Tiếng la kéo thần trí nàng trở lại,còn tên không ra nam ra nữ kia cứ hét toáng lên đau hết cả đầu.Có mỗi nhìn thôi mất miếng thịt nào đâu,cứ bào long thể này long thể nọ lảm nhảm nghe chán muốn chết.Tố Thanh Thanh chẳng thèm quan tâm quỳ xuống nhận tội.
"Tiểu nữ mạo nguội xin hoàng thượng thứ tội."
Hoắc Kinh thiên thấy nàng tự động nhận tội,thức thời không ai có cớ bắt bẻ.Tiều nha đầu nhìn ánh mắt,hành động lại bán đứng mình.Không hề muốn nhận tội chút nào.Rang mãnh.
"Trẫm không trách tội,đứng dậy đi."
Tố Thanh Thanh không hiểu sao hắn không bắt tội mình.Trừ khi họ có hứng thú gì đó nên luôn dễ dàng bỏ qua để lấy lòng,nhưng nàng có gì ư.Nàng đọc tiểu thuyết,xem phim về hậu cung có ba cách đế vương làm để lấy nữ nhân làm mình hứng thú về bên mình.
Thứ nhất là dịu dàng để nàng mắc câu.
Thứ hai là chèn ép gia tộc họ vào chốn đường cùng.
Thứ ba là khiến cho mất hết tự tôn phại tìm bờ vai dựa dẫm.
Nên đề phòng vẫn hơn.
"Tạ hoàng thượng."
Tên thái giám đâu để yên cho nàng.
"Hoàng thượng,dân nữ kia không thể tha thứ kính xin hoàng thượng mang ra ngoài thị chúng chép đầu cảnh cáo."
Chau mày,uy quyền nói.
"Tiểu Lộ Tử..."
Tiểu Lộ Tử không hiểu chủ tự gọi tên hắn là có ý gì.
"Dạ."
Hắn(Hoắc Kinh Thiên) chưa ai giám trước mặt hắn cãi lại lời hắn.Tiếp lời.
"Trẫm là vua hay là người."
Tiểu Lộ Tử hoảng sợ,hắn quên mất tính cách của vị chủ tử này.
"Hoàng thượng thứ tội,lão nô xin chịu mọi hình phạt."
Mang theo tiếng run run như con chó sợ chủ nhân giết chết.
Một giọng thiếu nữ yêu kiều,nhẹ nhàng như gió xuân khẽ vàng lên.
"Xin hoàng thượng lương tay."
Hoắc Kinh Thiên ngạc nhiên vì có người nên xin tội cho tên tiểu thái giám này.Tìm giọng nói thánh thót từ đâu xuất hiện,thấy một cô nương vận y phục nhạt đến gần quỳ xuống xin tội cho tên thái giám.Mi thanh mục tú,điềm đạm đáng yêu một thân y phục nhạt càng tăng thêm da dẻ hồng hào của nàng.Xứng đáng là một tiểu mĩ nhân.
"Hoàng thượng đừng trách phạt tiểu nữ xen vào việc người khác."
Không khỏi thương tiếc,nàng mảnh mai chỉ cần một cơn gió có thể thỏi bay,khiến cho người ta che chở,bao bọc thương tiếc.Đích thân Hoắc Kinh Thiên đến đỡ dậy.
"Đứng dậy đi,trẫm tha cái mang chó cho hắn."
"Người thật tốt."
Lại xuất hiện.Vâng không ai khác ngoài nữ chính Tần Uyển Nhi.Tên kia nắm tay người ta không buông bắt đầu có tình ý,thảo nào toàn trái tim bay loạn bắt táo khắp nơi.
Ohohoh,không phải tên Lưu Mộ Dịch đây ư bị nam nhân khác cướp nữ nhân của mình chắc tức hộc ra máu ah.Tố Thanh Thanh đứng xem kịch vui.
Lưu Mộ Dịch tức giận đến gần.
"Bệ hạ,đây là nương tử của tại hạ."
Nhận mạnh chữ 'nương tử' hắn đành bỏ tay,dù nàng cho hắn một hơi ấm nhè nhẹ như gió xuân.
Nhìn tình cảnh thế này đại trưởng lão đành cho kết thúc sinh thần của mình.
Tất cả quan khách ra về.
Tố Thanh Thanh vân đạm phong khinh tiến đến chỗ Lưu Mộ Dịch.
"Lưu trang chủ,tạ ơn."
Lưu Mộ Dịch chẳng mấy ngạc nhiên quay đầu nói.
"Tố cô nương tạ ơn ta là sao."
Hắn còn giả vờ,ngốc năng không biết ư,Bà đây nhắc lại cho người nhớ.
"Lọ thuốc ngài đưa cho tiểu nữ,giờ tiểu nữ trả ơn."
Lưu Mộ Dịch tỏ vẻ nhớ ra.
"Lưu mỗ nhớ ra rồi,việc đó có đáng gì."
Tố Thanh Thanh bình tĩnh đáp lời trước kịch bản đã đề ra.
"Tiểu nữ ghét mắc nợ."
Vừa nói đồng thời mang ra đưa trước mặt.
"Đây là lễ vật trả ơn."
Hắn vẫn khước từ.
"Thực không cần."
Tần Uyển Nhi thấy Lưu Mộ Dịch nói chuyện với ai đó tò mò đến gần.
"Lưu đại ca đây là ai thế?"
Tố Thanh Thanh thấy Tần Uyển Nhi đến gần đành đưa vào tay cùng trản lời câu hỏi của nàng ta.Nàng không thích dính líu đén mấy nhân vật chính này chút nào cả nhanh bấy nhiêu thì hay bấy nhiêu.Cùng lúc thấy xẹt qua mắt nàng ta ác ý dành cho mình rồi biến mất.Nàng hoa mắt ư,rõ ràng truyện viết nữ chủ hiền lành,dịu dàng.Trốn nhanh cho đỡ bị thiệt thân mình.
"Ta là Tố Thanh Thanh,Tần cô nương đưa giùm.Cáo từ."
Bạch Lâm từ xa thấy đồ đệ của mình đang nói với nàng(Tần Uyển Nhi).Bước tới.
"Thanh nhi quyen vói Tần cô nương."
Tố Thanh Thanh không ngờ lại gặp sư phụ ở đây,thâm ý trả lời.
"Chỉ là nghe danh."
Tần Uyển Nhi thấy Bạch Lâm mình ngày nhớ đêm mong đứng trước mặt.
"Bạch đại ca,người quen."
Bạch Lâm giọng pha chút dịu dàng nói.
"Là đồ nhi của ta."
Tần Uyển Nhi ác ý hiện trong mặt,mình lại nhìn nhầm ư.Thật đáng sợ.
"Tố tỷ tỷ."
Lão nương không phải tỷ tỷ của người.Gọi sư phụ là 'đại ca' còn ta là 'tỷ tỷ',tỷ tỷ cả nhà của người.Dù một bụng tức giận,vẫn phải trả lời.
"Tần cô nương."
Lấy một lí do rồi chuồn nhanh thôi.
"Lưu trang chủ,sư phụ,Tần cô nương có việc đi trước.Cáo từ."
Lưu Mộ Dịch và Bạch Lâm cảm thấy Tố Thanh Thanh không thích Uyển nhi cho lắm,lại không giám đến gần bọn họ,luôn tìm đủ lí do tránh họ như tránh tà.
Bạch Lâm lại nhìn vào tay của Uyển Nhi cầm lọ không mà hắn tặng cho nàng,khi nhận đồ đệ.Luôn coi là chân bảo mà cất giữ tại sao bây giờ lại đưa cho Uyển Nhi.
Hoắc Kinh Thiên đứng không xa mấy nghe toàn bộ đối thoại của bốn người họ.Tố Thanh Thanh có vẻ như chẳng thích Tần Uyển Nhi cho lắm.Hắn tò mò muốn hai nàng thuộc về mình.Tố Thanh Thanh hắn chú ý hơn là Tần Uyển Nhi kia.Một lạnh lùng xa cách muốn tìm hiểu,một dịu dàng ôn nhu mang lại cho hắn ít hơi ấm trong cô độc.
"Tìm hiểu Tần Uyển Nhi,Tố Thanh Thanh cho trẫm."
"Rõ."
Tiếng vừa nói đồng thời cùng biến mất chẳng thấy bóng đâu.