“Tại sao?” Chan hờ hững, khuôn mặt chẳng có gì là sợ hãi hỏi.
“Tại sao ư? Tại vì các ngươi hết kẻ để chọn, lại đi cùng tên này. Hắn đắc tội Nam Phương Long công tử, Nam Phương Công Tử đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết trân trọng, còn dám chọc giận ngài.” Tên Lý Long đắc ý nói, ngón tay hắn chỉ về phía Vũ Tôn.
“Hừ, lại là Nam Phương Long. Hóa ra cũng chỉ là một con chó của hắn mà thôi.” Cún tức giận mắng.
“Ngươi cứ mắng đi. Không phải lúc nãy ngươi mắng ta rất thích sao? Chút nữa ta sẽ hành hạ, cho ngươi được sướng không muốn ngừng.” Lý Lôi ánh mắt dâm đãng nhìn Bảo Nhi và Cún. Hắn liếm liếm môi nhìn phát tởm.
“Hắn cho ngươi cái gì để ngươi làm như vậy? Tại sao ngươi phát hiện được tung tích của bọn ta?” Đến lượt Dương hỏi.
“Kẻ nào bắt được các ngươi, Nam Phương Long sẽ cho người đó toàn bộ điểm cống hiến của các ngươi, thêm ba bình Hoàn Nguyên Đan, trong ngoại môn tuyệt đối được che chở. Các ngươi thử xem, cái giá của các ngươi cao như vậy ai không động lòng? Ta bị Hồng mao cự hổ truy đuổi, vô tình gặp được các ngươi. Quả thực sau cơn mưa trời lại sáng mà. Mà thôi, dài dòng như vậy đủ rồi. Các ngươi chuẩn bị tận hưởng cảm giác sống không bằng chết của Nam Phương Long công tử đi a.” Lý Lôi khẽ nhếch miệng cười. Ánh mắt hắn toát ra vẻ tham lam, dâm dục nhìn năm người Vũ Tôn.
“Khá lắm, Nam Phương Long rất khá. Ba lần bảy lượt muốn hại ta. Ta không buồn chấp nhặt hắn lại nghĩ ta sợ hắn. Còn cả ngươi, một tên vong ơn phụ nghĩa nữa. Nam Phương Long tạm thời không có ở đây, ta đành đem ngươi ra tiêu khiển trước vậy. Cho ngươi một cơ hội, nếu cải tà qui chính thì chúng ta sẽ không chấp nhặt chuyện này với ngươi nữa.” Vũ Tôn bất ngờ ngồi dậy, vỗ vỗ hai bàn tay nhìn Lý Lôi.
Lý Lôi kinh hoảng. Rõ ràng bọn chúng đã bị dính Đoạn nguyên tán, tại sao vẫn có thể ngồi dậy cử động? Không lẽ hắn chỉ giả vờ?” Suy nghĩ này vừa ra, hắn liền phủ định. Rõ ràng hắn thấy cả năm người bị bột phấn Đoạn nguyên tán bao phủ, hơn nữa hắn tin là hắn không làm gì sơ sẩy để năm người phát hiện ra.
“Chết đi. Đã vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi trước.” Hắn hét lớn, bàn tay phải chụm lại thành trảo nhắm thẳng cổ của Vũ Tôn lao tới. Hắn nghĩ Vũ Tôn chỉ là giả vờ cậy mạnh để đánh lừa hắn. Người trúng Đoạn nguyên tán kể cả tu sĩ Tiên thiên còn vô lực, nói gì tên Hậu thiên như hắn.
“Hừ. Không biết sống chết. Luyện khí tầng 9 cũng dám ra tay với ta. Xích Huyết Hoàng thúc nói không sai. Nhìn người không thể chỉ nhìn hình dong.” Vũ Tôn khẽ lẩm bẩm. Khi cánh tay Lý Lôi gần chạm đến yết hầu hắn, hắn nhanh như chớp đưa cánh tay trái ra kẹp chặt lấy cánh tay không để hắn tiến thêm được chút nào, sau đó bóp mạnh. Tiếng xương kêu răng rắc vang lên.
“Ta đã cho ngươi cơ hội ngươi còn không biết sống chết, vậy đừng trách ta vô tình. Loại người như ngươi chỉ tổ làm hại người khác.” Vũ Tôn lạnh lùng nhìn Lý Lôi đang vô cùng sợ hãi nói.
Đoạn, hắn dùng bàn chân phải vận chuyển nguyên lực nhắm ngay đan điền Lý Lôi đá mạnh. “Phốc.” Lý Lôi phun ra một búng máu, khí tức ngày càng suy yếu. Hắn đã bị phế bỏ.
“AAAAa.” Hắn hét thảm. “ Các ngươi chắc chắn sẽ bị Nam Phương Công Tử làm cho sống không bằng chết, các Trưởng Lão sẽ không để các ngươi được yên.” Hắn oán độc nguyền rủa.
“Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho chúng ta. Chuyện của chúng ta sẽ không đến lượt ngươi phải bận tâm. Tự lo cho mình làm sao thoát khỏi yêu thú đi a.” Chan mỉa mai nhìn Lý Lôi nói.
“Khoan, ta muốn biết tại sao các ngươi phát hiện ra?” Lý Lôi gắng gượng dùng chút hơi tàn hỏi.
“Ngươi nghĩ ngươi làm rất tốt nhưng không qua được mắt ta.” Dương đắc ý nói.
“Không phải ngẫu nhiên mà ta được chọn là người thám thính của nhóm. Ngay khi ngươi đòi đi vệ sinh, ta đã âm thầm quan sát mọi động tĩnh của ngươi. Việc ngươi khắc kí hiệu lên thân cây chỗ ngươi đi đều lọt vào trong mắt ta. Sau đó cứ mỗi khi di chuyển được một lúc, ngươi lại kiếm cớ làm cái này cái kia để để lại kí hiệu liên lạc cho bọn chúng. Ta trông thấy toàn bộ.
Khi ngươi lấy gói bột từ trong người ra, chúng ta luôn đề cao cảnh giác. Đoạn nguyên tán nếu bị phát hiện sớm thì phòng tránh không phải là khó. Ngươi làm quá lộ liễu, kể cả đứa trẻ ba tuổi cũng thừa biết.
Hừ, chẳng qua chúng ta không muốn quá sớm hành hạ ngươi mà thôi. Dựa vào ngươi để biết kẻ đứng sau ngươi là ai mới là mục đích chính của chúng ta. Đột nhiên bắt ngươi tra khảo chắc gì ngươi đã khai thật. Hơn nữa quan trọng hơn hết là tên ngươi không phải Lý Lôi, mà là Trương Phóng. Muốn lừa ai thì đừng nên dùng hai tên một lúc.”
“Thì ra là vậy. Các ngươi quả thực ranh ma. Ta thua cũng không oan. Nhưng chắc chắn các ngươi sẽ không được sống yên ổn.” Lý Lôi vẫn oán độc nói.
“Miệng chó không mọc được ngà voi.” Cún tức giận mắng. “Chát.” Cây roi của nàng vung lên, quất liên hồi vào mặt, vào người Lý Lôi.
“Thôi, chúng ta mau đi kẻo người khác tới. Đánh hắn chỉ làm bẩn tay mà thôi.” Chan thúc giục.
Bốn người gật đầu, lao vội đi để lại Lý Lôi một mình. Máu trong cơ thể hắn không ngừng chảy ra gai mũi. Chẳng mấy chốc chắc chắn sẽ có yêu thú tới hỏi thăm. Hắn muốn cử động, muốn đi khỏi đây nhưng không làm được. Vô Ảnh roi của Cún đã cắt đứt gân chân hắn. Hắn chỉ biết nhắm mắt chờ chết, trách bản thân quá ngu ngốc.
--------
Cách đấy vài dặm, ngay vị trí Lý Lôi đi vệ sinh khi gặp nhóm Vũ Tôn.
“Nam Phương Công Tử, phát hiện ra dấu hiệu của bọn kia.” Một tên cựu sinh cung kính nói với Nam Phương Long.
“Hừ, đúng là lũ phế vật. Cả nửa ngày mới có tín hiệu. Nhưng thôi, có còn hơn không. Mau đuổi theo. Ta muốn cho bọn chúng sống không bằng chết.” Nam Phương Long hờ hững nói. Xung quanh hắn lúc này có hơn mười người, bốn tên tân sinh hậu thiên trung kì, tám tên cựu sinh hậu thiên hậu kì.
“Lũ ngu ngốc, hết người hay sao mà dám đắc tội Nam Phương Công Tử. Sau khi bắt được chúng ta nhất định sẽ làm Nam Phương Công Tử không phải thất vọng.” Một tên tân sinh bên cạnh hắn nịnh nọt.
“Không xong Nam Phương Công Tử. Phát hiện có hai dấu hiệu đi về hai phía khác nhau.” Tên cựu sinh khi nãy lại lên tiếng.
“Khốn kiếp. Có mỗi việc theo dõi bọn chúng làm cũng không xong. Chia nhau ra hai nhóm truy đuổi bọn chúng cho ta.” Nam Phương Long tức giận gào lên.
Lập tức mười ba tên chia làm hai nhóm, một nhóm có sáu tên cựu sinh theo phía bên trái, một nhóm gồm Nam Phương Long cùng sáu tên khác, 4 tên tân sinh cùng hai tên cựu sinh theo phía bên phải tiến hành truy tìm.
Thì ra, kí hiệu giả là do Chan đi sau xóa dấu vết tạo ra ngay sau khi Dương cảnh báo biểu hiện của Lý Lôi. Cũng chính nhờ có những kí hiệu giả đó đã giúp nhóm của Vũ Tôn thoát được rất nhiều nguy hiểm.
Hôm nay ta ốm kinh quá, cố gắng viết mãi mới được 1 chương. Mong các đạo hữu thông cảm. Khi khỏi ốm ta sẽ cố trở lại ngày hai chương như bình thường .