Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 07: Mất tích

Hoa Bình và Yến Linh Lung nhìn nhau, không chút do dự, lập tức hành động. Tô Chuyết đưa mắt nhìn hai người rời đi, thở dài thườn thượt: "Chẳng lẽ bí mật của Tào Lễ Nghĩa chính là việc này à..."

Y quay đầu nhìn về dưới lầu, từ nơi đây dễ dàng trông thấy cửa chính Tào phủ. Sau khi y và Hoa Bình rời khỏi, cửa phủ vẫn đóng chặt. Bỗng nhiên có tiếng chân đốc đốc, mấy người cưỡi ngựa chạy vội đến trước cửa phủ. Một người đàn ông thân mặc áo quan nhảy xuống lưng ngựa, trực tiếp phóng đến cửa phủ. Ông ta không mặc áo tơi, toàn thân đều đã ướt đẫm, cũng chẳng chờ hộ vệ thông báo, liền vọt vào.

Tô Chuyết không nhận ra người này, có chút kì quái. Nhìn bộ dáng ông ta, giống như có thù với Tào Lễ Nghĩa vậy. Vào lúc này tìm đến Tào Lễ Nghĩa, hẳn cũng là vì chuyện nạn lụt sao? Tô Chuyết nghĩ như vậy.

Không quá thời gian nửa nén nhang, người kia liền kéo theo một tên tùy tùng đi ra, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Vị quản gia của Tào phủ, lão nô Tào Đắc, cung kính tiễn ông ta ra ngoài, không ngừng cúi đầu khom lưng, tựa hồ đang bồi tội.

Tô Chuyết lại càng kỳ quái, chẳng biết sao lại không thấy Tào Lễ Nghĩa đến tiễn hắn ra ngoài. Gã quan kia chẳng nói thêm gì, cưỡi lên ngựa lưng, bỗng nhiên lại nhớ tới gì đó, tại trên lưng ngựa lớn tiếng rống lên một câu với Tào Đắc. Tiếng mưa rơi rất lớn, Tô Chuyết chỉ mơ hồ nghe thấy: "Nếu lão gia nhà ngươi trở về, đi tìm ta!"

Lão Tào vội khom lưng đáp ứng. Tô Chuyết càng thêm nghi ngờ, thầm nghĩ: "Tào Lễ Nghĩa ra ngoài rồi? Nhưng mà ta một mực ngồi ở chỗ này, sao lại không thấy?"

Y càng nghĩ càng kỳ quái, vội vàng đi xuống lầu, trực tiếp đi về phía Tào phủ ở đối diện. Tào Đắc còn chưa kịp đóng cửa, liền bị Tô Chuyết đẩy cửa ra. Lão nhận ra Tô Chuyết, vội vàng hành lễ nói: "Lưu đại nhân, ngài, ngài còn chưa đi ư?"

Tô Chuyết đầu tiên là sững sờ, mới phản ứng được bản thân mạo danh là Lưu Vấn Thiên. Y hỏi: "Vừa mới tới là ai vậy?"

Tào Đắc nghi ngờ đáp: "Ngài nói là Khâu Tri phủ sao?"

Tô Chuyết giờ mới hiểu được tới, người kia đúng là tri phủ Lịch Thành, Khâu Cung Nhân. Y lại hỏi: "Ông ta tới đây làm gì?"

Tào Đắc nhường Tô Chuyết vào cửa, nói: "A, cũng chẳng có việc gì, chính là đến tìm lão gia nhà lão."

Tô Chuyết nói: "Hắn tìm Tào đại nhân làm gì?"

Tào Đắc lắc đầu, đáp: "Lão nô cũng chẳng biết."

Tô Chuyết hỏi: "Tào đại nhân đâu? Bây giờ ông ta ở đâu hả?"

Tào Đắc lại lắc đầu, nói không ra lời. Tô Chuyết ngạc nhiên nói: "Tào đại nhân không ở nhà sao? Khâu Tri phủ còn chưa gặp ông ta?"

Tào Đắc lạ lùng nhìn xem Tô Chuyết, hỏi ngược lại: "Làm sao ngài biết?"

Tô Chuyết không rảnh dông dài với lão, nói: "Giữa trưa Tào đại nhân chẳng phải còn ở sao? Lúc này mới qua một canh giờ, đi nơi nào rồi?"

Tào Đắc dùng vẻ mặt vô tội, đáp: "Lão nô cũng đâu biết a! Giữa trưa lão gia tiễn các vị ra cửa, rồi sau đó trở về phòng sách, lão nô vẫn chưa thấy lão gia, cũng chẳng biết ngài ấy đi lúc nào rồi. Vừa rồi Khâu Tri phủ đi tìm lão gia, lão đưa ông ta đến phòng sách. Lúc ấy sắc mặt Khâu Tri phủ âm trầm đến dọa người, nói để ông ta tự vào. Lão đành phải lui xuống, ai ngờ một lát sau, Khâu Tri phủ lại dẫn người đi ra. Lão rất kỳ quái, tiến lên hỏi một câu. Khâu Tri phủ lại mắng: 'Trong phòng sách làm quái gì có người? Tào đại nhân đến cùng trốn đến chỗ nào rồi?' Lão vội đến phòng sách xem xét, quả nhiên chẳng có ai hết. Lão nô tự nhiên không biết lão gia đi đâu rồi, kêu to oan uổng. Khâu Tri phủ liền dặn dò lão , chờ lão gia trở về, lập tức thông tri ông ta. Nói câu này xong, rồi vội vã đi."

Tô Chuyết nhướng mày, nói: "Không thấy? Mang ta đến phòng sách nhìn xem!"

Tào Đắc không dám thất lễ, vội vàng dẫn Tô Chuyết chuyển tới hậu viện. Từ xa đã nhìn thấy một tòa nhà lớn, rộng chừng bốn, năm trượng. Tào Đắc dẫn tới trước cửa, nói: "Đây chính là phòng sách."

Tô Chuyết lẩm bẩm: "Phòng lớn như này, dùng để làm phòng sách, gã họ Tào này quả nhiên xa xỉ!"

Tào Đắc không có nghe rõ, hỏi: "Đại nhân ngài nói gì vậy?"

Tô Chuyết không để ý tới lão, đẩy cửa phòng ra. Đảo mắt nhìn trong phòng một lượt, ngay ngắn chỉnh tề, cũng chẳng có gì dị dạng. Tô Chuyết nhíu mày, hỏi: "Tào đại nhân vẫn cứ ở trong gian phòng này sao?"

Tào Đắc gật đầu. Tô Chuyết nghi ngờ nói: "Lão gia nhà ông không phải biết được Hoàng Hà vỡ, tự biết tội lỗi khó thoát, lén trốn đi rồi chứ?"

Tào Đắc khẽ giật mình, vội đáp: "Không thể nào! Mấy vị phu nhân công tử đều còn ở hậu viện, làm sao lão gia lại tự mình rời đi được chứ?"

Tô Chuyết gật đầu, đánh giá bốn phía một lượt. Chỉ thấy bàn sách bên cửa sổ bị vết mực hắt lên một khối, bên cạnh là một chiếc nghiên mực đổ. Y đưa tay sờ sờ, vết mực chưa khô. Tào Đắc vội vàng gỡ xuống khăn lau bên hông, lau khô vết mực, trong miệng nói lầm bầm: "Lão gia thích nhất là sạch sẽ, sao lại làm rơi vãi mực nước ra rồi!"

Tô Chuyết chau mày, lại hỏi: "Tào quản gia, có những ai khác nhìn thấy Tào đại nhân rời phủ hay không?"

Tào Đắc không do dự, đáp: "Thời điểm Khâu tri phủ vừa tới, lão đã hỏi qua hộ viện, bọn họ cũng không nhìn thấy lão gia rời đi."

Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Vậy thì kì quái, chẳng lẽ Tào Lễ Nghĩa mọc cánh, bay mất rồi hay sao. Sao lại đột nhiên biến mất chứ?" Giờ phút này y đã chắc chắn, đê lớn vỡ, nạn lụt Hoàng Hà, nhất định có liên luỵ cùng Tào Lễ Nghĩa, bằng không hắn sẽ không vội vã rời đi như thế. Thế nhưng làm thế nào hắn có thể biến mất dưới mí mắt nhiều người như này?

Chuyện này lớp lớp bí ẩn, dù Tô Chuyết tâm có thất khiếu, nhất thời cũng chẳng nghĩ thông. Y chuyển vài vòng trong phòng, phòng sách vốn cũng không lớn lắm, mỗi một dạng bày biện đều được y nhìn vài lần. Lão nô kia một mặt vô tội, nhìn qua Tô Chuyết, cũng trông mong có người có thể giải đáp cho lão. Trong lòng Tô Chuyết phiền muộn, thuận miệng hỏi: "Lão có biết vừa rồi Khâu Tri phủ rời đi, muốn đi đâu không?"

Tào Đắc nghĩ nghĩ, nói: "Thành bắc gặp nạn lụt, lưu dân nhiều nhất. Chắc hẳn Khâu Tri phủ đến chỗ đó đi! Khâu Tri phủ thật là một vị quan tốt, một lòng vì dân a. . ."

Tô Chuyết không rảnh nghe lão dông dài, vội vã rời Tào phủ, cưỡi lên lưng ngựa, hướng cửa bắc mà đi. Y thầm nghĩ: "Nạn dân tụ tập thành bắc, Yến Linh Lung nhất định sẽ động thủ ở đó trước tiên. Cũng không thể để Khâu Tri phủ và nàng chính diện đụng nhau!"

Giờ Mùi vừa qua khỏi, sắc trời đã cực kỳ mờ mịt, tựa như đêm tối. Mưa to như trút nước, một chút gia đình có thế đất khá thấp, phòng ốc cũ nát, đã chìm trong nước. Rất nhiều người đánh lên bó đuốc, vội vàng đem thứ đáng giá trong nhà chuyển tới chỗ cao. Tô Chuyết nhờ ánh lửa, một đường lao vụt đến thành bắc.

Xuyên qua mấy đầu đường cái, người trên đường càng lúc càng nhiều, đâu đâu cũng có nạn dân áo rách quần manh, mang nhà mang người. Tô Chuyết phỏng đoán, hẳn là bọn họ tránh từ thôn trang bờ Nam sông Hoàng Hà qua đây, trên mặt chẳng có niềm vui vì sống sót sau tai nạn, chỉ có vô tận kinh khủng và bi ai.

Càng đi hướng bắc, thế nước càng lớn. Đường đi cũng đã bị dìm ngập, nước đã qua đầu gối ngựa, hơn nữa thế nước quá xiết. Tô Chuyết chỉ có thể lái ngựa, cẩn thận đi lên phía trước. Cửa thành nơi xa đã bị lũ lụt đập nát, còn có thật nhiều nạn dân trôi theo sóng đục, chạy vào trong thành.

Một chút quan sai đẩy thuyền nhỏ, ở bên tường thành tiếp ứng nạn dân. Nhưng mà nhiều người lại thiếu thuyền, càng có rất nhiều người trông thấy thuyền, chen lên như điên. Một chiếc thuyền nhỏ không thể chịu được nhiều người, ào một cái rồi lật ra, toàn bộ người trên thuyền lăn xuống nước. Người già trẻ em đứng không vững, chảy xiết theo dòng nước.

Tô Chuyết giật mình, từ trên lưng ngựa nhảy lên thật cao, bịch một tiếng liền vọt vào trong nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK