Mục lục
[Dịch] Kiếm Đạo Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1587: Võ Chi Thiên

"Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc ?"

Diệp Trần nhìn về phía Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nói: "Kỳ thật ta chính là con gái của đầu lĩnh Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, họ tên của ta là Ưng Lam Nguyệt."

"Vì sao lại mời ta đến Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc vậy ?"

Diệp Trần đã sớm đoán được thân phận Lam Nguyệt không đơn giản, hẳn là đến từ một đại bộ lạc nào đó, cho nên khi nàng nói là con gái của đầu lĩnh Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, hắn không kinh ngạc chút nào.

Lam Nguyệt giải thích nói: "Chữ Bá và chữ Huyễn của ngươi, cùng với chữ Phá của ta đều đến từ tấm bia văn thư do Bán Thần lưu lại, mà cái bia thư pháp này có tên gọi là “Võ thư”. Bộ thư pháp được ghi trên đó có tên gọi là “Võ Chi Thiên”, nó chú giải toàn bộ tinh hoa của “Võ thư”, chỉ cần có thể triệt để lĩnh ngộ được tinh túy của chữ Võ trên đó, ngươi sẽ có thể đơn giản sáng tạo ra được siêu Vô Thượng võ học, thậm chí có thể thông qua chữ Võ này để cảm ngộ một nửa ý chí của thần, và có thể đem ý chí bản thân tăng lên tới Cửu giai. Thế nhưng, chữ Võ này lại không thuộc về bất luận kẻ nào hay bất kỳ một thế lực lớn nào, nó được bảo tồn trong tay ngũ đại Bát cấp bộ lạc. Cứ mỗi một trăm năm, năm đại bộ lạc đều phái cao thủ trẻ tuổi xông vào Hoang Thần tháp, căn cứ vào thành tích đạt được để quyết định trong một trăm năm kế tiếp, mỗi bộ lạc sẽ nắm giữ chữ Võ trong thời gian bao lâu. Với tư cách là một người ngoài, vốn dĩ ngươi sẽ không có cơ hội được tham dự cuộc khảo thí này, nhưng chỉ cần ngươi xuất lực cho Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc ta để đoạt thành tích cao nhất tại Hoang Thần tháp, có lẽ ta có thể thuyết phục phụ thân dành cho ngươi một ít thời gian tìm hiểu chữ Võ đấy."

"Chữ Võ à ?!"

Diệp Trần trong mắt lóe lên tinh quang, với hắn mà nói, có cơ hội tìm hiểu chữ Võ thì đích thật là một cơ duyên không cách nào tưởng tượng được, cái này so với việc đoạt được một món Thánh khí cũng đều muốn trọng yếu hơn, kiếm ý của hắn cùng Ngũ Hành Kiếm Pháp đều đang ở vào điểm tới hạn, một khi được chữ Võ dẫn dắt thì khả năng đột phá sẽ thập phần cao.

Kế tiếp, Lam Nguyệt nói sơ một vài chi tiết cho Diệp Trần rõ.

Năm đại bộ lạc, mỗi cái đều cử ra mười cao thủ trẻ tuổi có niên kỷ từ 2000 tuổi trở xuống, chỉ khi lọt vào một trong 10 hạng cao nhất thì mới có thể giúp cho bộ lạc của mình có cơ hội chiếm lấy một phần thời gian trong định mức 100 năm. Mà Hoang Thần tháp sở hữu tổng cộng một ngàn tầng, danh hiệu đệ nhất lần trước khi xông vào Hoang Thần tháp, đã xông đến tầng thứ 655, khi đó thực lực của Lam Nguyệt vẫn còn chưa cao nên gần kề chỉ xông đến được tầng 580, vì vậy không thể lọt vào 10 hạng cao nhất được.

"Đối với việc nắm giữ chữ Võ có thời gian nhất định, nên năm đại bộ lạc đều rất xem trọng, bởi nắm giữ chữ Võ trong thời gian càng dài thì thực lực của các cao thủ trong bộ lạc sẽ gia tăng càng nhanh, nếu như trong bộ lạc không có một cao thủ trẻ tuổi nào đạt được 1 trong 10 hạng đầu thì như vậy trong tương lai 100 năm kế tiếp tựu sẽ không có cơ hội nắm giữ chữ Võ nữa, chính điều này đã làm cho thực lực của bộ lạc càng ngày càng yếu đi, bị người khác vượt qua một mảng lớn, về sau muốn đuổi kịp họ tựu sẽ khó khăn hơn nhiều."

Lam Nguyệt vừa nói vừa giá giá quả đấm, lần trước nàng đã không thể tiến vào 10 danh ngạch đầu, lần này nhất định phải liều mạng.

"Năm đại bộ lạc có những cao thủ trẻ tuổi nào, thực lực của bọn hắn ra sao?"

Diệp Trần cảm thấy tất yếu phải hiểu thoáng qua một chút về thực lực các cao thủ trẻ tuổi của năm đại bộ lạc này.

Lam Nguyệt nói: "Vào 100 năm trước, các cao thủ trẻ tuổi có bài danh 3 hạng đầu đều có được thực lực chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn. Nay đã qua 100 năm, tăng thêm việc tìm hiểu chữ Võ, đoán chừng nguyên một đám bọn hắn đã lợi hại hơn rồi, nói không chừng năm nay sẽ có mười kẻ vượt qua chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn đấy. Ba hạng đầu, theo thứ tự là Chiến Tháp bộ lạc Chiến Hùng, Tinh Hải bộ lạc Tà Tinh, Tử Kinh Hoa bộ lạc Khang Tuyết Lệ. Trong đó, Tà Tinh cũng tương đồng với ngươi, đều đến từ ngoại giới, nghe nói là Tà Linh tộc ở ngoại giới đấy."

"Tà Linh tộc, Tà Tinh, chẳng lẽ là Tà Tinh Chí Tôn?"

Diệp Trần đã từng nghe nói qua về Tà Tinh Chí Tôn, hắn là thiên tài hiếm thấy suốt nhiều năm của Tà Linh tộc, cũng giống như mình, chỉ trong 1 ngàn năm đã trở thành Chí Tôn, chỉ có điều hắn đã mất tích từ bảy trăm năm trước, nguyên lai là đi tới Hoang Thần Đại Lục này.

"Nghe xong nhiều chuyện như vậy, có lẽ ngươi đồng ý đi đến Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc với ta rồi chứ !" Lam Nguyệt dò hỏi.

Diệp Trần gật đầu, "Tất nhiên là đồng ý rồi."

...

Cùng ngày, hai người xuất phát đi tới Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc.

Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc tọa lạc trên đại thảo nguyên tốt nhất của Hoang Thần Đại Lục, phóng tầm mắt nhìn lại sẽ thấy cả thiên địa nơi đây vô cùng rộng lớn, kéo dài đến tận chân trời.

Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc rất lớn, phảng phất như một tòa thành, từ trên không nhìn xuống, toàn bộ bộ lạc có hình dạng như một con Hùng Ưng đang giương cánh bay lên không, thập phần Bá khí.

"Công chúa đã trở lại rồi!"

Lam Nguyệt trở lại, lập tức làm oanh động Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, một ít cao thủ trẻ tuổi nhao nhao chạy tới, tại Hoang Thần Đại Lục này, muốn tìm được đối tượng phù hợp là quá khó khăn. Lam Nguyệt bất kể là thân phận hay là khí chất, thực lực… đều là cao cấp nhất, đừng nói là các cao thủ trẻ tuổi của Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, mà ngay cả các cao thủ trẻ tuổi ở các đại bộ lạc khác cũng đều rất có ý tứ đối với Lam Nguyệt.

"Lam Nguyệt, suốt thời gian dài như vậy, nàng đã đi đâu vậy?"

"Ngươi mới chỉ có thực lực cao đẳng Siêu cấp Chí Tôn, có tư cách gì mà cùng công chúa Lam Nguyệt nói chuyện chứ. Lam Nguyệt à, mấy năm gần đây, ta đã đạt tới cấp bậc đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn, lần trước không phải nàng nói, chờ ta có được thực lực đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn thì sẽ có thể ngõ lời với nàng sao?"

"..."

Những cao thủ trẻ tuổi này, thực lực thấp nhất đều là sơ đẳng Siêu cấp Chí Tôn, thực lực cao nhất chính là đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn, nếu như đưa bọn họ ra ngoại giới, tuyệt đối là nguyên một đám cao thủ đứng đầu, tất cả đại chủng tộc đều phải đau đầu đối phó đấy.

"Xem ra ngươi rất được hoan nghênh a."

Diệp Trần đi theo bên cạnh Lam Nguyệt, vừa cười vừa nói.

Lam Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Đều là một đám ruồi muỗi cả, phiền chết đi được."

Vừa mới bắt đầu, mọi người đều chỉ chú ý vào Lam Nguyệt, về sau, không chiếm được lời đáp lại của Lam Nguyệt mới chú ý tới Lam Nguyệt rõ ràng còn mang về một nam tử trẻ tuổi, lập tức, ánh mắt của nguyên một đám đều trở nên rất bất thiện.

"Lam Nguyệt, hắn là kẻ nào vậy?"

Một gã nam tử tuổi trẻ cản đường hai người lại, Diệp Trần ngẩng đầu nhìn lên, đối phương có tướng mạo thập phần anh tuấn và khí tức hùng hồn to lớn, tuy theo khí tức bên ngoài sẽ rất khó nhìn ra thực lực cụ thể, thế nhưng trong lòng Diệp Trần có cảm giác, đối phương hẳn là có thực lực chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, nếu không sẽ không có khả năng mang đến cho mình một tia “Uy hiếp” như vậy .

"Ưng Thiên Kiệt, ta mang về người nào cũng đâu cần ngươi phải lo chứ?"

Lam Nguyệt không khách khí nói.

Ưng Thiên Kiệt mặt không biến sắc, tựa hồ đã quen với thái độ của Lam Nguyệt, nhưng hắn nhìn về phía Diệp Trần mà ánh mắt càng thêm rét lạnh, truyền âm nói: "Ta mặc kệ là ngươi có quan hệ như thế nào với Lam Nguyệt, nhưng từ giờ trở đi, ngươi tốt nhất là cách xa nàng ra, nếu không ta có hàng trăm phương pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết đấy, chắc ngươi hiểu điều ta nói rồi chứ !."

Hắn đã biết Lam Nguyệt không ưa mình từ lâu, nhưng bất quá hắn cũng nhận ra, Lam Nguyệt cũng không quá cảm mạo đối với người khác, cho nên cơ hội của hắn như trước vẫn rất lớn, nhưng hiện tại lại có thêm một gã Diệp Trần, khiến trong lòng của hắn sinh ra phẫn nộ mãnh liệt.

"Nguyệt Nhi, đến chỗ của ta này."

Đúng lúc này, một thanh âm như lôi đình truyền tới, nghe được cái thanh âm này, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, im ắng một mảnh.

"Diệp Trần, đi gặp phụ thân với ta."

Lam Nguyệt chuẩn bị đưa Diệp Trần lên thì …

"Chỉ một mình con đến thôi, để hắn ở lại."

Thanh âm lôi đình đồng thời vang lên, Lam Nguyệt bất đắc dĩ phải bay ra ngoài, để một mình Diệp Trần ở lại trên quảng trường của Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc, tại chung quanh hắn là một đám cao thủ trẻ tuổi với sắc mặt bất thiện.

Diệp Trần cổ quái liếc đánh giá địa phương mà Lam Nguyệt rời đi, chợt khóe miệng cong lên, phụ thân Lam Nguyệt tựa hồ muốn khảo thí thực lực của hắn, xem ra nếu mình không cố gắng thoáng một chút thì có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi Bất Lạc Chi Ưng bộ lạc đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK