Mục lục
[Edit] Giang Hồ Thám Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 03: Thiếu Lâm tự (thượng)

( Mấy ngày nay Tiểu Xuyên có chuyện lên núi Shangrila, có thể còn phải ngây ngốc hơn mười ngày. Điện thoại tín hiệu không tốt, không biết có chương mới hay không. Ta tận lực, nếu như ngày nào không có đổi mới, cũng là bởi vì thực sự không tìm được nơi có tín hiệu tốt. Hi vọng mọi người thông cảm. Quay đầu nhất định sẽ bổ sung. Đối với tới bằng hữu thăm hỏi, cũng chỉ có chờ quay đầu tạ tội từng người. )

Tô Chuyết và nam tử áo trắng đối mặt, hai người đều đang phán đoán đối phương, ai cũng không muốn động thủ trước, tràng diện cứ thế lập tức an tĩnh lại. Tiểu nhị run rẩy, nhìn xem bừa bãi khắp phòng, thần sắc đau khổ, muốn đi lên thu thập. Ai ngờ tay phải nam tử áo trắng hơi run một cái, một chén rượu bắn nhanh ra. Mục tiêu chính là tiểu nhị kia!

Tô Chuyết trầm mặt xuống, trên mặt lộ vẻ không vui, nghĩ thầm, kẻ này quả thật không thể nói lý, xuống tay độc ác với ba người Ninh Tự Tại thì cũng thôi đi, vì sao phải dùng ám chiêu này với một tiểu nhị không biết võ công? Y biết nếu mình không lập tức xuất thủ, chén rượu kia sẽ đập thẳng vào huyệt thái dương của tiểu nhị, chỉ sợ người này sẽ phải mất mạng tại chỗ.

Tô Chuyết không kịp nghĩ kĩ, dưới chân khẽ nhúc nhích, dùng ra bộ pháp khinh công Lăng Tiêu Phi Độ, trong chớp mắt đã chặn trước người tiểu nhị. Chén rượu quay tròn lượn vòng, Tô Chuyết nhắm ngay thế tới, đưa tay muốn chụp. Ai ngờ chén rượu vừa dính đến bàn tay Tô Chuyết, "bình" một tiếng vỡ ra. Mười mấy mảnh sứ vỡ bay tán loạn. Tô Chuyết giật nảy cả mình, vội vàng vung ống tay áo lên, ra sức xoay vòng, cuối cùng thu mười mấy mảnh sứ vỡ vào ông tay áo.

Mấy lần này đã là cực hạn của Tô Chuyết, nhưng vẫn có một mảnh sứ vỡ cắt vỡ cạnh bàn tay, máu tươi dọc theo tay rơi từng giọt trên mặt đất. Tiểu nhị nhìn thấy giọt máu, mờ mịt ngẩng đầu, mơ hồ không biết rằng mình vừa lượn một vòng trước Quỷ Môn quan. Lại thấy nam tử áo trắng đã đứng lên. Vừa rồi trải qua đánh nhau, hắn cũng không nhấc một bước chân. Giờ phút này đứng trước cửa sổ, cười lạnh một tiếng với Tô Chuyết:

- Nói quá sự thật, chỉ đến như thế!

Nói xong câu này, từ lầu hai nhảy xuống đường, nghênh ngang rời đi.

- Nguyên lai hắn đã nhận ra ta, vừa nãy là chỉ ước lượng ta mà thôi!

Tô Chuyết hoảng sợ biến sắc. Hắn lấy lại bình tĩnh, ném xuống một miếng bạc vụn, tính làm tiền cơm, co cẳng đi ra ngoài tiệm.

Bấy giờ ba huynh đệ Ninh Tự Tại cũng điều tức xong, cuối cùng đè xuống huyết khí sôi trào. May mắn mấy người bị thương không tính là nặng, có lẽ sẽ không chậm trễ hành trình. Chỉ là ba người ăn phải thiệt thòi lớn như thế, ngay cả người đối đầu là ai cũng không biết rõ. Hôm nay Thanh Khê tam hiệp xem như thất bại ngã nhào rồi. Trên mặt ba người đều có chút vẻ hậm hực.

Du Phương thấy Ninh Tự Tại sững sờ nhìn qua phương hướng Tô Chuyết rời đi, hỏi:

- Đại ca, huynh nhìn gì thế?

Ninh Tự Tại lầm bầm lầu bầu:

- Chẳng lẽ là hắn. . .

- Là ai?

Ninh Tự Tại im lặng lắc đầu, hồi lâu mới nói:

- Đi thôi, lên đường đi. . .

Ba người cũng không còn tâm tư ăn cơm, quay người xuống lầu. Trải qua chuyện này, trên đường ba người trầm mặc ít nói, ngậm miệng không đề cập tới việc này, đều cho thành sỉ nhục bình sinh. Cuối cùng một đường Bắc thượng, mấy ngày tới hữu kinh vô hiểm, thuận lợi chạy đến dưới chân Tung Sơn.

Ai biết được nhìn lên trước mắt, quả thật náo nhiệt vô cùng. Đất Phật môn thanh tịnh bình thường ít có người vãng lai, thế mà lại đông như trẩy hội. Đường lên núi có bảy tám cái võ tăng cầm côn đứng đó, có hai tên tăng nhân khác vẫn luôn mỉm cười, ngồi sau bàn trục ghi chép tên họ của từng người lên núi. Người tới cũng không có chưởng môn bang chủ nào, cũng không có danh nhân võ lâm, bởi vậy đều ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài.

Đi đến dưới Giải Kiếm thạch, tất cả mọi người tự động tháo xuống binh khí, giao cho tăng nhân Thiếu Lâm. Đây là quy củ Thiếu Lâm mấy trăm năm qua, ai cũng không dám phá hư. Ba người Ninh Tự Tại đi chuyến này, cũng coi như minh bạch đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thành thật xếp sau đội ngũ. Du Phương mắt sắc, chỉ vào giữa hàng ngũ, nói:

- Đại ca xem kia, là người hôm đó đúng không?

Ninh Tự Tại và Cổ Thông Thiên nhìn theo ngón tay hắn chỉ, quả nhiên liếc mắt nhận ra bóng lưng Tô Chuyết. Ngày đó Tô Chuyết không để lại câu nào đã rời đi. Ba người Ninh Tự Tại ngay cả danh tính ân nhân là gì cũng không biết, rất là thổn thức. Tính tình Cổ Thông Thiên chân thực, thấy Tô Chuyết thì muốn mở miệng hô ân công.

Một chữ ân vừa hô ra miệng, Du Phương vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói:

- Nhị ca, nhỏ giọng một chút. Huynh muốn để cho nhiều người ở đây biết chúng ta gặp chuyện mất mặt sao?

Cổ Thông Thiên chợt tỉnh ngộ, Ninh Tự Tại cũng trầm mặt, thở dài nói:

- Đúng vậy a, nếu thế, mặt mũi Thanh Khê tam hiệp chúng ta còn đặt chỗ nào nữa? Chúng ta vẫn là ít gặp mặt hắn thì tốt hơn. Còn đại ân thì báo đáp sau này đi. . .

Bởi vì cái gọi là đại ân như đại thù. Thế là ba người này bắt đầu trốn tránh Tô Chuyết. Tô Chuyết đứng ở phía trước, đâu có nghĩ đến những chuyện sau lưng. Từ ngày đó hắn biết được Thiếu Lâm tự xảy ra chuyện, liền từ bỏ kế hoạch đã suy tính trước đó, chuyển qua Bắc thượng, một đường đi hướng Tung Sơn. Xếp hàng nửa ngày, rốt cục đến phiên mình rồi.

Tiểu hòa thượng trước mặt khách khí hỏi:

Xin hỏi cao tính đại danh thí chủ? Sư từ chỗ nào? Môn phái nào?

Tô Chuyết đáp:

- Tô Chuyết, không môn không phái.

Tiểu hòa thượng sững sờ, tựa hồ còn chưa từng gặp người không môn không gặp. Nhưng vẫn dựa theo thực tế viết trên danh sách, đồng thời cao giọng nói:

- Không môn không phái Tô thiếu hiệp!

Đối mặt với thái độ nghiêm túc của tiểu hòa thượng , Tô Chuyết có chút cười khổ mà không được. Hắn thuận miệng hỏi một câu:

- Hoài Thiện lão hòa thượng ở trên núi sao?

Sắc mặt tiểu hòa thượng cứng đờ, xem ra còn không có ai dám gọi Thiếu Lâm phương trượng như vậy. Một tăng nhân trung niên mập mạp đứng đằng sau tiểu hoàn thượng, nghe vậy thì biến sắc, cả giận nói:

- Thằng ranh con kia, ngươi dám vô lễ à? Muốn đến Thiếu Lâm gây chuyện hả?

Nguyên lai hắn là sư đón khách của Thiếu Lâm, mang theo một đám tiểu hòa thượng đón khách dưới chân núi. Những ngày này có rất nhiều lời đồn, hắn cũng như chim sợ cành cong, đột nhiên nghe được một câu Hoài Thiện lão hòa thượng, thì cho rằng Tô Chuyết chính là người muốn lên núi gây chuyện.

Tô Chuyết cười nói:

- Hòa thượng này nói chuyện thật kỳ quái. Phật môn không phải nói chúng sinh bình đẳng sao? Phật Tổ và con rệp đều như nhau, thằng ranh con và lão hòa thượng đương nhiên cũng giống vậy. Vì sao ông gọi ta là ranh con, ta lại không thể gọi Hoài Thiện là lão hòa thượng hử?

Ông sư nghênh khách sững sờ, rõ ràng cảm thấy Tô Chuyết nói hết sức có lý. Hắn á khẩu không trả lời được, khóe mắt liếc nhìn tên họ mà tiểu hòa thượng vừa ghi. Lúc trước hắn cũng không nghe rõ cái tên Tô Chuyết, lúc này mới nhớ tới muốn xem thử người trẻ tuổi này rốt cục là ai. Khi thấy hai chữ Tô Chuyết thì không khỏi ngây ngẩn cả người.

Trước khi xuống núi, phương trượng Hoài Thiện đã tìm riêng hắn nói, hai ngày này nhất định sẽ có một người trẻ tuổi gọi là Tô Chuyết tới chơi. Người này là bạn tốt của ta, đến lúc đó không cần nhiều lời với hắn, nhiều lời sẽ chỉ thêm sai mà thôi. Trực tiếp kéo hắn lên núi là được. Trong lòng xuất hiện lời nói của Hoài Thiện. Ông sư nghênh khách nhịn không được tò mò quan sát Tô Chuyết cẩn thận, không ngờ người này còn trẻ tuổi, thế mà đã là bằng hữu của phương trượng rồi.

Sư nghênh khách không dám thất lễ, tự mình đi trước dẫn đường Tô Chuyết lên núi , vừa đi vừa nói nói:

- Tô công tử mời đi theo tiểu tăng! Tiểu tăng pháp hiệu Tịnh Tướng, phương trượng sư bá đã sớm đã dặn dò tiểu tăng nhất định chú ý kéo Tô công tử lên núi, chiêu đãi cho tốt. . . Từ trước đến nay tiểu tăng luôn ghi nhớ lời dạy của phương trượng sư bá trong lòng, không dám quên. . .

Tịnh Tướng ở phía trước nói liên miên lải nhải một hồi, Tô Chuyết bất giác mỉm cười. Hòa thượng này trước thì ngạo mạn sau lại cung kính, chút tâm tư nho nhỏ này, sao mà Tô Chuyết không đoán được chứ? Nếu hắn thuộc lớp đồ đệ của Hoài Thiện, xem ra phương trượng Thiếu Lâm đời kế tiếp sẽ được chọn ra từ trong đám sư huynh đệ của hắn. Đoán chừng Tịnh Tướng có những phương diện so ra kém người khác, đành phải hết sức phát huy ưu điểm kết giao.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Chuyết cũng chẳng sao cả, mặc cho Tịnh Tướng nói khô cả họng, y cũng không nghe lọt tai vài câu, chỉ ngẫu nhiên qua loa hai câu. Một đường lên núi, tự nhiên thưởng thức phong cảnh.

(chưa xong còn tiếp. )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
hihihehe
04 Tháng mười, 2021 01:23
Đọc đến quyển 7 thấy có mùi nhảy qua đọc đoạn kết thì thấy 2 trong 3 đại ác nhân đầu truyện còn sống nhăn nha quí dzị
namcao1999
19 Tháng mười một, 2020 17:51
Lố bịch. NVC thông minh nhưng không biết nhìn nhận đúng sai. Đứng với Vệ Tú trong khi con đó lại làm ác trong phần đầu, nhưng lại xem như không có gì. Thật là trò cười. Vậy mà cứ tự đắc như mình đi bảo vệ công lý.
Nguyễn Quang Trung
15 Tháng mười một, 2020 10:02
Truyện hay nhưng 1 số chỗ tình tiết hơi nhanh chậm lại kéo dãn ra 2-3 chương chi tiết hơn là ổn
Nguyễn Phạm Bảo Duy
28 Tháng chín, 2020 11:43
ccced. yg don't k
Hieu Le
01 Tháng sáu, 2019 16:58
tác chịu khó liên kết các quyển lại chút nữa là ngon... rời rạc quá mất hay
Nguyễn Thị
28 Tháng hai, 2019 13:19
Mình đọc cũng được 4 phần rồi. Hiu hiu sao tự nhiên cảm thấy Hoa Bình khả nghi quá từ lúc gặp nhau rồi đi chung với Tô Chuyết. Cảm giác thế giới thiệt là đáng sợ. Chắc có lẽ Tô Chuyết là người đầu tiên và cuối cùng trong truyện này nên tin tưởng.
fatelod
04 Tháng mười hai, 2018 21:36
. cái cho con đầu số, hồi đọc :029:
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 08:06
bộ xuyên qua quy tắc full rồi đó bác xem thử xem
21302766
29 Tháng mười một, 2018 00:40
Hehe, mình chỉ làm theo sở thích thôi. Với lại chỉ chọn truyện full mới làm.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:21
nhầm lẫn, bộ kia là xuyên việt từ hiện đại về cổ đại, ko phải đô thị, lỗi lỗi.
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:10
tg còn 2 bộ: xuyên qua quy tắc hơn 500c đã kết. hàn dạ thích khách hơn 300c đang viết. bộ kia đô thị nên ko thích lắm, hy vọng có bác nào làm bộ hàn dạ thích khách cũng bối cảnh võ hiệp cổ đại
độc xà
29 Tháng mười một, 2018 00:04
tg này có 2 bộ nữa mong bác làm tiếp, convert cũng dc
ronaldo4000
28 Tháng mười một, 2018 23:47
thank ad nhìu nhé, khi nào có truyện mới báo mọi người với nha
Điệp Lương
28 Tháng mười một, 2018 12:22
Mãi cũng kết thúc, tuyệt vời
21302766
27 Tháng mười một, 2018 21:41
Cuối cùng cũng xong, mất một năm rưỡi cần mẫn gõ chữ. Cảm tưởng đoạn cuối tác giả đẩy tình tiết hơi nhanh. Nhưng cái kết như vậy cũng trọn vẹn. Có thể nói đây là truyện mình edit lần đầu, tất nhiên khó tránh khỏi sơ suất. Cảm ơn các bạn theo dõi cùng minh suốt cả bộ truyện.
ronaldo4000
26 Tháng mười một, 2018 14:31
tuyệt vời ad ơi, cố lên...
ronaldo4000
24 Tháng mười một, 2018 14:26
Cố lên ad ơi
ronaldo4000
08 Tháng mười một, 2018 10:16
sắp hết rồi, cố lên ad ơi
Trần Hữu Long
05 Tháng mười một, 2018 12:57
truyện lấy các tình tiết vụ án trong các bộ thiếu niên bao công, địch nhân kiệt. hầu như bê y nguyên mà tình tiết viết ra ko kịch tính. đọc mà cảm giác như một bộ truyện được chuyển thể Từ Phim. quá tệ.
21302766
02 Tháng mười một, 2018 10:39
Còn quyển cuối cùng nhá.
21302766
01 Tháng mười một, 2018 16:54
tối làm xong 2 chương cuối của quyển.
ronaldo4000
01 Tháng mười một, 2018 15:58
tuyệt vời, tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
29 Tháng mười, 2018 09:20
tiếp nào ad ơi
ronaldo4000
25 Tháng mười, 2018 16:59
càng lúc càng hay...
ronaldo4000
23 Tháng mười, 2018 11:03
tiếp ad ơi
BÌNH LUẬN FACEBOOK