• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ đệ Tố Thanh Thanh bái kiến đại trưởng lão."

"Ừ."

Minh Tô biết đồ đệ này chỉ thưa có lệ mà thôi.Trong mắt không hề có sự kính phục nào,tầm mắt chỉ chứa tam đệ,còn chẳng quan tâm đến ai cả.Luôn mắt nhắm mắt mở cho qua,hắn biết hoàn cảnh của nó,không được ta đệ dạy dỗ nên hắn bỏ qua.

Nghi hoặc đánh mắt sang bên,người dưới hiểu ý.

"Tại hạ Mặc Du,tướng công của nàng."

Tất cả sửng sốt,tò mò,kẻ hứng thú xem kịch vui không ngoại trừ Tố Thanh Thanh nàng.

Ho 'khù khụ' liên tục.

Bàn tay vươn ra vỗ nhẹ lưng,mới bớt ho.Có ai như nàng sặc nước bọt của chính mình không?

Tên hung thủ vẫn nhởn nhơ đạp lưng cho nàng chẳng thể hiện mình sai ở chỗ nào còn rất vô tội nhìn nàng 'chuyện quá đỗi bình thường?kích động đến thế sao?'.Liếc xéo 'gánh xiếc à,mà chàng nói chơi vui thế'.Khi nào nàng có phu quân hả?Trơ tráo hết chỗ nói!Nhưng nàng thích!!!

Mặc Du nhìn cục cưng đang ngạc nhiên cùng tức giận,đồng thời tuyên cáo với thiên hạ phụ nữ của hắn chỉ thuộc quyền sở hữu riêng mình.Cái tay bắt đầu không yên phận muốn buông tay.

Nàng ngoài giả vở dãy dụa tay kia nắm chắc chẳng có mấy lực ảnh hưởng,trong lòng sớm nở hoa tưng bừng.

"Tố cô nương cảm tạ đã cứu Uyển Nhi."

Bầu không khí im lặng bỗng tiếng 'cảm tạ' của Lưu Mộ Dịch.

Tố Thanh Thanh xấu hổ mới vừa rồi hành động thất lễ mọi người ở đây.

"Ta chỉ là trả lễ lại cho ngài.Không cần cảm kích."

Lưu Mộ Dịch hiểu nàng đang nói cái gì.Không ngờ lại trả nhanh như thế.Bao nhiêu kế hoạch lập ra tan thành tro bụi rồi.Chán quá.

Mặc Du xung trận.

"Các vị,tại hạ mạn phép thất lễ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK