"Nói đi,có ta."
Kể xong xuôi đại sảnh im lặng ngay cả tiếng kim chỉ rơi có thể nghe rõ ràng.
Lưu Mộ Dịch không còn gì để nói với nàng ta nữa chuyện đã dành ra đấy?Hỏi hắn làm sao có thể biện minh giùm nàng được đây?Sao lại thành thế này!Người luôn tin tưởng giao mọi trách nhiệm của toàn bộ phủ của mình cho nàng!Cứ nhiên làm chuyện cho Uyển Nhi bị thương những tiểu thiếp hắn vui đùa cho nàng thỏa sức muốn làm gì thì làm luôn một mắt nhắm một mắt mở, chỉ là tất cả tình xưa của bọn họ.Lại là bạn giường kệ cận bên hắn xuất ba năm qua,có thể tàn nhẫn với người hắn bảo vệ hết mình ư.Đã biết còn cố tình đừng trách hắn ác độc tất cả do nàng tạo lên.
Phá Lệ ngây người,ánh mắt đó nhìn nàng là sao chứ.Độc ác,ghét bỏ.Tại sao?Vì cái gì?
Nàng phải nghĩ ra cách cứu sống bản thân mình.Cầu xin khoan dung.Đúng xuống nước rồi ra tay sau hãy tính tiếp việc tiếp theo?
Lệ hoa đài vũ quỳ xuống.
"Uyển Nhi tha thứ cho tỷ.Tỷ biết mình sai rồi,cho tỷ một cơ hội."
Tần Uyển Nhi đưa ánh mắt cầu cứu Lưu Mộ Dịch,vừa đúng thấy lang quân đắn đo.Àh phải nói chính xác hơn chỉ là sắp thành thôi.Chẳng trả lời lại đánh sang Bạch Lâm thì chỉ trầm tư không để ý người ngày nhớ đêm mong đang quay ra đấy.
Không khí trong đại sảnh bây giờ có thể tóm tắt hai chữ gọn gàng 'căng thẳng' giằng co.
Phá Lệ đâu có quan tâm,chỉ tập trung hạ mình tự tôn để cầu xin con ả đê tiện đã cướp Dịch của nàng ta.
Tố Thanh Thanh sâu trong mắt ả chưa thấy vẻ hối lỗi,toàn thù hận ngập tràn.Miệng câu lên nụ cười rất ứ là tươi mà ai bắt gặp đều phải rùng mình.
"Tần cô nương cứ thế được ư?
Phá cô nương khóc vô cùng thê thảm,cầu xin van nài tiểu thư.Người cứ đung đưa,lặng im là không tốt đâu nha?
Cũng thiệt,cô nương đứng dậy đi."
Đích thân chạy ra đỡ Phá Lệ dậy.
Phá Lệ theo trực giác mình cho biết 'trách xa vị này càng xa càng tốt'.Dùng khinh công lách người né tránh,mỗ nữ chạm vào khoảng không.
"Phá tỷ tỷ!Tỷ đừng trách chứ muội chỉ muốn đỡ tỷ dậy thôi mà."
Uy uy khuất khuất,như sắp khóc đến nơi.
Biểu hiện không đúng với tính cách của nàng ta.Đây muốn nuốt trọn con mồi vào bụng.
"Tiểu nữ làm sao nhận được tiếng tỷ tỷ này chứ!Xin Tố cô nương rút lại lời?"
"Muội thật khổ,thật đáng thương.
Tỷ hãy chịu phạt,chịu phạt.Muội mượn Lưu đại ca được không?"
Gương mặt hề hề đau đớn,không cam lòng nhìn sang người ta.
Lưu Mộ Dịch chẳng biết ngọn ngành vào đâu,ầm ừ cho có.
"Giê hô,đại ca đáp ứng."
Bắt tay lung lay,đưa đẩy tặng kèm một nụ cười thật tươi.
"Muội thích nhất là xà."