Qua những truyện xảy ra,Mặc Du kết luận mình xuyên không vào một thế giới nào đó. Nếu đã thế hắn chấp nhận sự thật và cố gắng bảo vệ người thân yêu.Giờ phải làm sáng tỏ mọi thứ.
Tố Thanh Thanh tỉnh dậy,toàn thân đau nhức kịch liệt phảng phất mùi thơm của thuốc. Nhắc chân trang phục đã thay bộ mới. Là ai? Có lòng tốt bôi thuốc cho nàng,băng bó vết thương. Khoan,hình như...suy nghĩ lát óc cũng chẳng biết 'ân nhân' cứu mình là ma nào nữa. Xuân dược được giải rồi ư. Rốt cuộc là ai và muốn gì ở nàng đây. Dừng,là lạ tối đó nàng lờ mờ thấy một bóng dáng nào đó quen thuộc cố gắng giải thích mọi sự việc và hiểu nó. Giấc mộng vui nhất từ trước tới nay khi bước sang đây. Không bao giờ muốn tỉnh lại, lại có người đứng ngoài cửa thu hết vào đáy mắt.
"Tiếu Tố."
Yêu thương,chờ đợi chỉ gón gọn hai từ.Bao nhiêu nhớ mong giờ chỉ là hư vô,vì người đó đã đứng trước mặt.
Tố Thanh Thanh xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến cửa.
Mặc Du thấy thế không khỏi cả kinh nhanh chân ôm người vào trong lòng.Bất đắc dĩ,sủng nịnh nói.
"Thiệt tình,luôn không nghe lời."
Nước mặt trực trào mạnh mẽ như con gấu trúc con ôm mẹ,là hơi ấm duy nhất cuộc đời,là vùng trời của riêng mình,bên đỗ cho mình ngừng chân.
Bờ vai rộng lớn ôm trọn thân thể nhỏ bé đứng trong gió lúc nào bay không biết nữa.Là hi vọng cho hắn sống tiếp,tất cả vì vật nhỏ trong lòng vượt qua tất cả dùng cả bản thân,lấy tính mạng của mình ra bảo vệ người con gái này.Những lúc yếu lòng sẽ có một người an ủi động viên hắn,phải cảm tạ trời đất đã cho gặp lại bảo bối bấy lâu hắn mong ngóng trông chờ.Mặc Du khó hiểu nguyên nhân bất đắc kỳ tử cố gắng không tin vào sự thật,tiếp túc sống trong ảo tưởng ba tháng dòng như kẻ không hồn.Dần dần tiếp nhận và chấp nhận nó rằng người luôn mình nâng niu bảo vệ đã chết một cách không minh bạch như thế.Một hôm hắn quá nhớ ra thăm mộ đầu ngỡ lại bị nữ nhân mặc cổ trang ôm mình khóc xung quanh cũng thế.Ghét bỏ đẩy ra,sau đó nghe phụ nữ xa lạ nói chuyện mà chỉ có hai bọn họ biết dần dần mới biết được là người bấy lâu khiến y mất ăn mất ngủ xuất thời gian qua.Hắn phải hảo hảo giữ vật nhỏ này trong tay không cho tụt ra lần nữa.
Tô Thanh Thanh sụt sịt mãi mới ngẩng đầu, còn lại tiếng thút thít nói đứt quãng.
"Mặc Du....Du không...r...rờ...rời xa tiểu...T...Tố nữa đúng không?"
Dù là một câu hỏi nhưng không cho cự tuyệt.Cộng thêm hành động cả chân tay đều giữ chặt người không buông,chẳng khác con khỉ là mấy.Phá lệ đáng yêu.
Mặc Du thấy lời nói và hành động trẻ con của bảo bối vừa khổ sở vừa buồn cười.Nhấc tay xoa xoa đầu rối như tổ quả của đứa trẻ nào đó.
"Ân.Sẽ không."
Lời ít ý nhiều,bao hàm tất cả tình cảm trong đó.
"Giờ ngoan,buông tay đi tắm."
"Hảo."
Ngoan ngoãn nghe lời buông tay chân xuống.Chạy ra cửa đi tắm.Đột nhiên có cánh tay giữ lại,bể lên thong dong đến nơi tắm của bọn họ.
"Mặc Du thả em xuống,có người đang nhìn đó."
Tố Thanh Thanh ngượng ngùng nhìn khắp nơi vừa thúc dục thả xuống.Da mặt của cô chưa có dày như anh đâu.
"Mau thả."
Mộ nam nào đó vô tâm vô phế, mắt điếc tai ngơ.
+++++++++++++++
Rừng trúc.
Tố Thanh Thanh ngạc nhiên khi ở rừng trúc có một hang động mà lại sẵn một hồ suối nước nóng trong đó.
"Làm sao anh biết ở đây có suối nước nóng."
Mặc Du không trả lời lằng lặng đi đến hồ.