Chương 03: Ân oán thị phi
Mấy người trong quán rượu đều sửng sốt một chút, Tô Chuyết cũng ngừng tay. Đến lúc này, ba người mặt thẹo rốt cục đã được toại nguyện, rút thanh đao ra. Nhưng không chĩa đao về phía Tô Chuyết, mà chỉ vào mấy tên kiếm khách trước cửa.
Trên mặt mấy người kiếm khách đều có vẻ phẫn nộ. Bọn họ dĩ nhiên không phải đến uống rượu, mấy người trong quán cũng biết điểm này. Bởi vậy Trần chưởng quỹ không đứng dậy chào hỏi khách khứa, mà lại run rẩy một trận, trong mắt cũng lộ vẻ đau lòng.
Mấy tên kiếm khách dồn dập rút ra trường kiếm bên hông, một người cầm đầu hỏi lại lần nữa: "Các ngươi là người Tụ Nghĩa sơn trang hả?"
Gã mặt thẹo lại nhận được hắn, trừng mắt, cả giận nói: "Ninh Huyền Thần, ta chưa từng đắc tội với Vũ Di kiếm phái các ngươi. Chúng ta đường ai nấy đi. . ."
Gã nói xong lời này, kém xa vẻ uy phong như đối với Tô Chuyết vừa nãy, xem chừng là nhìn thấy đối phương có nhiều người, biết không thể ăn thiệt thòi trước mắt.
Ninh Huyền Thần cười lạnh, nói ra: "Nghe nói ngươi gọi là Kiều lão tam đúng không? Mặc dù ta không nhận ra ngươi, bất quá chỉ cần ngươi là người của Tụ Nghĩa sơn trang, đáng chết!"
Tô Chuyết sững sờ, không ngờ ân oán của Vũ Di kiếm phái và Tụ Nghĩa sơn trang đã càng lúc càng ác liệt, chỉ cần vừa có gió thổi cỏ lay, thì sẽ ra tay đánh nhau. Việc này cũng không thể tách rời với cái chết của Lục Thanh Trần. Chắc hẳn đệ tử của Vũ Di kiếm phái đều cho rằng cái chết của Lục Thanh Trần, nhất định thoát không khỏi liên quan với Tụ Nghĩa sơn trang!
Vẻ mặt Kiều lão tam thay đổi trong nháy mắt, vết sẹo trên mặt thoạt nhìn càng thêm dữ tợn. Gã liếc mắt nhìn về phía sau, hai gã tùy tùng của mình đã sớm sợ đến trắng bệch cả mặt. Mà gã Tô Chuyết cao thâm khó lường kia tựa hồ cũng chẳng hề không được việc giống như người khác nói, giờ phút này trên mặt y mỉm cười, vẫn làm như vẻ không liên quan đến mình .
Đại địch như thế vây quanh, chỉ cần người có chút đầu óc, cũng sẽ không hành sự lỗ mãng. Kiều lão tam nuốt nước miếng một cái, nói với Ninh Huyền Thần: "Ninh Huyền Thần, dù sao ngươi cũng là đại đệ tử của Vũ Di kiếm phái, nhưng ta chỉ là một môn khách không có danh tiếng gì của Tụ Nghĩa sơn trang mà thôi. Cho dù ngươi giết ta, Tụ Nghĩa sơn trang cũng chẳng thèm để ý đâu."
Mấy người kiếm khách của Vũ Di kiếm phái vây thành một nửa hình tròn, che kín đường lui của Kiều lão tam. Ninh Huyền Thần biết gã đã là cá trong chậu, cũng không nóng nảy, chậm rãi nói ra: "Kiều lão tam, ngươi nói lời này cũng đúng. Bất quá ai bảo ngươi đầu nhập nhầm vào Tụ Nghĩa sơn trang làm chi? Muốn oán thì oán tên hỗn đản Khúc Thánh Châu kia đi!" Nói xong nâng một tay lên, làm bộ muốn động thủ.
Không ngờ Kiều lão tam ném cây đao đi, không ngừng kêu lên: "Chậm đã! Chậm đã!"
Ninh Huyền Thần phất phất tay, ngừng hành động, rất hứng thú đánh giá Kiều lão tam, phảng phất như thợ săn nhìn con mồi đã tới tay. Hắn hỏi: "Kiều lão tam, ngươi còn lời gì muốn nói?"
Cổ họng Kiều lão tam run run, cắn răng một cái nói ra: "Ninh huynh, ta chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, giết ta thì bẩn tay huynh. Ta biết hiện tại Tụ Nghĩa sơn trang và Vũ Di kiếm phái đang mâu thuẫn dữ dội, việc này đều trách Khúc Thánh Châu. Ninh huynh, ta đã sớm không muốn chờ đợi ở Tụ Nghĩa sơn trang nữa rồi. Không bằng như vậy, để ta chuyển thành môn hạ Vũ Di kiếm phái. Sau này chỉ cần xung đột với Tụ Nghĩa sơn trang, Kiều Tam ta nhất định xung phong đi đầu!"
Gã nói hết lời, đám người Vũ Di kiếm phái, bao quát Tô Chuyết và cô gái kia đều lộ vẻ khinh bỉ. Ai có thể nghĩ tới gã Kiều lão tam này không có cốt khí như thế, rõ ràng lâm trận phản bội.
Một người sau lưng Ninh Huyền Thần nói: "Đại sư huynh, chớ tin hắn! Loại hèn nhát lật lọng này hôm nay có thể phản bội Tụ Nghĩa sơn trang, ngày mai cũng sẽ phản bội chúng ta như vậy!"
Con mắt Ninh Huyền Thần chuyển động, nói với Kiều lão tam: "Kiều lão tam, ngươi nói một câu cũng không sai. Nếu ta giết ngươi thì xác thực làm bẩn tay ta. Bất quá loại người như ngươi cũng không vào được Vũ Di kiếm phái chúng ta đâu. Không bằng như vậy, ngươi cứ về Tụ Nghĩa sơn trang đi, làm nội ứng cho chúng ta. Chỉ cần Khúc Thánh Châu có chút biến động gì, thì ngươi lập tức báo tin cho ta, như thế nào?"
Kiều lão tam đương nhiên biết Ninh Huyền Thần đang tính toán điều gì, có giết mình hay không, cũng không có chút ảnh hưởng nào với Ninh Huyền Thần. Nhưng nếu như mình ngoan ngoãn làm gian tế, thì hắn kiếm lời rồi. Trên mặt Kiều lão tam lộ ra vẻ do dự, nhưng tóm lại có thể qua được chỗ khó trước mắt, sau này ra sao, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Ninh Huyền Thần phảng phất đoán được suy nghĩ trong lòng gã, sầm mặt lại, nói ra: "Kiều lão tam, cái mạng chó này là ta cho ngươi. Nếu như ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ dem chuyện ngày hôm nay tiết lộ cho Khúc Thánh Châu biết. Ta nghĩ nhất định ngươi biết Tụ Nghĩa sơn trang đối phó phản đồ như thế nào chứ?"
Kiều lão tam bỗng nhiên rùng mình một cái, liên tục gật đầu đồng ý. Ninh Huyền Thần mắng một câu: "Mau cút đi!"
Kiều lão tam cũng chưa đi, mà quay người chỉ vào Tô Chuyết và cô gái kia nói ra: "Ninh huynh, hai người kia biết chuyện ngày hôm nay, không thể để lại người sống!"
Vẻ khinh bỉ trên mặt Tô Chuyết càng sâu, không ngờ gã Kiều lão tam này ngoại trừ không có cốt khí, còn là tên tiểu nhân âm hiểm, muốn mượn đao giết người.
Trước khi vào cửa, Ninh Huyền Thần cũng không nhìn thấy tình huống động thủ trong phòng, trông thấy Tô Chuyết vẫn làm vẻ mặt vô tội, còn cô gái kia mười phần yếu đuối, tựa hồ một trận gió thì có thể thổi bay. Hắn không thèm đặt hai người này vào mắt, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như Kiều lão tam thật có thể phát huy tác dụng, Một phe này của mình coi như chiếm tiên cơ. Như thế xem ra, chuyện hôm nay tất nhiên không thể tiết lộ ra ngoài. Thế nhưng hai người này xem ra không hề giống người trong võ lâm, không biết có thể tin hay không.
Hắn chỉ nghĩ chốc lát, mở miệng nói với Tô Chuyết: "Các hạ tên là gì?"
Tô Chuyết không thích nói láo, dù xui xẻo cũng không cần thiết nói láo, lại thành thành thật thật báo danh hào một lần.
Ninh Huyền Thần sửng sốt một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ Tô Chuyết là ai. Sau một lúc lâu, mới lên tiếng: "A, Ta từng nghe nói tên của các hạ. Tô Chuyết, các hạ đến nơi đây làm gì?"
Tô Chuyết nhún nhún vai, nói ra: "Đến tìm một người bạn."
Mặt mày Ninh Huyền Thần nhảy một cái, hỏi: "Bạn bè gì? Là người của Tụ Nghĩa sơn trang sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, đáp: "Tại hạ không có bàn ở Tụ Nghĩa sơn trang. Vừa rồi vị Kiều lão tam này còn muốn giết tại hạ đây!"
Ninh Huyền Thần gật đầu, nhìn ngó hai bên, nói ra: "Nếu các hạ không phải là bằng hữu của Tụ Nghĩa sơn trang, thì chính là bằng hữu của Vũ Di kiếm phái chúng ta. Sau này nếu có người của Tụ Nghĩa sơn trang đến làm phiền các hạ, cứ báo tên ta ra!"
Trong lòng Tô Chuyết cười thầm, thầm nghĩ: Gã họ Ninh này ngược lại thật sự biết lôi kéo người, chỉ cần không phải là bằng hữu của Tụ Nghĩa sơn trang, thì chính là minh hữu của hắn. Bất quá cũng khó trách, trên giang hồ, Vũ Di kiếm phái còn lâu mới có được tên tuổi lớn như Tụ Nghĩa sơn trang, bọn họ muốn đối nghịch với Tụ Nghĩa sơn trang, nhất định phải lôi kéo thêm nhiều bằng hữu một chút mới được.
Ninh Huyền Thần nói với Kiều lão tam: "Được rồi, các ngươi có thể lăn!"
Kiều lão tam vẫn không cam tâm, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Chuyết. Bất quá gã có thể sống, đã là vạn hạnh rồi, nơi nào còn quan tâm đến Tô Chuyết, lại càng không cần phải nói tới cô gái đã trộm túi tiền của hắn. Gã dẫn theo hai người, ngay cả đao cũng không cần, xám xịt chạy ra khỏi cửa.
Ninh Huyền Thần cười nhẹ, liếc mắt nhìn Tô Chuyết, cũng không nói lời từ biệt, mang người rời đi.
Trong mười mấy ngày qua, Tô Chuyết đã thành thói quen không bị người khác đặt vào mắt, cũng không để ý, vẫn như cũ ngồi xuống, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, bỗng nhiên cười nói: "Không ngờ đại đệ tử của Vũ Di kiếm phái cũng chỉ là hạng người tự đại thiển cận, nói quá sự thật mà thôi!"
Cô gái kia ngoài dự đoán cũng ngồi xuống, cười nói: "Ngươi gọi là Tô Chuyết sao? Ngươi làm sao biết được người tên Ninh Huyền Thần kia nói quá sự thật? Ngược lại ta thấy hắn là thiếu niên anh tài, tiền đồ vô lượng!"
Tô Chuyết cười nói: "Kiều lão tam chỉ là hạng tiểu nhân lật lọng, nhưng Ninh Huyền Thần lại cứ thả gã trở về như vậy, mà đối với ba người chúng ta, hắn rõ ràng cũng tuỳ tiện buông tha, không thèm đề phòng thêm chút nào, điều này còn không thể nhìn ra hắn tự đại vô tri sao?"
Y bỗng nhiên thở dài, sâu xa nói ra: "Sớm muộn gì hắn cũng tự chết trong tay mình. . ."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị

19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.

15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn

28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k

01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay

28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.

04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:

29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem

29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.

29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.

29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích
khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại

29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc

28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha

28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời

27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ.
Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn.
Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất.
Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.

26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...

24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi

08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi

05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.

02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.

01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.

01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi

29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi

25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...

23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK