Vũ Tôn thì bề ngoài giả vờ suy nhược nhưng bên trong thì hết sức khó chịu. Hắn không phải con nít nữa, đã là thiếu niên rồi.
Ngoài mẫu thân hắn ra, chưa có ai ôm hắn thân mật như vậy.
Bầu ngực của vị thiếu phụ kia co giãn thật mềm mại. Mùi thơm thoang thoảng của da thịt nàng cứ xông vào mũi hắn. May cho hắn đây là cơ thể của Tiểu Thiên Sứ nếu không chắc đã có bộ phận không tự chủ được phản đối hòa bình rồi.
Vị Hoa đại nhân kia mỉm cười khe khẽ, mặc kệ nhiệt độ lạnh giá đang bao trùm cơ thể mình bế Vũ Tôn về phía đoàn người.
Đám người kia yên lặng thu vũ khí lại.
- Nó chỉ là một đứa bé, các ngươi sợ cái gì. Nhìn nó xem này, mặt mũi, y phục bẩn và ướt hết rồi. Thật đáng thương. Không biết ai lại vứt bỏ nó ở đây.
Thiếu phụ Hoa đại nhân kia nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn mỏng đem các vết bẩn trên mặt của Vũ Tôn lau đi. Nàng ta cực kì cẩn thận, sợ nếu mạnh tay sẽ làm đứa trẻ đau.
- Hoa đại nhân, nhìn y phục của nó chắc chắn là người của một siêu cấp thế lực, nếu không nó chắc đã bị đóng băng rồi.
Một tên trong đám người chăm chú quan sát Vũ Tôn nói.
- Đúng thế, bộ y phục đó tin chắc là một kiên bảo vật hiếm có mới có khả năng giữ ấm được cho nó. Chỉ là không hiểu tại sao lại có người vứt bỏ nó ở Băng Nguyên này.
Lại có người đế vào.
- Mặc kệ nó là ai, đã gặp chúng ta xem như có duyên. Nếu người ta đã không cần tới thì ta sẽ làm mẫu thân của nó.
Hoa đại nhân kia mỉm cười.
Những vết bẩn trên tóc, trên mặt Vũ Tôn dần được nàng lau sạch đi. Một khuôn mặt non nớt, đáng yêu cực độ xuất hiện.
- Trên đời này có đứa trẻ hoàn mỹ như vậy sao trời?
Một tên đàn ông không nhịn được thốt lên.
Khuôn mặt của Tiểu Thiên Sứ khiến bất cứ ai mới nhìn thấy đều trầm trồ khen ngợi. Ở nó toát lên một thứ gì đó mê hoặc khiến không có kẻ nào có thể cưỡng lại được.
- Ta còn tưởng nó là nhi tử của Thần tiên chứ.
- Quá đáng yêu, quá dễ thương. Không tin được lại có người nỡ bỏ rơi nó.
- Bọn họ liệu còn là người không? Một đứa trẻ như vậy mà cũng vứt bỏ được. Nếu là ta thì ta sẽ yêu thương nó còn không hết.
…
Những người ban nãy đề phòng Vũ Tôn giờ phút này lại quay sang bảo vệ, không tiếc lời yêu thương dành cho nó.
- Được rồi, chúng ta mau đi thôi. Tranh thủ quãng thời gian tuyết đang rơi nhẹ rời khỏi đây nếu không thì không kịp nữa.
Hoa đại nhân kia ngắt lời mọi người, lấy một viên đan dược từ trong ngực ra nhét vào miệng sau đó âm chặt lấy Vũ Tôn bước đi.
Vũ Tôn vẫn nằm yên không nhúc nhích. Những việc của vị Hoa đại nhân kia làm cho hắn hắn đều biết được, trong lòng dâng lên một chút cảm động.
Trên thế gian này, người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Suy nghĩ miên man khiến bàn tay hắn khẽ động. Vị Hoa đại nhân kia giật mình vội cúi xuống vỗ về, sợ hắn thức giấc.
…
Đoàn người liên tục di chuyển hơn nửa ngày liền, thời gian dừng lại nghỉ ngơi rất ít. Mặc dù là tu sĩ nhưng đi liên tục thế khiến bọn họ cũng không chịu được.
Vũ Tôn rất tò mò không biết những người này đi đâu, có chuyện gì mà hầu hết đều bị thương như vậy. Tiếc là hầu như trên quãng đường di chuyển không ai nói gì với nhau cho nên hắn cũng bó tay.
Bên trong Băng Nguyên trời tối rất nhanh. Về đêm nhiệt độ càng lúc càng hạ mạnh. Vì vậy đoàn người phải dừng lại hạ trại.
Nơi bọn họ chọn dừng lại là một vị trí khá lí tưởng, xung quanh có vài vách đá nhô cao che chắn gió, tuyết rơi cũng được hạn chế không ít.
Lập tức lều bạt được lôi ra, nhanh chóng bốn chiếc lều được dựng lên thành một vòng cung. Cứ bốn người một lều, riêng vị Hoa đại nhân cùng Vũ Tôn một lều.
Bên trong một chiếc bao tải lớn được một trung niên nhân đổ ra rất nhiều cục đá màu xám. Mọi người đào một chiếc hố lớn sau đó ném những cục đá kia xuống dưới.
Ánh lửa từ hai thanh kiếm va chạm lóe lên. Lập tức những cục đá kia vậy mà rất nhanh bén lửa bốc cháy hừng hực. Nhiệt độ tỏa ra khiến không gian chung quanh ấm hơn rất nhiều.
Vũ Tôn thầm tấm tắc kinh ngạc, buột miệng phát ra tiếng tặc lưỡi.
Vị Hoa đại nhân đang ôm lấy hắn giật mình cúi xuống. Vũ Tôn không kịp nhắm mắt lại, ngây thơ vô số tội nhìn nàng ta.
- Đứa bé, ngươi tỉnh rồi sao?
Nàng vui vẻ như đứa trẻ reo lên.
Mười một nam tử hán kia cũng lập tức tụ tập xung quanh nhìn hắn chăm chú đầy thích thú. Trong đám người tự nhiên xuất hiện một đứa trẻ khiến không khí căng thẳng tan biến nhiều.
- Thằng nhóc, tỉnh rồi thì mau xuống đây uống với ta một bình rượu.
Một đại hán râu ria xồm xoàm tay cầm bầu rượu đưa lên miệng tu ừng ực sau đó lúc lắc trước mặt Vũ Tôn.
Hắn theo thói quen đưa tay ra, muốn nắm lấy bình rượu nhưng bị một bàn tay ngăn cản.
- Trương Phi, tên khốn kiếp nhà ngươi nó mới có mấy tuổi mà ngươi đã bắt nó uống rượu. Mau cút đi.
Hoa đại nhân nổi đóa đưa chân đá tên đại hán gọi là Trương Phi kia.
- Hoa đại nhân, oan quá. Rõ ràng thằng bé muốn uống rượu mà. Ngài thấy đấy, nó còn đưa tay ra kia kìa.
Trương Phi vội xoa đầu gãi gãi thanh minh.
- Cút. Ngươi mà làm hư nó ta sẽ giết ngươi.
- Vâng vâng, ta cút ngay .
Trương Phi vội lẩn ra một góc ngồi uống tiếp.
- Ha ha ha ha . Thằng nhóc này còn bé đã có tố chất. Sau này nhất định là một tên sâu rượu.
Mọi người phá lên cười vui vẻ. Chỉ có Hoa đại nhân âu yếm nhìn Vũ Tôn.
- Đứa nhỏ, con đói chưa? Cả ngày chưa ăn gì chắc đói lắm phải không? Sữa đây, uống đi.
Nàng lấy một chiếc gù, đặt vào cạnh bếp lửa cho ấm rồi mở ra. Mùi sữa thơm nức mũi khiến Vũ Tôn có chút nhịn không được thòm thèm.
- Ta biết mà. Há miệng ra nào, từ từ uống, không ai tranh của con đâu.
Hoa đại nhân cười, ghé miệng gì sữa lại đút cho Vũ Tôn. Hắn trong lòng mặc dù rất buồn cười nhưng vẫn há miệng ngon lành uống.
Sau đó nàng ta đem cho hắn một chút cháo để ăn cho đầy bụng. Mọi người ngồi nói chuyện rôm rả một lúc nữa sau đó bước vào lều trại.
Không ít người quay sang muốn hỏi Vũ Tôn vài câu nhưng hắn chỉ im lặng khiến bọn họ thất vọng không thôi.
Hoa đại nhân ôm lấy Vũ Tôn, bế hắn vào trong lều của nàng. Hắn vốn xấu hổ muốn chui ra nhưng mà Hoa đại nhân kia nhất định không cho. Nàng chỉ bật cười nhìn hắn:
- Thằng bé này mới mấy tuổi đã biết xấu hổ à.
Sau đó túm lấy hắn nhét vào bên trong chiếc chăn ấm áp. Nàng cũng nằm xuống, ôm lấy hắn.
Vũ Tôn muốn nhắm chặt mắt lại ngủ nhưng mà không tài nào ngủ được. Đây là lần đầu tiên hắn ngủ với một nữ nhân không phải mẫu thân mình.
Để cho thoải mái, Hoa đại nhân kia còn cởi bớt cái áo dày bên ngoài, chỉ còn lại một bộ y phục không quá dày. Nàng đưa một tay kê đầu của Vũ Tôn lên, tay còn lại quay sang ôm hắn. Đầu của hắn lại như lúc sáng, úp vào ngực nàng.
Vũ Tôn có thể cảm nhận được hai bầu ngực mềm mại kia ép vào mặt hắn. Hắn nhịn không nổi quay người lại tránh xa nó ra.
Hai mắt cố nhắm lại, hắn từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà không lâu sau đột nhiên hai mắt của hắn mở bừng ra.
Có tiếng bước chân, hơn nữa của không ít người đang tiến đến nơi này. Tuy không biết bọn họ có ý đồ gì nhưng cẩn trọng vẫn hơn.
Hắn vội ngồi bật dậy, đưa tay đánh thức Hoa đại nhân đang ngon lành ngủ.
- Đứa nhỏ, có chuyện gì mà ngươi không chịu ngủ đi? Có phải nhớ phụ mẫu không?
Hoa đại nhân bị hắn đánh thức dậy ôm lấy hắn vỗ về.
Vũ Tôn lắc đầu, đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng sau đó chỉ về hướng tiếng bước chân đang tiến đến.
Hoa đại nhân tuy không hiểu tại sao hắn làm thế nhưng vẫn làm theo. Sau đó sắc mặt nàng khẽ biến.
- Đứa nhỏ, ngồi yên ở đây nghe chưa.
Nàng mặc vội một bộ đồ sau đó lao ra ngoài đánh thức những người khác dậy. Tiếng người bậy dậy cùng vũ khí được rút ra vang lên lạnh người trong màn đêm.
Bên ngoài lều trại, bếp lửa vẫn tí tách cháy u ám trong tuyết rơi.