Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Chuyết âm thầm đề phòng trong lòng, suy nghĩ nói:

- Làm sao đi đến chỗ nào cũng có thể đụng phải tên Chu Quý này? Chẳng lẽ thật là trùng hợp ư?

Đang nghĩ ngợi, Chu Quý đã đi lên phía trước, nói với Tô Chuyết:

- Tô tiên sinh, thế nào trùng hợp vậy!

Tô Chuyết cười lạnh:

- Ta cũng muôn nói, quả nhiên là Chu lão bản giống như trong truyền thuyết, nơi nào có tranh chấp, nơi đó có Chu Quý!

Chu Quý cười ha ha, nói ra:

- Tô tiên sinh nói không sai, bản tính của Chu mỗ ta là thương nhân, huống chi là làm buôn bán trên giang hồ, càng phải dùng nhiều đầu óc hơn!

Thân phận của Đường Việt Tùng đã bị Tô Chuyết biết, cũng không giấu diếm nữa, lấy xuống khăn che mặt, nói:

- Chu lão bản, ông đi đường ông, ta qua cầu ta. Chuyện nơi đây không quan hệ gì đến ông, mời ông đi cho!

Chu Quý cũng không tức giận, cười nói:

- Đường chưởng môn làm gì tránh xa người ngàn dặm thế? Trên đời này không có gì là không thể thương lượng, đã có thể thương lượng thì đều có quan hệ với Chu mỗ. Lúc sư phụ của Đường chưởng môn còn sống cũng từng làm qua mấy vụ mua bán cùng ta, ở chung còn là rất hợp đó! Đường chưởng môn, không bằng chúng ta cũng làm một vụ mua bán đi, như thế nào?

Đường Việt Tùng nói:

- Mua bán gì?

Chu Quý nói:

- Các vị thả Tô tiên sinh ra trước đã chứ! Dù sao Tô tiên sinh đọc sách thánh hiền (ý nói là người đọc sách), làm sao lại đối đãi như thế!

Đường Việt Tùng lớn tiếng nói:

- Không được! Tô Chuyết quỷ kế đa đoan, khi còn sống tiên sư đã nhiều lần trúng kế hắn! Chúng ta thật vất vả bắt được hắn, sao có thể dễ dàng thả được? !

Tô Chuyết cười lạnh:

- Ngươi cho rằng như này thì có thể vây khốn ta ư?

Vừa dứt lời, thân hình y đã không thấy, lại chợt xuất hiện sau lưng Đường Việt Tùng. Mấy người ở đây đều hoảng sợ, căn bản không thấy rõ Tô Chuyết tránh thoát thế nào. Trong lòng tất cả mọi người đều có cùng ý nghĩ, thân pháp này quả thật giống như là ban ngày gặp ma vậy. Tô Chuyết lại biết đây là học được từ bên trong hai quyển trước của Lục Đạo Luân Hồi kinh, Địa Ngục đạo và Ngạ Quỷ đạo. Lần thứ nhất sử dụng trước mặt người khác lại có hiệu quả. Tất cả công phu trong hai quyển này đều là tà chiêu quỷ dị, người ngoài lại chưa từng thấy bao giờ.

Chu Quý là người đầu tiên lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, đôi mắt nhỏ vòng vo mấy vòng trên thân Tô Chuyết, dường như muốn đánh giá lại người này lần nữa. Hắn cười nói:

- Nguyên lai Tô tiên sinh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, xem ra tất cả mọi người nhìn lầm rồi! Ha ha ha. . .

Đường Việt Tùng lạnh cả lưng, lấy lại tinh thần, xách đao đề phòng. Gã trầm giọng, nói:

- Tô Chuyết, nghĩ không ra ba năm không thấy, không ngờ ngươi đã luyện thành một thân công phu như vậy rồi. Chỉ có điều tuy rằng chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng bọn thôn dân và con gái của Hoa Bình trong thục quán đoán chừng không dễ dàng thoát thân như thế đâu!

Tô Chuyết lạnh lùng nói:

- Đúng là các người bắt người à? Uổng cho các ngươi còn tự xưng là danh môn chính phái!

Mấy người che mặt quay sang nhìn nhau, đều hơi có suy nghĩ, nhưng không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị Tô Chuyết đoán được thân phận.

Đường Việt Tùng cười lạnh nói:

- Tô Chuyết, mặc kệ ngươi nói gì, không thấy được danh sách giang hồ chúng ta sẽ không từ bỏ ý đồ!

Bỗng nhiên Chu Quý hô một tiếng, nói:

- A nha, nguyên lai các vị cũng vì bản danh sách đó mà đến, thế thì trùng hợp đó! Nếu tất cả mọi người đều có chỗ cầu vậy thì có thể thương lượng. Không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi trò chuyện được chứ?

Ông ta nhìn về phía Đường Việt Tùng, thấy hắn không có dị nghị, rồi mới nhìn về phía Tô Chuyết.

Tô Chuyết nói:

- Ta muốn gặp thôn dân bị bắt trước đã!

Chu Quý nói:

- Điều này còn không dễ dàng! Chúng ta dứt khoát cùng đến thục quán ngồi một chút đi!

Nói xong rồi bước lên phía trước. Mấy kẻ bịt mặt thế mà cũng đi theo ông ta, Tô Chuyết không khỏi âm thầm để tâm. Y vốn đến đây cứu người nên đi theo cuối cùng.

Tiến vào phòng lớn thục quán, quả nhiên nhìn thấy thôn dân của thôn Bách Lý, toàn bộ ngồi dưới đất, chân tay bị trói, trong miệng bị nhét miếng bông không lên tiếng được, chỉ có thể mong chờ nhìn xem Tô Chuyết. Con mắt Tô Chuyết quét qua, thấy trong phòng ước chừng có hai mươi người đều che mặt ẩn giấu thân phận. Bọn chúng hoặc đứng hoặc ngồi, hai ba người một nhóm, lại đề phòng những người khác. Nếu như tính luôn những kẻ đang nấp chung quanh, đại khái có chừng hơn ba mươi người.

Tất cả bọn họ trông thấy Tô Chuyết tiến đến thì đều đứng lên, nhưng không ai lên tiếng trước. Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:

- Mọi người làm gì che mặt hết thế, trên đời này nếu nói còn có người biết thân phận của các vị thì người đó nhất định chính là ta. Không bằng mọi người cởi khăn che mặt xuống, thẳng thắn đối mặt, như thế nào?

Tất cả bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đều không nói lời nào. Hiện trường chỉ có một mình Đường Việt Tùng bởi vì đã lộ thân phận nên không che mặt. Những người khác có chỗ cố kỵ, cũng không để ý tới lời của Tô Chuyết. Tô Chuyết hừ một tiếng, nói:

- Hoa Sơn Lưu Chi Tiền, Tống Chi Lộ, sư phụ Thẩm Tàng Phong của hai vị cũng tính là nhất đại tông sư, làm sao hai vị lại không kế thừa y bát của ông ta, ngược lại thông đồng làm bậy cùng Vệ Tiềm hả? Hai vị đang ở đâu? Không ra gặp gỡ ta một chút sao?

Trong đám người có hai người sợ run lẩy bẩy, hiển nhiên chính là hai người bị Tô Chuyết gọi ra tên.

Tô Chuyết có tài đã thấy là không quên được, năm đó sao chép danh sách một lần đã nhớ kỹ ở trong lòng. Mặc dù cũng không nhận biết một số người, nhưng lại nhớ kỹ danh tự sư môn. Y lại nói:

- Kim Đao tiêu cục Trình cục chủ, lão nhân gia cũng tới rồi chứ? Tại sao lại không chủ trì đại cục hả?

Một hán tử che mặt trên đầu xen lẫn tóc bạc hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác. Tô Chuyết liên tục kêu tên của mười mấy người, lại không ai dám đáp lời. Đúng lúc này, từ cửa sau thục quán có một hán tử tiến tới, mặc áo choàng màu vàng nhạt, mặc dù cũng che mặt nhưng lại không hề cố kỵ, lớn tiếng nói:

- Tô Chuyết, ngươi không cần chơi kế sách đánh rắn động cỏ. Cho dù ngươi kêu ra tên của tất cả chúng ta, chúng ta cũng không sợ. Hôm nay ngươi không giao danh sách cho chúng ta, bọn chúng sẽ phải chôn cùng với ngươi!

Giọng nói người này xa lạ, Tô Chuyết cũng không nhận ra, không khỏi nhìn thêm mấy lần. Chỉ thấy tay phải của hắn xách theo một thanh Khoát Bối đao (*) nặng nề, tay trái dường như có chút tàn tật, thủy chung giấu trong tay áo, mơ hồ lộ ra bàn tay, có thể trông thấy trên bàn tay thiếu đi hai đầu ngón tay.

Chu Quý cười nói:

- Vị tráng sĩ này nói đùa, mọi thứ đều có cái giá. Các hạ và Tô tiên sinh làm ăn, sao có thể ép mua ép bán được? Cũng nên ngồi xuống, hảo hảo đàm luận giá tiền chứ?

Người kia cười một tiếng dữ tợn, Khoát Bối đao trong tay đột nhiên hạ xuống vừa vặn đặt ở trên vai một đứa bé bên cạnh. Đao này hết sức nặng nề, hắn lại biến nặng thành nhẹ, lưỡi đao cách cổ đứa bé chỉ có hai thốn. Trong mũi đám người bỗng nhiên ngửi được một mùi nước tiểu, đứa bé trai kia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nhất thời không khóc nổi, dưới thân cũng đã đái ra rồi.

Tô Chuyết hoảng sợ thất sắc, vội nói:

- Dừng tay! Các ngươi thả người, ta liền cho các ngươi danh sách!

Người kia cuối cùng rút cây đao lại, lúc này thằng bé kia mới khóc lên oa oa. Người kia mở tay ra, nói:

- Lấy ra!

Tô Chuyết thở dài nói:

- Bản danh sách đã sớm hủy rồi, muốn ta giao cho ngươi, chỉ có chờ ta chép lại!

Người kia nhướng mày, cả giận nói:

- Ngươi giở trò gian!

Tô Chuyết mở hai tay ra, nói:

- Ta lừa ngươi làm gì? Năm đó ta bị người mưu hại, bị nhốt trong tù, nếu như trên thân có danh sách gì, còn không phải sớm đã bị lục soát ra rồi sao? Bây giờ danh sách đó chỉ ở trong đầu ta, nêu các ngươi muốn, cuối cùng phải chờ ta chép lại thôi!

Mấy người bịt mặt đột nhiên cười ha ha một tiếng, nhất thời quên cả kiêng kỵ ngậm miệng không nói, lên tiếng:

- Đã như thế, còn cần chép lại làm gì, cứ làm thịt ngươi đi, chẳng phải là vạn sự đại cát rồi!

Người ngoài cũng kịp phản ứng, nếu bọn chúng sợ bị người khác lấy được danh sách, vậy dứt khoát một đao chém Tô Chuyết là xong hết mọi chuyện.

Chu Quý vội nói:

- Các vị chậm đã, đây cũng không phải là quy củ làm ăn! Nào có đạo lý người mua giết người bán chứ? Đó chẳng phải là cách làm của trộm cướp hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK