Chỉ thấy cách hắn không xa có một thân ảnh lẳng lặng lăng không đứng nhưng mờ ảo chứ không chân thực. Không hiểu sao nhìn tới thân ảnh ấy hắn thấy có chút quen thuộc, vui mừng, sợ hãi …
“A Đạt Nhĩ, con khỉ nhỏ năm nào giờ oai phong quá nhỉ. Bây giờ đã không còn xem ta ra gì nữa cơ đấy?”. Xích Huyết Hoàng mỉa mai.
“Ngài, ngài là …” A Đạt Nhĩ tức tên đại hán từ trong tòa nhà đi ra toàn thân cứng đờ, run rẩy. A Đạt nhĩ – cái tên mà dường như hắn đã quên mất sự tồn tại của nó. Đã quá lâu rồi hắn không được nghe ba chữ ấy. Trên thế gian người ta chỉ biết hắn là Thú Đế, hắn cũng đã nghe quen cái danh xưng ấy. Nhưng thực ra, cái tên đầu tiên mà hắn nhận biết là A Đạt Nhĩ. Cả thế gian này, chỉ có một người biết đến cái tên đó, cũng là người duy nhất gọi hắn bằng ba chữ A Đạt Nhĩ.
“Ta tưởng rằng ngươi đã không nhận ra Xích Huyết Hoàng này nữa.” Xích Huyết Hoàng phất tay hừ lạnh, lộ rõ vẻ tức giận.
“Chủ … chủ nhân, nhân… người quả thật chưa chết, chết … người chưa chết. Ta biết mà, người đâu thể dễ dàng bị giết chết như vậy được.” A Đạt nhĩ run run nhìn Xích Huyết Hoàng. Khuôn mặt chủ nhân năm xưa của hắn hiện ra. Vẫn nét cao ngạo, độc tôn ấy, vẫn cách nói chuyện không nương từ ấy, vẫn là tiếng gọi A Đạt Nhĩ thân quen ấy… Đã lâu lắm rồi, hắn không nghĩ mình có thể gặp lại thân ảnh đó một lần nữa.
A Đạt Nhĩ Thú đế quì xuống, bò lại dưới chân Xích Huyết Hoàng, đưa cánh tay lực lưỡng ra muốn nắm lấy bàn chân hắn nhưng chỉ chụp vào hư không. Nước mắt hắn chảy dài, tuôn ra như mưa. Nếu để kẻ khác chứng kiến chuyện này chắc sẽ sốc mà chết. Đường đường một Thú Đế - yêu thú chín mươi chín cấp đỉnh mà lại quỳ khóc dưới chân một nhân loại.
Xích Huyết Hoàng nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
“Ngươi đứng lên đi, dù sao cũng là một Đế cấp yêu thú, làm như vậy còn thể thống gì nữa.”
“Dù ta có là Hoàng cấp yêu thú đi nữa thì ta cũng mãi là A Đạt Nhĩ – tiểu hầu của chủ nhân.” A Đạt nhĩ kiên quyết quỳ gối nói.
“Từ ngày ta bị hủy thân xác, ngươi đã được tự do rồi. Đứng lên đi.”
“Không, cho dù thế nào người vẫn là chủ nhân của ta.Ân nghĩa cứu mạng, dạy dỗ của người ta không bao giờ quên.”
“Ngươi đã không còn coi ta ra gì nên lời nói của ta ngươi không thèm để mắt đúng không?” Xích Huyết Hoàng quát.
Thú Đế vội vã đứng dậy, khom người nhìn Xích Huyết Hoàng lắc lắc đầu. Trước người này hắn đã không còn một chút phong phạm nào của một yêu thú tuyệt đỉnh mà không khác gì một đứa trẻ nhỏ.
“Ta biết là người không chết, người không thể chết được mà. Bọn khốn kiếp ấy làm sao có thể giết được người.” Thú Đế nhìn Xích Huyết Hoàng, ánh mắt tràn đầy sung sướng nói.
“Hôm đó cũng cảm ơn ngươi xả thân cầm chân bọn chúng một chút thời gian, nếu không e rằng bây giờ ta đã không còn được đứng đây với ngươi nữa.” Xích Huyết Hoàng nhìn Thú đế cảm thán.
“Xin chủ nhân đừng nói như vậy. Ta là yêu thú của ngài, dù chết vì ngài ngàn vạn lần thì ta vẫn không hối hận.” Thú Đế cúi đầu, thành thật trả lời.
Yêu thú không giảo hoạt, xảo quyệt và vong ơn bội nghĩa như nhân loại. Hơn bốn ngàn năm trước đây, Thú đế chỉ là một con Tiểu hầu tử bị thợ săn bắt được, sắp giết chết. Đúng lúc đó Xích Huyết Hoàng đi ngang qua, nhìn ánh mắt đáng thương nên động lòng cứu về, rồi giúp nó tu luyện, cho nó theo bên cạnh. Chủ tớ cùng nhau cả trăm năm, ân tình dày như biển. Cho nên kể cả là hiện tại, Xích Huyết Hoàng có bảo Thú đế tự vận hắn cũng không ngần ngại làm ngay.
Sau đó hai người cảm khái hồi lâu. Lần ấy, khi Xích Huyết Hoàng trọng thương thì Thú đế lúc đó vừa tấn thăng Yêu Đế liều mình xuất hiện ngăn trở đám người Tinh Không Hoàng. May cho hắn là bọn chúng dốc sức đuổi theo, hơn nữa đã tiêu hao rất nhiều lúc chiến đấu với Xích Huyết Hoàng nên hắn mới nhặt được một mạng.
Thú Đế cố lết đi, tìm được một hang động bí mật sau đó tiến vào trạng thái ngủ say. Cơ thể hắn bị thương cực độ nghiêm trọng, nhưng may mắn gặp đại cơ duyên nên mới giữ được mạng, còn có thể tấn thăng trở thành Yêu Đế.
Yêu thú thọ nguyên lâu hơn con người, nhưng chỉ là Yêu Đế tuyệt không thể sống hơn bốn ngàn năm được. Thậm chí Yêu Hoàng cũng không thể. Sở dĩ Thú Đế có thể tồn tại lâu được như vậy chính là nhờ có Thiên đại cơ duyên kia. Nhưng Thiên địa dị biến, cấm Hoàng trận xuất hiện nên ngăn trở việc hắn có thể phá Đế thành Hoàng.
Hai người mải mê nói chuyện như quên mất thằng nhóc nằm thoi thóp gần chết. Kinh mạch của hắn đã yếu ớt tới cực điểm, gần như chuẩn bị đoạn thì Hắc Hồn hoàn không tự chủ xuất hiện, lấy tốc độ không gì sánh được xoay tròn sau đó đột nhiên lớn gấp trăm lần, trực tiếp cuốn lấy thân ảnh Vũ Tôn vào bên trong sau đó thu nhỏ lại, thành một viên Hồn hoàn như chưa có động tĩnh gì.
Thú Đế - Xích Huyết Hoàng khiếp sợ nhìn Hắc Hồn hoàn dị biến. Thậm chí Thú Đế khi vừa thấy Hắc Hồn hoàn biến lớn thì bản thân hắn chợt cảm thấy sợ hãi, run rẩy theo bản năng. Hắn chỉ muốn ngay lập tức quỳ mọp xuống bái lạy như thần dân gặp Hoàng Đế vậy.
Cũng may cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Xích Huyết Hoàng thì đờ người ra không hiểu chuyện gì. Hắn tin rằng phân thân của Vũ Tôn có máu huyết từ bản tôn cực kì cường đại, cho dù có ngắc ngoải cũng sẽ không có vấn đề gì, còn để cho Vũ Tôn từ trong sinh tử đột phá cực hạn bản thân, không ngờ viên Hồn hoàn đen nhánh kia lại chui ra cuốn lấy phân thân của Vũ Tôn đi đâu không thấy.
Hồn hoàn tự chủ cắn nuốt chủ nhân? Chuyện hoang đường này hắn chưa từng gặp bao giờ. Không có chủ nhân thúc giục thì Hồn hoàn không bao giờ có thể tự động làm gì. Lần này đúng là gặp ma rồi. Hơn nữa, hắn còn cảm giác được Hắc Hồn hoàn dường như “nhìn” hắn một cái, khiến linh hồn hắn chút nữa tiêu tán.
“Chủ nhân, này … này … là sao?” Thú Đế thoát khỏi tâm trạng sợ hãi hỏi.
“Ngươi không cần biết nhiều. Có chuyện gì sau này ngươi sẽ rõ. Ta hỏi ngươi, viên Hồn hoàn trước đây ta bảo ngươi giữ hiện giờ ở đâu?” Xích Huyết Hoàng nghiêm túc nhìn hắn hỏi.
Thú Đế vội đáp:
“Ở đây, ta luôn mang nó theo trong người.”
Nói xong hắn giơ tay phải ra, năm ngón tay như lưỡi dao bén nhọn rạch vào phần bụng mình, moi ra một viên Hồn hoàn nhuốm máu đỏ rực. Thú Đế xòe tay ra, lập tức máu tươi dính bên trên viên Hồn hoàn như bị một cái động không đáy hút triệt để vào bên trong Hồn hoàn. Thậm chí, máu của Thú đế cũng không tự chủ muốn chui ra khỏi cơ thể để tiến vào đó. Viên Hồn hoàn từ màu đỏ trở thành màu trắng, đặc trưng của Hồn hoàn từ bam trăm đến năm trăm năm.
Thú Đế khẽ vận nguyên khí, ổn định lại khí huyết. Có thể thấy bằng mắt thường vết thương của hắn nhanh chóng khép lại.
Xích Huyết Hoàng vẫy tay, viên Hồn hoàn từ tay Thú đế bay đến trên lòng bàn tay Xích Huyết Hoàng.
Nhìn Hồn hoàn trong bàn tay, Xích Huyết Hoàng như quay về hơn bốn ngàn năm trước. Hắn có được viên Hồn hoàn này khi đã trở thành Hồn Thánh cho nên dù rất nuối tiếc nhưng hắn không hấp thụ, cũng không bỏ đi mà giao cho Thú Đế lúc đó cất giữ. Thú Đế biết Xích Huyết Hoàng rất yêu thích viên Hồn hoàn này nên không dám lơ là mà trực tiếp nhét nó vào trong cơ thể mình.
Chẳng qua có chút kì lạ, khi viên Hồn hoàn tiến vào cơ thể hắn, gặp máu tươi liền điên cuồng hút lấy khiến Thú Đế phải tạo một lớp lồng nguyên khí ngăn cách nó với máu huyết bản thân.
Hắn giữ viên Hồn hoàn ấy đã hơn bốn ngàn năm. Có những lúc tưởng niệm Xích Huyết Hoàng thì hắn lại đưa tay xoa lên vị trí của viên Hồn hoàn. Hắn gần như xem viên Hồn hoàn ấy như một bộ phận trong cơ thể mình.
Cuối cùng, hôm nay đã bị lấy ra, hắn có chút gì đó mất mát, không đành lòng.
Nói đến nguồn gốc của viên Hồn hoàn bạc này thì cũng không tầm thường. Nó vốn là một hậu đại của hung thú thời Thượng cổ, ngẫu nhiên kích phát huyết mạch tổ tiên. Đó là một con Huyết trùng. Tuy chỉ là một con trùng, nhưng tại thời đại Thượng cổ nó cũng là bá chủ một phương. Thân hình nhỏ bé, trông như vô hại nhưng ngay cả Võ Hoàng cũng khiếp đảm nếu gặp một con Huyết trùng trưởng thành cực hạn.
Sở thích của nó là hút máu các loài khác. Tốc độ không có, thể hình không có, độc cũng không, lực lượng càng không nhưng nó lại có năng lực đặc biệt, năng lực mà muôn loài mơ ước : Thôn Phệ.
Cầu nguyệt phiếu và cầu Vote nhé :)