Xa xa vài bóng người chạy đến.
Lưu Mộ Dịch tới gần khẽ ôm Tần Uyển Nhi, Bạch Lâm cũng thế, nào ngờ có người dành ôm nàng trước đành đứng sang một bên,
Tố Thanh Thanh bĩu môi, thấy sắc quên đồ.
Tần Uyển Nhi rên hừ hừ, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt kiều diễm ướt áp.Ai nhìn chẳng muốn đè lên thân mà chà đạp.
Nàng có lòng tốt nhắc nhờ.
"Trúng xuân dược c..."
Cần người hạ hỏa. Câu sau nuốt vào trong bụng.
Lục trang chủ ôm người biến mất tăm hơi.
Bạch Lâm đứng lại bơ vơ một mình.
Lòng tốt không ai đáp lại à,khổ cho người quá.Chặc chặc, cất tiếng tỉnh mộng, ngẩn người của sư phụ đại nhân từ nãy đến giờ.
"Sư phụ."
Kéo tiềm thức về,nhìn người đầu tóc bù xù, mặt nhọ nhem.Là đồ nhi hắn bấy lâu nay tìm.Bước đến nhắc nàng dậy, nhưng ngoài dự đoán tránh né hắn.
Chết tiệt, sao mát quá vậy, cách xa nguồn tỏa nhiệt, mất lí trí nàng sẽ không biết sẽ làm ra loại truyện gì.
Cố mở to mắt không chìm sâu vào dục vọng.Kiềm chế, kiềm chế. Cứ lặp đi lặp nhiều lần trong đầu nàng.Nhàn nhạt nói kẻ đang lúng túng thu tay vừa rồi.
"Đồ nhi nhờ sư phụ tìm người giải cho nàng ta."
Ánh mắt đánh sang bên cạnh, gắng gượng lấy thăng bằng tiến đến phía trước.
Được vài bước bỗng nhiên đình chỉ. Hoảng hốt, hoang mang, lo sợ, run run sờ người trước mặt. Khó tin, bàng hoàng như con thú điên mất khống chế, ôm chầm. Đập ngăn trôi ào ào bởi hai dòng nước mắt trào trực hai gò mà.Tâm xao động, loạn nhịp vì người trước mặt này,ôm thật chặt không buông. Như sợ người đó biến mất. Nàng vì người này mà đau khổ suốt mấy tháng qua.