Ra ngoài cổng chính của Phong Vân sơn trang.Giữa đoạn đường gặp một người nữ nhân ôm con luôn miệng cầu xin.
"Xin đại phu hãy cứu giúp con của ta.Ta sẽ cố gắng sẽ giả nhanh nhất có thể.Xin hãy cứu con ta"
Tên đại phu kinh thường,xua đuổi nói.
"Khi nào giả hết thì hẵng đến tìm ta."
Tên thầy lang còn sai vài tên nha lại đuổi họ đi.
Tố Thanh Thanh thấy lạ nên kéo một người qua đường hỏi.
"Tỷ tỷ,nữ nhân kia bị làm sao mà bị đuổi ra ngoài vậy."
"Nợ tiền chưa trả hết cho người ta chứ sao."
"Cảm ơn tỷ tỷ"
Tố Thanh Thanh bước gần đén nữ nhân đến số khổ đó.Cất giọng hướng tên thầy thuốc lang bâm kia nói.
"Nữ nhân này nợ ngươi bao nhiêu tiền,ta sẽ trả thay.Hãy khác cho nam hài nhi nàu đi."
Mấy tên sai dịch cùng tên lang bâm kia vui hớn hở.
"Xin mời vào."
Quan sát người chịu ơn mình.Người nữ nhân này bé nhỏ,gầy yếu,giám nắng ở ngoài đồng nhiều.
"Cảm ơn cô nương.Cả đời này Chi Tí không bao giờ quên ơn.Không biết tôn danh của cô nương là gì?"
"Tố Thanh Thanh"
"Đưa tiểu đệ đệ này vào khám trước đã"
Nàng thì đi gặp tên lang bâm kia tính tiền thay họ.
"Vị này nợ ta 200 lượng"
Tính tiền xong,nàng định bước đi nhưng nữ tử kia giữ lại.
"Tố cô nương hãy đến ta chơi,coi như trả ơn."
"Ta..."
Chi Tí có giữ nàng lại,Tố Thanh Thanh yếu lòng đành đồng ý.
"Thôi được."
Đến nhà Chi Tí thì nàng chỉ có một từ để diễn tả 'ổ chuột'.Sao không thấy tướng công của Chi Tí này đầu nhỉ,chỉ có hai người già đang ngủ.
"Chi tỷ tỷ,tướng công của tỷ đâu."
"Tướng công của ta đi làm ăn xa chưa về."
"Mạn phép hỏi tôn danh của tướng công đại tỷ."
"Hà Bắc Âu."
Tố Thanh Thanh chơi một lúc thì cũng quay về Phong Vân Sơn Trang.
Ngày hôm sau,chính thức bắt đầu võ lâm đại hội.Tố Thanh Thanh mơ mơ màng màng chuẩn bị mọi thứ để tham gia.
Đi theo sau Bạch Lâm,đến trước đại sảnh đường.Bạch Lâm thu hút hầu hết nữ nhân.Haizz,đáng tiếc đã được liệt vào hậu cung của nữ chủ rồi.Sư phụ ngồi nàng đứng,thật là bất công a.Lão nương đứng lâu lắm rồi đấy?Rống rống...Trong cơn giận,Tố Thanh Thanh nghe bước chân của ai đó từ xa đến,ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là võ lâm minh chủ Lưu Mộ Dịch.Giờ người mới đến,lão nương đây phải đứng chờ người một khắc liền,rất muốn lên chởi tên gây cho nàng phải đứng đến tê hết cả hai chân.
Lưu Mộ Dịch cất giọng lên nhờ nội lực thâm hậu trong truyền thuyết lên.
"Cảm ơn các hạ đã từ xa đến đây dự đại hội võ lâm."
Không còn ồn ào như lúc nàng vào nữa.Qua nhiên là võ lâm minh chủ có lực ảnh hưởng lớn vô cùng.Nhưng thật tiếc về sau phải lòng nữ chủ,không biết có bao nhiêu nữ nhân đau lòng đây.Lưu Mộ Dịch hài lòng khi thấy mọi người đều tâm chung vào mình.Lưu lắm mồm lại tiếp tục hét.
"Ma giáo gây loạn cuộc sống của bách tính.Ma giáo là tà môn ngoại đạo không xứng đáng được sống thêm ngày nào nữa.Nếu ma giáo còn tồn tại ngày nào thì chúng ta không thể an ổn ngày đó.Chúng ta hãy đứng lên trừ gian diệt ác."
Một tràng về ma giáo thế này thế kia.Blabla...Tố Thanh Thanh ngáp cái thật to,vào giấc ngủ gặp chu công đánh cờ.Đang an tĩnh tự nhiên tiếng hét vang lên.
"DIỆT MA GIÁO..."
Tố Thanh Thanh kinh bỉ,không biết là bạn hay thù đâu.
"Cảm tạ các vị đã lắng nghe.Giờ đại hội võ lâm bắt đầu."
Mỗi bang phái cử ra 6 đệ tử.Đánh đánh giết giết.Cuối cùng đén lượt nàng.Một tên đại hán béo to mập mạp nhìn nàng trên xuống dới,trêu ghẹo,
"Tiểu cô nương thật đẹp.Nên nhận thua đi,nếu gương mặt có bị làm sao thì không tốt đâu.Ta rất thương tâm khi mặt cô nương có vết sẹo nào đó,lúc đó rất xấu,đừng trách ta nha."
Có kẻ huýt sáo.tán thành,người thì vỗ tay.Được lắm,lão nương dậy ngươi biết thế nào là trêu tức người không đền mạng,lại còn mắt của hắn đang đặt vào đau vậy,lão nương muốn móc mắt chó của hẳn ra...ahaha.Bước từng bước lên đài,gió thổi bạch ý bay phiêu phiêu theo từng bước chân của nàng.Mê hoặc nhiều nam nhân,nữ nhân thì ghen ghét.Ngẩng đầu cười nhẹ,giọng ngọt ngào.
"Đại hiệp là Hà Bắc Âu đúng chứ."
"Đúng"
Hà Bắc Âu không hiểu sao nàng lại hỏi thế.
"Nghe tôn danh đã lâu.Nhưng..."
Hắn hất cằm kiêu ngạo.Thúc giục nàng nói tiếp.
"Nhưng thế nào?"
Tố Thanh Thanh hít vào thở ra.
"thiên hạ đồn đại rằng người là tên háo sắc,biến thái trêu ghẹo con gái nhà lành,nói xấu sau lưng người khác.Ừ,còn gì nữa nhờ.À còn béo mút mít như con lợn,lúng lính đầy thịt,được dân đặt tên là Hà Béo Ụ."
Lời vừa dứt tiếng cười vang như sấm trong đại sảnh.Nàng vẫn bình đạm phong kinh coi truyện gì xảy ra.
Hà Bắc Âu nét mặt trắng,xanh,đen như tắc kè hoa đặc sắc vô cùng.Từ đỉnh cao ngã có vui chứ chú em.Ánh mắt khiêu khích,thấy bản cô nương thế nào tên béo kia.
"Thanh nhi"
Tiếng quát khẽ từ sư phụ.Bạch Lâm không hiểu đồ nhi này.Hay là hắn đã qua phứt lờ nàng,nàng có biểu cảm khác nhau khiến hắn chú ý.Hắn càng ngày quan tâm từng cử chỉ của nàng.Đồ nhi này đã thay đổi không còn bám dính như hồi nhỏ nữa.
"Vâng.Đồ nhi biết sai rồi sư phụ."
Không ai để ý tên béo mập kia.Hắn tức giận,xuất chưởng nhằm vào Tố Thanh Thanh đánh.
"Đừng trách ta ác."
Hắn tưởng nàng bất ngờ,sợ hãi.Đâu ai ngờ,nàng tránh được một chưởng mang nửa phần lực của hắn.Không riêng hắn mà toàn bộ hội trường đều kinh ngạc.Tố Thanh Thanh vẫn bình tĩnh đỡ từng trường hắn đưa ra.Vẻ cợt nhả từ này đã biến mất không còn tăm hơi.
"Ta biết ngươi sẽ như thế?"
Hà Bắc Âu không cam lòng,rút kiếm đâm vào tim của đối thủ.Chỉ là một nha đầu chưa dứt sữa mà dắm khinh thường hắn như thế.Phải giết chết nàng,hắn mới có mặt mũi gặp người.
"Xem chiêu."
"Hà đại heo tức giận,không cam lòng ư."
"Ngươi chết đi."
"Xin mời giết ta.Ngươi có đủ bản lĩnh giết ta không đã."
"Cứ thử xem.Ta chết hay ngươi chết."
Cuộc đấu diễn ra rất khốc liết,không nhìn ai thua ai thắng.Một nén nhang đã phân bại được ai là người thắng.Tố Thanh Thanh biết đối phương bị mình chèn ép vào góc tường,nhưng không ngờ có một dai găm bay ra từ tay tên béo ú đó.Lao vào tim nàng,lách ra bên phải dao đâm vào vai,may mắn nàng chưa có chết.Nhanh kết thúc thôi.Nàng không biết hắn lại muốn giở trò gì nữa.Cằm kiếm dót toàn bộ nội lực của mình vào trong đó,thắng hay thua đều dựa vào phát này.
Kiếm Hà Bắc Âu bay đi,vật lạnh chạm vào cổ hắn.
"Ra tay đi."
Đợi mãi,không thấy đối phương ra tay.Lại còn thu kiếm về.Rõ ràng hắn muốn giết lai thất bại chỉ làm thương bả vai của nàng,nàng lại không giết hắn.Nàng bị làm sao vậy.
"Tại sao lại không giết ta?Tại sao?"
"Ngươi có gia đình chứ."
"Sao ngươi lại hỏi thế?"
"Trả lời"
Tố Thanh Thanh quát.
Hà Bắc Âu bất đắc dĩ,cười nhẹ nói.
"Ta có."
"Về nhà đi."
"Vì sao?"
Nàng đến gần chỗ Hà Bắc Âu dang tay cho hắn hai cái bạt tay.Toàn trường sửng sốt.
"Ng...Ngươi...Ngươi sao lại tát ta"
Tố Thanh Thanh lạnh lùng thốt ra.
"Cái thứ nhất ta tát ngươi vì các nữ tử đã tàn cuộc đờii trong tay ngươi.Cái thứ hai là thay gia đình ngươi phải chịu đựng tiếng xấu cho người,khiến người làng hất hủi cả giang hồ thì khinh bỉ ngươi.Ngươi mở con mắt to ra mà nhìn người nhà ngươi xem họ sống ra sao.Trên có người già dưới có vợ con,ngươi có bao giờ nghĩ phụ mẫu ngươi không họ cho ngươi cái gì ăn,cái gì mặc.Không biết làm một người tướng công,một người cha tốt thì xác định lấy ai đi.Vợ ngươi phải làm quần quật xuất ngày để kiếm cái ăn cho cả nhà.Nàng ấy không hề than vãn dù chỉ một lới với ai chưa.Hay nàng luôn dấu kín trong lòng,nuốt nước mắt tiếp tục chi trang trả cho gia đình ngươi.Ta thấy thật thương cho nàng."
Hà Bắc Âu đứng chần tại chỗ.Đúng hắn chưa làm tròn bổn phận của một người con,một người tướng công,một người phụ thân.
"Tố cô nương cảm ơn muội.Muội đừng nên chen vào cuộc sống của ta."
Người phụ nữ gầy gò xuất hiện trước mặt Tố Thanh Thanh,mặc chiếc áo vá nhìn thật đáng thương.
"Hà tẩu người"
"Tố cô nương,muội đã giúp nhiều cho gia đình ta qua nhiều không cần đâu."
"Chỉ là việc nhỏ của muội thôi mà,làm sao sánh bằng được như tỷ chứ."
"Dù gì cảm ơn muội đã cứu hài tử của tỷ."
Tố Thanh Thanh nhìn Hà Bắc Âu đang đờ đẫn ở kia.
"Hà Bắc Âu,rời bỏ trốn giang hồ,hãy về nhà làm trụ cột cho gia đình đi"
Hà Bắc Âu ngạc nhiên khi Tố Thanh Thanh quen nương tử của mình.
"Cảm ơn Tố cô nương đã cứu giúp hài tử của ta.Tại hạ cả đời này không quên,sẽ gác kiếm không vào trốn giang hồ nữa.Cáo từ."
Nhìn hai người rời đi trong hạnh phúc.Gọi là 'cứu người cứu cho chót ư'.Nàng cũng từ trên đài xuống chuẩn bị ròi khỏi đó.
"Khoan đã"
Lưu Mộ Dịch quan sát đệ tử Bach Lâm,qua nhiên thú vị.
"Không biết Lưu trang chủ gọi có việc gì."
Tố Thanh Thanh trở lại lạnh nhạt.
"Lưu mỗ hân hạnh được kết bằng hữu mới Tố cô nương,không biết có được vinh hạnh đó không."
"Lưu trang chủ đang nói gì thế.Tại hạ chỉ là một người kém cỏi không dám với cao.Cáo từ."
Giọng lạnh lùng,gương mặt băng sơn xa cách bước đi cùng với vết thương trên vai đỏ nhuộm đỏ một mảnh áo,từng giọt nhỏ xuống đất.Nhìn thật ghê người.
Lưu Mộ Dịch giờ mới để ý nàng bị thương một mảng lớn,mà vẫn chịu đựng được không hề kêu gào một tiếng nào.Lúc lạnh lùng,lúc thì trêu tức,lúc thì dùng phép khích tướng,chởi bới nhưng thực chật là quan tâm.Nét mặt quan tâm cố gắng chịu đựng nói chuyện với nữ nhân kia.Qua nhiên nữ nhân kiên cương.
Bạch Lâm nhìn bóng nhỏ dần khuốt sau cánh cửa đại sảnh.Nàng đã thay đổi không còn là Tố Thanh Thanh yêu thích hắn nữa.
Trong đại sảnh đường thì bàn tán xôn xao về người mang tên Tố Thanh Thanh này.Chỉ trong một đêm sẽ được nổi tiếng trong giang hồ.