống như sợ người khác vừa thấy cô liền nhận ra cô là Tiếu Bảo Bối vậy.

Nhưng vàng mũ chặn tầm mắt của mình, Tiếu Bảo Bối không thể thấy rõ đường phía trước.

Một đường đi tới, cô cũng đụng hơn vài người rồi.

Ngay tại lúc cô định tiếp tục đi về phía trước, một bàn tay liền kéo cô qua.

Cánh tay đột nhiên duỗi ra khiến Tiếu Bảo Bối có chút định kinh hô ra tiếng.

Nhưng cuối cùng, bàn tay kia trực tiếp che kín miệng cô, không để cô kêu ra tiếng. Mà người ở phía sau kia mới dán bên tai Tiếu Bảo Bối, nói thế này: “Mình là Nhạc Dương!”

“…” Vốn Tiếu Bảo Bối thần kinh khẩn trương đến cực điểm, đang nghĩ sẽ phải anh dũng hy sinh hay là hô to cứu mạng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.

“Mình hỏi cậu, khiến mũ thấp như vậy làm cái gì? Cậu xác định cậu như vậy đi đường có thể nhìn được sao?”

Nhạc Dương sau khi kéo Tiếu Bảo Bối ngồi xuống cạnh mình, lại vội vàng đưa cho cô ly nước ấm an ủi, lúc này mới nói xong.

“Không phải là mình sợ bị nhận ra sao!” Sau khi Tiếu Bảo Bối uống vài ngụm nước, lầm bầm. Sau đó cô lại bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Kiều Trác Phàm từng chỗ trong quán cà phê.

“Hiện giờ cậu lại không sợ bị người phát hiện ra rồi hả?” Nhạc Dương thấy Tiếu Bảo Bối xoay đầu bên này bên kia, vội vàng véo lên eo cô để cô lập tức dừng động tác lại.

“Nhạc Dương, cậu làm gì vậy!” Tiếu Bảo Bối che phần eo bị véo đau của mình, lẩm bẩm.

Mà Nhạc Dương cũng không để ý tới cô oán giận, trực tiếp đưa cho cô một tờ báo.

“Cầm, ở bên trên khoét một cái lỗ sau đó giả vờ đang cầm xem là được!” Đây là Nhạc Dương đưa cho cô xong, liền nói cho cô.

“Được!”

Lần này Tiếu Bảo Bối ngược lại vô cùng nghe lời, nhanh chóng cầm tờ báo lên chọc một cái lỗ lớn, bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

“Bàn thứ ba đằng kia! Cái người mặc áo khoác len trắng, cậu thấy chưa?”

Theo phương hướng trong lời Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối nhìn về phía cô gái mặc quần áo trắng kia.

A a, thật sự đúng là Phạm Manh Manh!

Nhưng mà nhắc đến, cuộc sống ngục tù gần đây dường như cũng khiến cho cô ta thay đổi chút gì đó.

Chỉ là cụ thể thì Tiếu Bảo Bối không nói lên được.

Chính là cảm thấy Phạm Manh Manh hiện tại giống như đã hòa thành một với bộ áo len, không nói làn da trắng không giống bình thường, đến gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng kia cũng vô cùng điềm đạm đáng yêu.

“Cậu có cảm thấy hay không, sau khi người này vào cục cảnh sát một chuyến bỗng dưng lại trong sáng vô tội rồi?” Ngay khi Tiếu Bảo Bối đang chăm chú nhìn Phạm Manh Manh mà đánh giá, Nhạc Dương nhỏ giọng nói bên cạnh.

Mà lời này, cũng đúng lúc nhắc nhở Tiếu Bảo Bối một điều.

Thật sự đúng như lời của Nhạc Dương, Phạm Manh Manh hiện giờ nhìn trông như thật sự trở nên biết điều rồi.

Nhất là ánh mắt luôn lộ ra sự cẩn thận dè dặt kia, khiến trong lòng Tiếu Bảo Bối có sự khó chịu nói không nên lời.

Nhưng mà, trước mắt hấp dẫn lực chú ý của Tiếu Bảo Bối hơn chính là Kiều Trác Phàm đang ngồi đối diện với Phạm Manh Manh.

Bộ đồ tây trang kia của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối liếc mắt một cái liền nhận ra.

Bộ tây trang kia, chính là do A Vĩ đưa tới lần trước.

Trong một loạt đó, Tiếu Bảo Bối thích nhất chính là đường viền đỏ và xanh cách liền nhau ở cổ áo của bộ này, nhìn trông có chút giống phong cách nước Anh.

Chính là vì vậy, hôm qua khi quyết định sẽ đi chơi hôm nay, Tiếu Bảo Bối liền dứt khoát khâm điểm để Kiều Trác Phàm mặc bộ quần áo này hôm nay.

Nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, Tiếu Bảo Bối phát hiện người nằm bên cạnh mình đã không thấy.

Không nghĩ tới, bây giờ anh lại mặc bộ quần áo cô thích nhất, gặp mặt cùng một cô gái khác.

“Tiếu Bảo Bối, cậu phải nhớ kỹ một câu: Một lần bất trung trăm lần bất dụng!” Ngay tại lúc ngón tay Tiếu Bảo Bối đâm sâu vào tờ báo, trực tiếp  cấu rách mấy lớp báo, nhăn thành một đoàn thì Nhạc Dương ở bên cạnh nói với cô như vậy.

Chính là, ý tứ của Nhạc Dương là nhắc nhở Tiếu Bảo Bối cẩn thận.

Bởi vì cô gái có tâm đố kỵ quá mạnh mẽ như Phạm Manh Manh, Nhạc Dương đã tiếp xúc nhiều lắm rồi.

Đừng tưởng rằng hiện giờ cô ta điềm đạm đáng yêu là có thể tin tưởng cô ta đủ một trăm phần trăm. Trong số những người Nhạc Dương từng tiếp xúc kia, những kiểu người bỗng dưng liền có sự thay đổi, thông thường chỉ có hai khả năng.

Một loại là cô ta thật sự được cao nhân chỉ điểm, nhìn thấu thế đời này. Một loại khác, thế nhưng là cô ta cố gắng che giấu bụng dạ thật sự của mình, sau đó chờ cơ hội mà hành động. Chính là muốn cuối cùng sẽ cho người từng thương tổn cô ta trước kia một kích trí mạng.

Mà với cái nhìn của Nhạc Dương với Phạm Manh Manh, người này hẳn là thuộc loại sau!

Cho nên, Nhạc Dương không thể không nhắc nhở Tiếu Bảo Bối, sợ cô nàng này quá tốt bụng, lại bị kỹ nữ tâm cơ này hãm hại!

“Mình đã biết!” Dưới sự nhắc nhở một hồi của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối hừ hừ.

Chỉ là, rốt cuộc cô có nghe hiểu lời nói của cô không, Nhạc Dương cũng không biết.

“Nhạc Dương, mình muốn đi lên hỏi một chút!” Ngay tại khi Nhạc Dương nhìn chằm chằm sườn mặt của Tiếu Bảo Bối mà suy nghĩ cô nhóc này rốt cuộc có nghe được một phen tận tình khuyên bảo khi nãy của cô không, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nói như vậy với cô.

Mà lời này, dường như có chút vượt ngoài đề phòng của Nhạc Dương.

“Tiếu Bảo Bối, cậu muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ cậu muốn đi lên chào hỏi sao?” Dựa theo cách nghĩ của Nhạc Dương, hiện giờ bọn họ nên ẩn nấp bản thân thật tốt, trước theo dõi rốt cuộc kỹ nữ tâm cơ này cùng Kiều Trác Phàm sẽ làm cái gì, đến lúc thời gian không sai biệt lắm liền “Long trọng bước lên sàn” (*)!

(*) Cho bạn nào không hiểu, đây là tên một bài hát của Dung Tố Nhi (Joey Jung), có lẽ tác giả đã dùng tên bài hát này để diễn tả…việc gì thì mọi người tự hiểu nhé.

Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, thế nhưng Tiếu Bảo Bối lại muốn tiến lên vào lúc này?

Đây không phải tuyên bố, Tiếu Bảo Bối cô đang theo dõi Kiều Trác Phàm sao?

Nhạc Dương cảm thấy, cách này có chút không được lắm.

Nhưng lúc này, Tiếu Bảo Bối lại trả lời cô: “Đúng, chính là đi lên chào hỏi!”

Khi nói xong lời này, Tiếu Bảo Bối đã vứt lại tờ báo bị cô túm nhăn thành một đoàn, liền bước nhanh đi lên.

Mà Nhạc Dương muốn nắm lấy tay cô, hiển nhiên đã không kịp.

Bởi vì, Tiếu Bảo Bối đã nhanh chóng đến bên cạnh hai người họ…

“Nha đầu đáng ghét này, tại sao càng ngày càng khiến người khác nhìn không hiểu rồi!”

Nhạc Dương tức giận kêu.

Được rồi, lấy hiểu biết của Nhạc Dương với cô, Tiếu Bảo Bối vốn không đến mức xông lên trước khó hiểu như bây giờ, vô cùng có khả năng bị Kiều Trác Phàm ngược lại đổ tội bọn họ không tin tưởng anh.

Nhưng cô vẫn muốn xông lên, rốt cuộc là đang muốn làm gì?

Tuy không hiểu rốt cuộc cô nàng này đang muốn làm cái gì, Nhạc Dương vẫn nghĩa vô phản cố (*) theo sau.

(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Mặc kệ cô muốn làm cái gì, Nhạc Dương đều kiên quyết đứng bên phía Tiếu Bảo Bối!

– – đường phân cách – –

“Kiều, không phải anh tức giận chứ!”

“Ừ…”

“Kiều, về sau chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

Thực ra lần gặp mặt hôm nay, là cô chủ động yêu cầu.

Từ hôm qua sau khi ra tù, cô liền đi tiệm làm đẹp trước, làm tóc còn chăm sóc toàn thân. Hiện giờ, cô có thể xinh đẹp xuất hiện trước mặt Kiều Trác Phàm, thật đúng là không thoát được quan hệ với nhân viên làm đẹp của tiệm làm đẹp kia.

Phạm Manh Manh vĩnh viễn sẽ không quên, những ngày trong tù gần đây mình đã trải qua những gì.

Không nói mỗi ngày ăn không đủ no ngủ không được tốt, còn bị những người cũng bị nhốt cùng phòng giam bắt nạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK