Sau khi hai tên đại hán chết đi không lâu, Cửu tí ma chu từ từ lấy miệng lần nữa cắn vào tên đại hán râu rậm.
Bằng mắt thường, thân thể tên này khô quắt lại như củi khô, không lâu sau chỉ thấy da bọc xương, đầu lâu khô đét.
Tên mặt mũi nhẵn nhụi cũng không khác gì. Thời gian mà Cửu tí ma chu làm xong việc này chỉ có hơn mười lăm phút.
Đọc qua Yêu thú quyển, Vũ Tôn cũng biết con ma chu truyền một loại độc tính cực mạnh, có tác dụng hòa tan máu huyết, nội tạng thành chất lỏng để nó hấp thu.
Nhưng lần đầu tiên trông thấy điều này, Vũ Tôn quả thực có chút … sởn gai ốc lên. Cố gắng lắm hắn mới không nôn ọe.
Xong xuôi đâu đấy, con Ma chu đứng bất động một lát rồi quay đầu tiến vào động phủ. Vũ Tôn không dám khinh xuất, tiếp tục đợi phía sau gốc cây nửa canh giờ mới từ từ tiến ra.
Tình cảnh của hai tên đại hán đập rõ vào mặt. Thậm chí giờ phút này, độc tính của ma chu cũng đã ăn mòn cả xương cốt lẫn da dẻ của bọn chúng, chỉ thấy hai vũng nước sền sệt cùng hai cái đầu lâu đang tan chảy gần hết. Mùi xú khí bốc lên tanh tưởi.
Vũ Tôn không kìm được, bịt mũi muốn bỏ đi vài ngày sau quay lại tìm cách diệt sát con Ma chu này. Nhưng khi quay đầu hắn lại nhìn thấy một vật.
Đó là một tấm da thú. Đối chiếu theo những gì xảy ra, thì đây chính là tấm da thú mà hai tên đại hán kia gọi là “bảo đồ”
“ Vậy mà không bị độc tính của yêu thú Tiên Thiên cấp hủy hoại.” Vũ Tôn kinh dị thốt lên.
Trong lòng lộp bộp. Nhiều khả năng nhặt được bảo rồi.
Da thú không bị độc tính của Tiên Thiên cấp yêu thú ăn mòn, có thể thấy rõ ràng phải là của yêu thú rất mạnh mẽ, tuyệt đối trên con Cửu tí ma chu này.
Mà đã như vậy, khả năng tấm bảo đồ này là thật cực cao. Không có ai rảnh rỗi lấy một con yêu thú mạnh mẽ như vậy để viết huơu viết vượn làm gì.
Vũ Tôn lấy từ trong không gian giới ra thanh nhuyễn kiếm mà hắn cướp được của Nam Phương Long. Hắn không dám dùng tay để chạm vào tấm da thú bởi độc tính của Cửu tí ma chu vẫn còn sót lại.
Quả nhiên nhuyễn kiếm không bị độc tính hủy hoại, cho nên hắn dễ dàng lấy ra tấm bảo đồ.
Lấy ra một viên giải độc đan tứ cấp hòa với nước, hắn từ từ rót đều khắp tấm da thú. Đợi cho độc tính hoàn toàn biến mất, hắn mới lấy tay cầm lấy miếng da thú lên ngắm nhìn.
Trên mặt của nó, quả nhiên có một bản đồ. Vị trí đánh dấu chính xác nằm ngay ở cái hang của con Cửu tí ma chu.
Vũ Tôn vui vẻ đem cất miếng bản đồ đi, tìm một vị trí khoanh chân tĩnh tọa.
Theo miêu tả của Yêu thú quyển, mỗi khi “ăn” được con mồi thì tập tính chung của họ nhà “nhện” là nghỉ ngơi để tiêu hóa thức ăn đến khi hoàn toàn tiêu hóa xong mới thôi.
Đó là thời gian tốt nhất để phát động tấn công chúng. Bởi lúc đó khả năng công kích, đề phòng, cảm giác của chúng xuống tới mức thấp nhất.
Chừng mười lăm phút sau, cộng với ba mươi phút lúc trước là bốn lăm phút thì Vũ Tôn đứng dậy. Hắn ước chừng con Cửu tí ma chu đã tiến vào trạng thái tiêu hóa thức ăn rồi.
Tới gần của hang, vẫn thấy được chút ánh sáng le lói của ngọn đuốc ban nãy. Hắn nhẹ nhàng không một tiếng động tiến vào.
Cửa hang lớn đủ để một người lớn có thể đi được cho nên Vũ Tôn không quá khó khăn để di chuyển.
Càng vào sâu thì càng dốc, rõ ràng là dẫn xuống lòng đất. Hắn bước từng bước hết sức chậm rãi.
Khoảng hai phút sau, một hang động không lớn lắm, cũng chỉ bằng một ngôi nhà nhỏ xuất hiện trước mặt. Ngọn đuốc đã ngay dưới chân hắn. Bên trong cái hang tương đối ẩm ướt, đất đá tung tóe khắp nơi. Rõ ràng là do hai tên đại hán khi nãy làm ra.
Trên nóc hang, lủng lẳng ngay giữa một cái mạng nhện khổng lồ chính là thân hình của con Cửu tí ma chu. Do biết trước nó ở trong đây nên Vũ Tôn mới nhìn thấy được. Nếu là người khác không đề phòng trước thì rõ ràng đã bị đánh lừa.
Hai mắt con cửu tí ma chu đang nhắm nghiền, nằm giữa tâm của mạng nhện thở khò khè. Tấm lưới nhện thỉnh thoảng rung lên khe khẽ.
“Như thế này thì bảo tàng ở đâu?” Vũ Tôn nghi hoặc nhìn xung quanh.
- Thôi kệ, giết con cửu tí ma chu này đã rồi tính tiếp.
Hắc Hồn hoàn cùng Ngân Hồn hoàn vô thanh vô tức xuất hiện. Tay phải cầm Nhuyễn kiếm vận toàn lực, Vũ Tôn chém một nhát nhắm ngay Cửu tí ma chu vẫn không hay biết gì. Một luồng kiếm khí mạnh mẽ phá không mà lao ra.
Dường như đột ngột cảm giác được nguy hiểm, con Ma chu mở bừng ra hai mắt sau đó lấy một tốc độ chưa từng có của nó nhảy sang một bên lưới nhện. Nhưng như vậy cũng làm nó bị đứt lìa hai chân.
Một tiếng kêu chói tai vang lên. Con ma chu đau đớn hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ hồ. Bảy chân còn lại nó run run bám chặt tấm mạng nhện của mình, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Vũ Tôn.
“Phụt.” Đột ngột từ miệng nó một sợi tơ nhện cực lớn lao ra. Nó muốn ăn tươi nuốt sống kẻ địch ngay lập tức.
Vũ Tôn vội vàng nhảy sang một bên tránh được. Sợi tơ bắn tung tóe xuống nền đất đá.
Tiếp tục là những tiếng “phụt phụt.”. Cửu tí ma chu không ngừng nhả ra tơ nhện hướng Vũ Tôn tấn công tới tấp.
Do bên trong rất chật hẹp nên Vũ Tôn không tiện đánh trả. Hắn bị động chỉ biết né liên tục.
- Chết tiệt, khắp hang sắp bị tơ nhện bám hết rồi. Nếu ta đạp vào tơ nhện thì rất nguy hiểm.
Nhìn khắp hang động tơ nhện của Cửu tí ma chu đã tung tóe khắp nơi Vũ Tôn cắn răng nhủ thầm. Thì ra con ma chu này không phải ngu ngốc, nó muốn lấp đầy hang bằng Tơ của mình. Chỉ cần Vũ Tôn đạp vào những đám tơ này sẽ bị dính lại, hơn nữa trên tơ nhện cũng có độc tính. Như vậy không phải sẽ giải quyết được hắn sao.
Yêu thú Tiên Thiên quả nhiên đã bắt đầu có chút linh trí của mình.
Ngân Hồn hoàn lóe lên, một vòng xoáy đen ngòm như cắn nuốt hư không đột nhiên xuất hiện, chắn ngay trước mặt Vũ Tôn. Tơ của con Cửu tí ma chu nhả đến đâu đều bị vòng xoáy thôn phệ cắn nuốt sạch.
Từ khi có được ngân Hồn hoàn, Vũ Tôn đã mất không ít thời gian để làm quen với nó. Cho nên hắn vận dụng vòng xoáy thôn phệ hiện tại đã thông thạo hơn trước rất nhiều.
Bây giờ Vũ Tôn chủ động nghênh đón tơ nhện chứ không phải Ma chu chủ động tấn công hắn nữa.
“Chíiiiiiiizzzzz.” Cửu tí ma chu kêu lên tức giận. Máu xanh từ hai chân bị chặt đứt của nó vẫn giọt từng giọt xuống đất.
- Tiếp ta một kiếm đi.
Vũ Tôn hét lên. Kiếm mang lóng lánh, khí tức trên người hắn mạnh mẽ hơn không ít.
Cửu tí ma chu cảm giác được sự cường đại của Vũ Tôn, nó liên tục phun ra độc hòng làm cho Vũ Tôn bị động phòng ngự.
Nhưng vô dụng. Bất kể tơ nhện hay độc đều bị Hồn hoàn của Vũ Tôn thôn phệ sạch sẽ.
- Nhất kiếm cách thế.
Vũ Tôn sau khi súc tích sức mạnh, thanh nhuyễn kiếm lại chém ra. Những lúc như thế này hắn mới thấy Nhuyễn kiếm không phát huy hết được thực lực của mình. Nếu đổi thành một thanh kiếm cứng đã khác.
Có lẽ phải tìm tài liệu rèn lại thanh nhuyễn kiếm. Hắn nghĩ thầm.
Cửu tí ma chu cảm nhận được sức mạnh của chiêu kiếm mà Vũ Tôn chém ra. Bảy chân còn lại của nó chúm lại, đem lưới nhện như đệm bật xuống tránh được kiếm mang, cơ thể nó lao thẳng vào Vũ Tôn. Từ miệng nó độc thủy lẫn tơ nhện không ngừng hướng xung quanh Vũ Tôn bắn ra.
Cuối cùng, Cửu tí ma chu gần như đã tới trước mặt Vũ Tôn. Nói thì nhiều nhưng mọi sự chỉ trong tích tắc. Bảy cái chân của nó tách ra, vòng qua vòng xoáy thôn phệ ý định chọc thủng người Vũ Tôn. Thực lực của nó là Tiên Thiên trung kì yêu thú, vốn dĩ có thể đối chọi được vòng xoáy thôn phệ.
Nhưng tiếc là nó đang trong tình trạng tiêu hóa. Do mới ăn hai con mồi nên cơ thể nó trọng lượng tăng cao, phản ứng chậm chạp, xử lí trì độn hơn nhiều.