Mục lục
[Dịch]Vũ Tôn - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quang minh chí tôn có chút tiếc nuối rời khỏi bảo tọa. Quang minh bảo điện cùng Quang minh bảo tọa này theo hắn đã hàng vạn năm, nhờ có nó mà hắn thành danh, nhờ có nó mà hắn đứng đỉnh cao thiên hạ, nhờ có nó mà người khác nhớ đến hắn …

Tóm lại, thứ gì gắn bó với ngươi rất lâu thì khi phải rời xa nó chắc chắn ngươi sẽ không nỡ.

Nhưng hiện tại hắn bắt buộc phải làm như vậy.

Vũ Tôn tiến tới gần Quang minh bảo tọa nhưng hắn ngây ngốc không biết làm gì để nhận chủ. Không lẽ là ngồi lên.

Nghĩ là làm, hắn ngay lập tức ngồi xuống. Nhưng không có gì biến hóa xảy ra. Hắn cảm thấy Quang minh bảo tọa không khác gì một chiếc ghế bình thường.

- Nhỏ máu huyết của ngươi vào để nhận chủ. Ngươi nghĩ chỉ cần ngồi lên là thành chủ nhân của Thần khí à ???

Quang minh chí tôn nhắc nhở.

Vũ Tôn xấu hổ đứng dậy, dùng Xích Huyết kiếm trích vào đầu ngón tay. Một giọt máu đỏ kèm theo một chút quang mang vàng lấp lánh từ ngón tay hắn rơi xuống bảo tọa.

Cả tòa bảo điện ầm ầm chấn động. Quang minh bảo tọa bỗng nhiên rực sáng long lanh, chiếu rọi khắp nơi. Cơ thể Vũ Tôn chấn động, nguyên khí không động mà tự vận chuyển mạnh gấp chục lần bình thường. Hắn cảm giác như mình đang đững giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh.

- Ngồi xuống, cảm nhận quang minh.

Quang minh chí tôn hét lên thức tỉnh Vũ Tôn.

Vũ Tôn giật mình, vô ý thức ngồi xuống bảo tọa. Ngay lập tức, không gian xung quanh hắn biến mất, thấy mình xuất hiện trong một căn phòng không có ai. Từng tia sáng ở bốn bức tường chiếu rọi vào cơ thể hắn, khiến hắn trông như một vị thần.

Hắn cứ ngây ngốc, không cử động gì tận hưởng cảm giác chưa từng có đó. Trong đầu hắn xuất hiện toàn bộ kiến trúc của Quang minh bảo điện. Dường như hắn muốn tới đâu chỉ nháy mắt có thể dịch chuyển đến đó. Cả bảo điện như một phần cơ thể của hắn.

Không biết mất bao lâu, hắn mở mắt bừng tỉnh.

Quang minh chí tôn vẫn đứng đấy, nhưng trông hắn có vẻ già nua đi rất nhiều.

- Ngươi đã nhận chủ xong ?

- Vâng thưa tiền bối. Tại sao Thần khí lại dễ dàng nhận chủ như vậy a. Ta nghĩ sẽ phải rất khó khăn cùng mất thời gian chứ.

- Vậy chuẩn bị tôi luyện Quang minh chi thể đi thôi. Hừ, ta đã xóa bỏ ấn kí với nó, hơn nữa trong huyết dịch của ngươi có chút đặc thù nên mới dễ dàng như vậy. Có lẽ nó liên quan đến thể chất của ngươi phù hợp với Quang minh. Bây giờ ta nói gì ngươi tuyệt đối phải làm theo chính xác như vậy, nhớ chưa?

- Tất cả nghe theo tiền bối.

Vũ Tôn gật đầu.

Chỉ thấy Quang minh chí tôn ngồi xuống khoanh chân, thần quang trong cơ thể hắn bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ. Khắp người hắn như thoát thai hoán cốt, trở về thời thanh niên.

Đột nhiên thân thể hắn co rút lại, càng lúc càng nhỏ. Sau đó huyết nhục của hắn bắt đầu co lại, dồn nén vào bụng. Chỉ chưa tới một giờ hắn đã trở thành một da bọc xương người. Trong bụng hắn có một viên cầu nhỏ bằng hai ngón tay, mang đến cảm giác thần thánh.

Tiếp theo làn da cùng xương cốt hắn cũng hòa tan ra, rót vào trong viên cầu. Viên cầu càng lúc càng to hơn một chút. Cuối cùng khi toàn bộ cơ thể Quang minh chí tôn biến mất cũng là lúc viên cầulớn bằng một nắm đấm, tức là ngang ngửa một viên Hồn hoàn.

Từ trong viên cầu, một linh hồn thể chui ra. Không phải Quang minh chí tôn thì còn là ai. Nhưng lúc này, nhìn hắn không khác một lão nhân tám mươi. Tóc tai bạc trắng, da dẻ nhăn nheo dường như có thể chết bất cứ lúc nào.

- Tiền bối, ngài …

Vũ Tôn khiếp sợ nhìn linh hồn thể của Quang minh chí tôn hỏi.

- Không phải lo lắng. Ta bị thương nặng, tính mạng từ hai vạn năm trước đã cực kì suy yếu phải dựa nào Quang minh bảo điện để sinh tồn chứ làm gì có ai sống tới hai vạn năm. Nếu ta rời khỏi Quang minh bảo điện thì ta đã trở thành cát bụi từ hơn một vạn năm trước rồi.

Bây giờ ngươi muốn luyện thành Quang minh chi thể thì cách tốt nhất là ta tự đem cơ thể mình cho ngươi tu luyện, ít ra sẽ có năm mươi phần trăm thành công.

- Không, tiền bối. Ngài không cần phải làm như vậy, ta không cần Quang minh chi thể cùng Quang minh bảo điện nữa.

Vũ Tôn cực kì áy náy, kiên quyết nói. Hắn không nghĩ mình tôi luyện Quang minh chi thể lại khiến cho vị Quang minh chí tôn này phải mất cả cơ thể.

- Muộn rồi. Đã tự hóa bản thân thì không thể đảo nghịch. Hơn nữa cho dù ta không làm vậy thì ta cũng đã gần đất xa trời, cho nên ta mới gấp rút chọn lựa cả một Phàm thể như ngươi. Cơ thể ta tuy bị hủy hoại nặng, nhưng ta đã đem toàn bộ thực lực tích cóp còn lại thanh lọc một phần lớn di chứng. Ngươi chỉ cần đem quang minh cầu này hấp thu, dựa vào Quang minh bảo điện hỗ trợ thì có thể đạt thành Quang minh chi thể, hơn nữa đỡ được rất nhiều thời gian và công sức.

Quang minh chí tôn cũng kiên định nói. Hắn đã xác định tâm lí sẽ không tồn tại được lâu nữa nên đem hết những gì có thể làm được để thành toàn cho Vũ Tôn. Như vậy tên thiếu niên này sẽ có hai thân thể cực mạnh, chuyện hoàn thành tâm nguyện của hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Vũ Tôn biết hắn đã quyết tử, nên không từ chối nữa. Chăm chú lắng nghe.

- Ngươi cầm lấy quang minh cầu, đem nguyên lực tràn vào sau đó nuốt vào cơ thể ngày đêm luyện hóa. Khi quang minh cầu hoàn toàn biến mất cũng là lúc ngươi có được Quang minh chi thể.

Tuyệt đối ở trong Quang minh bảo điện, ngồi trên bảo tọa tu luyện. Nếu ngươi rời khỏi đây tỉ lệ thành công chỉ còn không quá mười phần trăm. Quang minh bảo điện này có công hiệu cực lớn đối với người muốn tu luyện Quang minh thể cũng như Quang minh tâm pháp.

- Vậy còn tiền bối? Ngài thì thế nào?

- Ta ư? Không mấy ngày nữa linh hồn ta sẽ tiêu tan cùng thiên địa. Lúc đó có lẽ xem như kết thúc hai vạn năm cực hình này. Tâm nguyện của ta coi như đã hoàn thành được một nửa. Chỉ tiếc không tận mắt thấy tên khốn Hắc ám phải chết.

Quang minh chí tôn lắc đầu thở dài. Tìm được truyền nhân đúng là đã giải quyết được một nửa nỗi lòng của hắn, nửa còn lại là tận mắt chứng kiến kẻ đã khiến hắn trở thành thế này phải chết.

- Không biết nếu có bảo vật ngăn cách không gian đồng thời có thể chữa trị linh hồn thể thì có tác dụng với tiền bối không?

Vũ Tôn đột nhiên nghĩ tới Xích Huyết Hoàng cùng Xích Huyết châu. Xích Huyết Hoàng chẳng phải cũng là linh hồn thể, suýt nữa bị tiêu tán nhưng nhờ có kim huyết của hắn nên bây giờ vẫn tồn tại đấy sao.

- Không dễ dàng như vậy. Bảo vật chữa trị linh hồn cực kì khó tìm, hơn nữa với đẳng cấp linh hồn của ta thì ít nhất cũng phải Thần cấp bảo vật trở lên mới có tác dụng. Ở hạ vị diện này thì lấy đâu ra thứ như thế.

Quang minh chí tôn lắc đầu, ngay lập tức phủ nhận.

Không thử sao biết. Vũ Tôn hắn không phải người thích nhận ân tình của người khác, đặc biệt là người ta vì hắn mà chết. Kể cả cho dù người đó sắp tan biến đi chăng nữa. Có ân báo ân, có oán báo oán. Đó là nguyên tắc sống của hắn.

- Xích Huyết Hoàng thúc, mau ra đây đi. Ta có chuyện cần nhờ thúc thúc giúp đỡ.

Vũ Tôn cầm Xích Huyết kiếm, câu thông với Xích Huyết Hoàng trong không gian Xích Huyết châu.

- Tiểu Tôn, như thế nào mà nhanh vậy? Đã đoạt được bảo vật gì chưa mà cần ta giúp đỡ? Ồ, ngươi đang ở đâu mà tráng lệ thế này?

Giọng Xích Huyết Hoàng vang lên sau đó hắn ló đầu ra khỏi Xích Huyết châu tò mò quan sát. Từ lúc chui vào Xích Huyết Châu hắn không dám đem thần niệm quan sát bên ngoài bởi chỉ cần có khí tức của cường giả Võ vương trở lên, ngay lập tức bị Quang minh bảo điện bài xích mạnh mẽ. Nhưng bây giờ Vũ Tôn đã trở thành chủ nhân, đương nhiên hắn có thể điều khiển Quang minh bảo điện theo ý của mình.

- Linh hồn thể Võ Hoàng cấp.

Quang minh chí tôn khẽ kinh ngạc. Thằng thiếu niên Vũ Tôn này làm cho hắn nhiều bất ngờ quá đi.

Xích Huyết Hoàng cả kinh, quay đầu lại. Hắn không hề hay biết đằng sau hắn còn có người. Nhưng khi nhìn thấy “người” kia hắn cũng bất ngờ không kém.

- Linh hồn thể. Ngươi là ai? Tiểu Tôn, có chuyện gì thế này? Tại sao lại có một linh hồn thể ở đây?

- Xích Huyết thúc, đây là Quang minh tiền bối. Ông ấy là chủ nhân trước của Thần khí Quang minh bảo điện này.

Vũ Tôn trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK