Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Cổ Thần Cảnh, trên mặt đất hình tròn kia, tại vị trí trung tâm có một ngọn núi có tuyết bảy màu tung bay. Trên đó có hai thân ảnh.

Đó là Vương Lâm và Lý Mộ Uyển.

Bọn họ đứng đó, nhìn về phía xa xa, thấp giọng trò chuyện.

Ánh mắt Vương Lâm mang theo vẻ nhu hòa, nhìn Lý Mộ Uyển với thần sắc ôn nhu. Hắn đã đợi rất lâu, rất lâu, mấy ngàn năm mới thấy được cảnh tượng này. Tuyết bảy màu bay xuống đã không còn mang theo hàm ý bi ai, hoàn toàn không giống với cảnh tượng Vương Lâm chứng kiến khi phân thần trong tổ miếu của Thủy cổ.

- Đây là một chuyện dài dòng buồn chán, Uyển Nhi, chờ chúng ta rời khỏi nơi này xong, tìm một địa phương tầm thường, để ta dùng thời gian cả đời kể chuyện cho nàng nghe, có được không... Còn cả Bình nhi, còn cả thê tử của nó là Thanh Nghi. Nàng nhất định sẽ thích bọn họ.

Lý Mộ Uyển gật nhẹ đầu. Nàng nhìn nam tử trước mắt này. Khuôn mặt hắn vẫn giống như trước kia, chẳng qua lúc này nàng nhìn thấy đã có dấu vết tang thương của năm tháng ẩn hiện.

Nàng có thể tưởng tượng được vì khiến mình thức tỉnh, Vương Lâm đã nỗ lực bao nhiêu, gian khổ bao nhiêu, trả giá bao nhiêu.

- Hiện giờ ta sẽ mang nàng đi Đạp Thiên Kiều...

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Đạp Thiên Kiều cách đó không xa, hai mắt lộ vẻ sáng ngời nhất trong mấy ngàn năm nay, trong mắt đã không còn vẻ đau thương.

Hắn nắm tay Lý Mộ Uyển. Sau khi nàng tỉnh dậy hắn chưa bao giờ buông tay.

Hắn sợ rằng buông ra thì sẽ không thể tìm được nữa.

Thân ảnh hai người bọn họ dần dần đi về phía trước, bước lên Đạp Thiên Kiều, hướng về phía cây cầu cuối cùng, hướng về phía cuối bầu trời mà từ từ bước đi.

Lý Mộ Uyển cũng nắm tay Vương Lâm, cả đời cũng không muốn buông ra. Nàng có thể cảm nhận sự ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền tới khiến trái tim nàng cảm thấy ấm áp và an bình mấy ngàn năm.

Thân ảnh bọn họ dần dần đi tới cây cầu. Trong chớp mất khi sắp sửa bước lên, bước chân Vương Lâm dừng lại. Tay trái hắn giơ lên vung về phía mặt đất phía sau.

Một động tác này khiến thấy ba đạo cầu vồng bồng xuất hiện, bay thẳng về phía mặt đất này.

Trong đạo cầu vồng thứ nhất là một nửa cái la bàn. Nó dung hợp với mặt đất, khiến cho mặt đất hình tròn này ầm vang. Một nửa trông như hư ảo lúc trước giờ trở nên chân thật, khiến cho vô số núi non khe sâu trên mặt đất biến thành những ký hiệu, bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau khi đầy đủ mơ hồ có dấu hiệu triển khai vận chuyển.

Trong đạo cầu vồng thứ hai là một cây kim la bàn khổng lồ. Nó trôi nổi lơ lửng, nhanh chóng hạ xuống, dung hợp với tuyết bảy màu đang bay. Cây kim này quét ngang cả vùng mặt đất hình tròn.

Một lực lượng mênh mông từ mặt đất này lan tỏa ra, tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền tới.

Trong đạo cầu vồng thứ ba là một hạt châu, một hạt châu màu trắng...Thiên Nghịch!

Nó lơ lửng trong thiên địa, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nó xuất hiện lập tức khiến mặt đất này, khiến La Bàn Định Giới này trở nên đầy đủ.

- Thu!

Vương Lâm khẽ nói.

Trong nháy mắt khi lời nói của hắn truyền ra, cả mặt đất nơi này ầm vang, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại. Có một lượng sương mù lớn bao phủ nơi này. Mặt đất biến mất, ngọn núi có tuyết bảy màu rơi cũng biến mất. Tất cả mọi thứ tồn tại nơi này trừ Vương Lâm, Lý Mộ Uyển và những cây Đạp Thiên Kiều kia ra đều toàn bộ tiêu tán, hóa thành một cái la bàn lớn bằng bàn tay!

La bàn nọ cất tiếng reo vang, bay lên tay trái Vương Lâm, không ngừng xoay tròn, lại thu nhỏ một lần nữa, cuối cùng xuất hiện trong bàn tay Vương Lâm thì đã chỉ còn Thiên Nghịch châu như trước!

Thiên Nghịch châu là bộ phận mấu chốt của La Bàn Định Giới, cũng là hình đáng đầy đủ của La Bàn Định Giới biến thành, không có gì khác nhau.

Nắm hạt châu này, Vương Lâm quay đầu nhìn lại. Hắn không nhìn thấy trời, không thấy đất, chỉ thấy một vùng hư vô, ở phía cuối hư vô hắn thấy một thân ảnh.

Đó là Cổ Đạo.

Cổ Đạo ngơ ngác nhìn tất cả. Hắn cũng nhìn thấy được thứ duy nhất còn tồn tại ở trong hư vô này là hai thân ảnh trên cầu.

- Đây là đáp án sao...

Cổ Đạo thì thào, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

Vương Lâm mỉm cười, tay phải vung lên. Phía sau Cổ Đạo xuất hiện một dòng xoáy thật lớn. Trong dòng xoáy nọ là Tiên Cương đại lục. Cổ Đạo trầm mặc trong chốc lát, vái Vương Lâm một cái rồi đi vào bên trong dòng xoáy, hoàn toàn biến mất.

Sau khi hắn rời đi, Vương Lâm nắm tay Lý Mộ Uyển, đi về phía cây cầu cuối, biến mất trong hư ảo.

Sau khi Vương Lâm rời đi, cây cầu nọ cũng dần dần hóa thành ánh sáng, tản ra, dung hợp với hư vô này.

Ở một địa phương giống như đào viên, tại một gian đình tạ có một chiếc bàn đá. Một người đang ngồi ở đó, đưa lưng về phía Vương Lâm. Người này mặc áo bào tro, mái tóc hoa râm, nhìn không rõ vẻ mặt.

Phía sau người này có một người đang đứng giống như người hầu.

Vương Lâm nắm tay Lý Mộ Uyển từ hư vô đột nhiên đi ra, đi về phía đào viên này. Trong nháy mắt khi hắn mang theo Lý Mộ Uyển đi ra, người hầu kia xoay người nhìn Vương Lâm trên mặt nở nụ cười.

Vương Lâm nhìn người nọ. Dáng vẻ đối phương hơi già nua đi nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người này.

- Lăng Thiên Hầu.

Vương Lâm chậm rãi nói.

- Đúng, mà cũng không phải.

Lão già nọ lắc đầu, không nói gì. Người nói chính là người mặc áo xám đang quay lưng về phía Vương Lâm. Hắn xoay người lại, mỉm cười nhìn Vương Lâm.

- Vị này là Vương phu nhân rồi. Quả nhiên là rất xứng đôi với Vương đạo hữu.

Người áo xám nọ mỉm cười nhìn Vương Lâm nói.

Thần sắc Lý Mộ Uyển bình tĩnh, không nói gì. Nàng đứng bên cạnh Vương Lâm, bình thản nhìn người áo xám kia.

Vương Lâm nhìn người áo xám nọ, đột nhiên nở nụ cười, nắm tay Lý Mộ Uyển đi về phía trước, đối diện với lão già nọ, vung tay áo lên, lập tức chiếc ghế còn lại hóa thành hai cái, cùng Lý Mộ Uyển ngồi xuống.

Ở trên bàn đá giữa hắn và người mặc áo xám kia có một bàn cờ, trên đó có đầy những quân cờ đen trắng, hiển nhiên là đang vào tàn cuộc.

- Phân thân của ngươi năm đó sau khi đánh với ta một nửa liền rời đi. Ta đợi đã nhiều năm, cuối cùng ngươi cũng tới. Chúng ta tiếp tục đánh đi.

Người mặc áo xám mỉm cười, cầm một quân cờ đen đặt lên một vị trí trên bàn cờ.

- Ngươi là người bảo vệ sao?

Vương Lâm sau khi nhìn thoáng qua bàn cờ liền nhìn lại người mặc áo xám kia.

- Đúng vậy. Ngươi cũng vậy.

Người mặc áo xám ngẩng đầu mỉm cười nói.

- Thiên Vận Tử là khí linh, trên người hắn ta hiển nhiên lưu lại một đạo thần niệm, cũng chính là Thiên Vận Tử áo xám mà ngươi từng thấy.

Tướng mạo của người mặc áo xám này bất ngờ lại giống hệt Thiên Vận Tử. Chẳng qua Vương Lâm cảm thấy lại bất đồng. Đúng như lời đối phương nói hắn là Thiên Vận Tử áo xám.

- Thất Thải Giới là do phân thân của ngươi sáng tạo ra, sau đó khí linh kia phát hiện mượn đó mà lợi dụng. Ta vốn cảm thấy kỳ lạ, lúc này mới biết hóa ra luân hồi đối với ngươi lại đơn giản như vậy.

Thiên Nghịch châu phóng chế ở Thất Thải Giới chẳng qua là do phân thân sát lục của ngươi muốn biết cái thứ thiếu sót kia là gì, lần lượt thử nghiệm. Đám người minh chí Đạo Kinh cũng tốt, kiếp kinh cũng được đều là kinh nghiệm cả đời của ngươi.

Phụng chí tu chân... Một chữ chân này là đại biểu cho chân ngã trong luân hồi. Hàm nghĩa của những lời này khiến chúng sinh thế gian từ nay về sau trong luân hồi có thể tìm được chân ngã, đi khỏi luân hồi.

Ánh mắt người mặc áo xám lộ vẻ thân thiết chậm rãi nói.

- Ta không có tên. Nếu như ta là người đầu tiên của Nghịch Trần Giới này đạt tới Đạp Thiên Cảnh thì ngươi chính là người thứ hai. Giữa ta và ngươi, chúng sinh chưa có ai đạp thiên tới được đây.

Trừ phân thân của ngươi ra...

Người mặc áo xám mỉm cười nói.

- La Bàn Định Giới là đo ngươi sáng tạo ra sao? Khí linh nọ là do ngươi phong ấn bên trong?

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, nắm tay Lý Mộ Uyển không hề buông ra nhìn người mặc áo xám kia, hỏi.

- Bước thứ tư đạp thiên là đỉnh phong của Nghịch Trần Giới. Nhưng trong vũ trụ thương khung còn có người đi tới bước thứ năm... Cũng có thể đi tới bước thứ sáu... Trước khi ta tới đây thì đã có bàn cờ này rồi.

Đánh cờ đi. Tới phiên ngươi đó...

Người mặc áo xám khẽ nói.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, mỉm cười giơ tay trái lên. Trong bàn tay hắn vốn có một hạt châu, Vương Lâm cầm hạt châu này đặt lên bàn cờ.

Trong nháy mắt khi hạt châu màu trắng này đặt xuống, bàn cờ bỗng nhiên biến đổi quân đen quân trắng tự đặt xuống, giống như đang tính toán, cuối cùng khi Lý Mộ Uyển ngưng thần nhìn lại thì tất cả hai màu đen trắng trên bàn cờ đã dung hợp toàn bộ hóa thành một bộ mặt.

Một đen... Trắng.

Phía trắng là Vương Lâm, còn phía đen là người mặc áo xám.

- Hiểu rõ chưa?

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn người mặc áo xám.

- Có... Rõ ràng rồi

Người mặc áo xám trầm ngâm trong chốc lát, than khẽ một tiếng, gật đầu.

Vương Lâm mỉm cười đứng dậy, nắm tay Lý Mộ Uyển, không quay đầu nhìn lại hai người và bàn cờ kia mà từng bước tiến về phía trước, cùng Lý Mộ Uyển biến mất khỏi nơi này.

Sau khi hắn biến mất, quân trắng trên bàn cờ cũng từ từ biến thành hư ảo, cuối cùng biến mất, giống như theo Vương Lâm mà đi.

Vương Lâm rời đi mang theo Lý Mộ Uyển.

Trên Tiên Cương đại lục, trừ Cổ Đạo ra thì không ai biết tất cả mọi chuyện trong Thái Cổ Thần Cảnh.

Trên mặt đất của Cổ tộc, ở trên một ngọn núi, Vương Lâm ngồi khoanh chân nơi đó, Lý Mộ Uyển đứng phía sau ôn nhu nhìn hắn. Vương Lâm ngồi nơi này đã mấy ngày rồi.

Hắn giống như đang chờ đợi điều gì đó, Lý Mộ Uyển không biết. Nàng cũng không muốn biết. Chỉ cần có Vương Lâm ở bên cạnh là nàng đã thỏa mãn rồi. Chẳng qua trong đáy lòng nàng cũng có một nghi vấn. Nàng muốn đợi Vương Lâm tỉnh lại sẽ hỏi một chút.

Lại ba ngày nữa trôi qua. Vào lúc hoàng hôn, khi bầu trời tối dần thì Vương Lâm mở mắt ra, nhìn lên bầu trời,ở trên bầu trời lúc này, bên ngoài Tiên Cương đại lục xuất hiện một người mặc hắc y, có mái tóc đen thật dài. Trên người hắn tràn ngập khí tức sát lục và hủy diệt. Hắn đứng bên ngoài Tiên Cương đại lục, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, thấy trên Tiên Cương đại lục, trên mặt đất của Cổ tộc cũng có ánh mắt đang nhìn mình.

Hình dáng hắn giống hệt Vương Lâm!

Trầm mặc trong chốc lát, thân thể nam tử mặc hắc y này nhoáng một cái nhảy vào trong Tiên Cương đại lục, hóa thành một luồng sáng đen bay thẳng tới mặt đất Cổ tộc, tới trước người Vương Lâm đang ở trên ngọn núi nọ.

Hắn thấy Lý Mộ Uyển ánh mắt lạnh lùng lộ vẻ nhu hòa.

- Ngươi vốn có thể không đến.

Vương Lâm nhìn sát lục phân thân mặc hắc y trước mắt này.

Nam tử mặc hắc y trầm mặc, giơ tay phải lên, chặt đứt một sợi tóc đen của mình, buông ra. Sợi tóc đen nọ bay lên, dần dần hóa thành màu trắng.

Trong nháy mắt khi sợi tóc trắng này xuất hiện. Vương Lâm giơ tay phải lên. Trong tay hắn cũng xuất hiện một sợi tóc bạc. Chẳng qua sợi tóc bạc này sau khi xuất hiện liền dần dần tiêu tán.

Nam tử mặc hắc y kia nhìn thoáng qua Lý Mộ Uyển một lần nữa, nhắm mắt lại, hóa thành một vùng hắc khí, xóa đi linh trí của bản thân dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.

Vương Lâm hấp thu toàn bộ hắc khí nọ trong thân thể lại một lần nữa ngưng tụ ra sát lục chân thân. Hắn quay đầu nhìn Lý Mộ Uyển, đột nhiên hiểu rõ, vì sao Lục Mặc sau khi có linh trí lại một lần nữa lựa chọn tán đi, lựa chọn dung hợp với mình một lần nữa.

- Đối với ta mà nói thì là năm trăm năm... Đối với hắn mà nói lại là vô số lần luân hồi...

- Nhìn thiếp làm gì?

Lý Mộ Uyển mỉm cười.

- Thấy hắn rồi chứ?

Vương Lâm đột nhiên hỏi.

- Người nào?

Lý Mộ Uyển ngẩn ra. Vừa rồi nàng không nhìn thấy gì.

- Không có gì. Chúng ta đi thôi. Nàng không phải muốn gặp Bình nhi và thê tử của nó sao. Chúng ta đi tới một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu một cuộc sống bình thường...

Vương Lâm đứng dậy, cười nói.

- Không tu hành nữa sao?

Lý Mộ Uyển lườm hắn, đứng dậy bên cạnh Vương Lâm.

- Tu hành tại tâm. Tìm được chân ngã rồi thì nơi nào cũng giống nhau.

Vương Lâm cười ha hả, ôm Lý Mộ Uyển, hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía hoàng hôn nơi chân trời.

- Vương Lâm, sau khi ván cờ kết thúc, các ngươi nói đã hiểu rõ... Thiếp nghe không hiểu... Rốt cục là hiểu rõ cái gì?

Giọng nói của Lý Mộ Uyển êm ái vang lên.

Hai người dần dần đi xa về phía cuối trời, chậm rãi biến mất.

Bọn họ không nhìn thấy giờ phút này ở dưới núi không xa, trong một góc của Hắc Thạch Thành có một nữ tử mặc bạch y đang đưa lưng về phía ánh đèn của vạn nhà. Nàng ngẩng đầu nhìn đạo cầu vồng đang bay đi xa xa trên bầu trời, khóe mắt ngấn lệ. Nước mắt lăn theo gò má, rơi xuống y phục nàng.

- Quên thôi. Quên tất cả thôi... Đời trước là một con cá, ở trong nước nhìn cánh chim đang bay xa dần...

Nữ tử nọ thì thào, trong mắt mông lung. Con cá khóc trước nước, nước mắt hòa tan ra, cánh chim trên bầu trời giống như không nhìn thấy.

- Kiếp trước chúng ta là một con cá và một cánh chim. Nhưng đời này chúng ta không phải...

Phía sau nữ tử nọ đột nhiên xuất hiện một giọng nói nhu hòa.

Thân thể mềm mại của nữ tử nọ chấn động. Nàng bỗng nhiên quay đầu thấy trong ánh sáng của những ngọn đèn có một thân ảnh đang nhìn mình mỉm cười...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Nguyễn H. Tuấn Anh
23 Tháng sáu, 2021 11:23
Mấy chương 104x sai chính tả nhiều quá
Minh Thanh
08 Tháng sáu, 2021 16:06
. .m.m. n 4
anhtoipk2022
05 Tháng ba, 2021 15:54
dịch *** quá
nguyenduc513
15 Tháng một, 2021 22:01
đạo hữu nào biết app nào dịch tốt xin chỉ giáo
nho1a
21 Tháng mười hai, 2020 21:57
cv gì khó chịu vậy cứ k có dấu chấm làm sao nghe dc
daidaotruycau
06 Tháng mười, 2020 16:28
chương 500 đổ về trước nha... mình đọc mới 500 chương à nhưng nó cứ nhảy loạn tình tiết đọc khó chịu lắm...lại ko hiểu gì cả...chương trc đang đi với tư đồ nam chương sau tình tiết khác rồi...vài chương nữa thì chia tay tư đồ nam luôn.....vãi ông nào up thiếu chương.
daidaotruycau
06 Tháng mười, 2020 16:19
truyện đọc đang hay mà các bạn cho hỏi sao chương cứ nhảy loạn lên vậy... hay do bạn up bị thiếu chương....đọc khó chịu lắm chương trc đang đoạn này chương sau đã tít đâu đâu...
Nguyễn Gia Khánh
06 Tháng mười, 2020 14:18
Tu sĩ nhờ cảm ngộ. Chứ cứ tu sẽ thành đạo thì đại năng đi đầy đất. Tiên nhiều như cầu
Hieu Le
24 Tháng chín, 2020 17:41
Phước An
24 Tháng chín, 2020 09:31
Truyện rất hay
Hieu Le
22 Tháng chín, 2020 19:47
Bước 1 Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Anh Biến ( tiên sĩ ), Vấn Đỉnh ( thượng tiên ). Giai đoạn quá độ: Âm Hư, Dương Thực. Bước 2 Khuy Niết ( thiên tiên ), Tịnh Niết ( tiên vương ), Toái Niết ( tiên quân ). Giai đoạn quá độ: Nếu tu luyện hương hỏa, phải lấy hương hỏa phụ trợ lực bản nguyên phá Không Môn, độ kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy; Nếu không tu hương hỏa, không cần độ kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy, lấy nhiều đạo bản nguyên cường đại phá Không Môn. Bước 3 Không Niết, Không Linh, Không Huyền ( Không Huyền đến Không Kiếp cần vượt qua chín lần Huyền Kiếp ), Không Kiếp ( sơ trung hậu kỳ đều xưng Đại Tôn, hậu kỳ đỉnh phong xưng Kim Tôn, viên mãn xưng Thiên Tôn, siêu việt viên mãn xưng Dược Thiên Tôn ).( Không Niết, Không Linh, Không Huyền đều có thể xưng Tiên Đế ) Bước 3 đỉnh phong Đại Thiên Tôn. Có được Tôn Dương, nắm giữ Tín Thuật, có thể mượn quy tắc thiên địa biến giả thành thật. Tiên Tộc Đại Thiên Tôn: ( Đông Lâm ), Song Tử, Cửu Đế, Bát Cực, Vũ Phong, Đạo Nhất. Cổ Tộc Đại Thiên Tôn: Cổ Đạo, Huyền La, Cực Cổ, Tống Thiên. Giai đoạn quá độ: Đạp Thiên Cửu Kiều. Viễn siêu Đại Thiên Tôn phổ thông, có thể tùy ý điều khiển quy tắc thiên địa. Tức nửa bước Đạp Thiên Cảnh: Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ( qua ngũ kiều ), Tiên Tổ ( qua bát kiều ), Cổ Tổ ( qua bát kiều ). Bước 4 Tu vi Đạp Thiên, cấp Không Diệt.
Hieu Le
22 Tháng chín, 2020 17:44
1/ Nhất bộ tung hoàng gồm: Ngưng Khí: 15 Tầng Trúc Cơ: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Kết Đan: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Nguyên Anh: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Hóa Thần: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Anh Biến: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Vấn Đỉnh: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Cảnh Giới Quá Độ: Âm Hư — Dương Thực 2/ Nhị bộ phi thăng gồm: Khuy Niết: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Tịnh Niết: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Toái Niết: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Thiên Nhân Ngũ Suy: Đệ Nhất Suy –> Đệ Ngũ Suy 3/ Tam bộ vô biên -đại năng gồm: Tứ Không Cảnh: Không Niết: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Không Linh: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Không Huyền: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Huyền Kiếp ( 9 Kiếp ): Ngoại Kiếp ( 3 Kiếp đầu ) — Nội Kiếp ( 3 Kiếp giữa ) — Hồn Kiếp ( 3 Kiếp cuối ) Ngoại Kiếp: Tuyết Kiếp — Phong Kiếp — Lôi Kiếp Nội Kiếp: Trảm Ly Kiếp — Huyết Ảnh Kiếp — Kiếp này chưa hiện đã bị Vương Lâm chém Hồn Kiếp: Thập Tức Khô Thần Kiếp — Hồn Thọ Kiếp — Luân Hồi Kiếp Không Kiếp = Đại Tôn: Sơ Kỳ — Trung Kỳ — Hậu Kỳ — Viên Mãn Kim Tôn = Không Kiếp Hậu Kỳ Đỉnh Phong Thiên Tôn = Không Kiếp Viên Mãn Dược Thiên Tôn = Không Kiếp Quá Độ Đại Thiên Tôn = ngưng tụ Thiên Tôn Chi Dương Bán Bộ Đạp Thiên: Đệ Nhất Đạp Thiên Kiều –> Đệ Cửu Đạp Thiên Kiều Đệ nhất cầu :dung nhập quy tắc thiên địa vào trong thần thức Đệ Nhị cầu : Đạp Thiên Nhãn  Đệ Tam cầu: Vấn Đạo Tâm 4/ Tứ bộ đạp thiên – siêu thoát.
Hieu Le
30 Tháng tám, 2020 05:40
200chap đầu dịch ngu cl
ThuýKiều Hy
06 Tháng bảy, 2020 22:12
:joy::joy: ahihi đạo hữu quá khen rồi.
prosalesvn001
19 Tháng sáu, 2020 07:57
truyện dịch mà tệ hơn cả convert
prosalesvn001
19 Tháng sáu, 2020 07:38
bạn cười xinh mà.
Đắm Đuối
16 Tháng sáu, 2020 19:16
là sao ta?
aspira
15 Tháng sáu, 2020 20:46
Trong mộng mà có phải thực tế đâu mà di chứng
Hieu Le
15 Tháng sáu, 2020 19:04
đạo hữu quên não trk khi cmt kìa
Phùng Trung
15 Tháng sáu, 2020 11:28
Chưa đủ thành đạo.
ThuýKiều Hy
14 Tháng sáu, 2020 14:54
Vương lâm mấy lần mở miệng ra tự xưng lão phu làm mh cứ cảm thấy chọc người không dám cười
Đắm Đuối
12 Tháng sáu, 2020 23:06
nhìn khó chịu nhỉ đh
Đắm Đuối
12 Tháng sáu, 2020 23:05
xuống dòng củ chuối quá ad ơi
aspira
12 Tháng sáu, 2020 21:55
Đây là mộng của Vương Lâm chứ không phải thực. Nó làm hay ko có sao đâu
Hieu Le
06 Tháng sáu, 2020 22:45
phàm nhân tu tiên
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang