Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài thành Đông Thương Vệ, Trần Mộ không nhịn được hỏi: “ Chúng ta cứ để bộ dạng này đi vào thành sao?” Nữ ma quỷ mới vừa rồi làm một vài thứ cổ quái gì đó trên mặt hắn, khiến cho khuôn mặt của hắn ngay lập tức thay đổi thành một người khác. Hiện giờ hắn vẫn còn trẻ tuổi như cũ, nhưng mà dáng vẻ thì không hề giống với trước đây chút nào.

Sắc mặt của hắn hiện tài hơi vàng vọt, bộ dạng có vẻ hơi bệnh, hai mắt sâu hoắm. Nữ ma quỷ nhét vào trong miệng Trần Mộ một loại trái cây màu vàng sau đó liền trở thành hình dạng như vậy. Loại vàng vọt này cũng chẳng là gì, mà chỉ là một loại biểu hiện bên ngoài thân thể, toàn thân hắn hiện giờ đều là loại vàng vọt này. Bất quá Trần Mộ cũng không cảm thấy có gì là không khoẻ, nó đối với thân thể cũng không có hại.

Cái loại thay hình đổi dạng này thật sự làm cho người khác khen ngợi không thôi, so sánh với nó thì ý tưởng kia của An Tiểu Du quả thực chỉ có thể xem là cặn bã, không có giá trị gì.

“ Ta là người câm”. Nữ ma quỷ phát âm không được tự nhiên nói những lời này làm cho Trần Mộ cảm thấy rất buồn cười.

Trần Mộ phát hiện nữ ma quỷ đối với địa thế khu vực hoang dã vô cùng quen thuộc, nàng không cần nhờ vào bản đồ tạp, cũng có thể dễ dàng trong rừng rậm mênh mông phân biệt phương hướng một cách chính xác.

Nàng mang theo Trần Mộ từ khu vực hoang dã bên ngoài trấn Tra Lâm Đốn chạy đến ngoài thành Đông Thương Vệ. Trong cả cuộc hành trình, Trần Mộ thậm chí chưa hề nhìn thấy nàng tạm dừng cước bộ một chút để phân biệt phương hướng.

Bất quá cũng may Trần Mộ đã quen với sự cường hãn của nữ ma quỷ.

Việc thay đổi khuôn mặt, Trần Mộ cũng cảm thấy không được tự nhiên một chút, bất quá hắn cũng rất nhanh khắc chế được chính mình.

Nữ ma quỷ không biết từ lúc nào đã thay một bộ quần áo khác, Trần Mộ ác ý thầm đoán không biết vị tạp tu nào bị nàng giết rồi lột lấy quần áo. Khuôn mặt của nàng cũng đã thay đổi, Trần Mộ lúc này mới biết được, khuôn mặt già yếu trước kia của nàng hoá ra cũng là giả nốt.

Khuôn mặt mà nàng thay đổi rất bình thường thậm chí còn mang vài nét ôn hoà. Trần Mộ đoán rằng khuôn mặt này cũng không phải là tướng mạo thực sự của nàng. Lúc này nàng đi ở bên cạnh Trần Mộ, nhìn qua giống như một cô em gái dễ thương trên mặt mang theo vài phần sợ hãi. Mà vẻ mặt của nàng cũng rất nhu thuận trên đường đi liên tục bám vào góc áo của Trần Mộ, làm cho Trần Mộ cảm thấy mặt mũi giống như muốn co lại.

Cái cảm giá này, quả thật là điên quá đi thôi!

Hai người đi ngang qua cửa thành, cũng không hề nảy sinh ra việc gì ngoài ý muốn. Hai người nhìn sơ qua đều là loại người rất bình thường không hề thu hút người khác, vì vậy cũng không có ai đem sự chú ý đặt lên bọn họ. Mà người của Tả gia, hiện giờ đang tập trung ở khu vực hoang dã phụ cận Tra Lâm Đốn mà điên cuồng tìm kiếm Trần Mộ.

Đang đi trên đường phố ở thành Đông Thương Vệ, Trần Mộ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Tiền bạc, tạp phiến của mình đều để ở trong nhà, trong lúc vội vàng không có mang theo. Hiện giờ trên người hắn không một xu dính túi, về phần nữ ma quỷ hắn nghĩ rằng tất nhiên không thể mong đợi được gì.

Ngươi không lẽ mong đợi một vị đến từ Bách Uyên Phủ trên người lại có tiền audierne của liên bang Thiên Du sao? Hơn nữa người này tám chín phần là nhập cư trái phép.

“ Trên người ta không có tiền.” Trần Mộ nhìn lướt qua xung quanh, thấy không có ai, liền cúi đầu nói với nữ ma quỷ.

Tay của nữ ma quỷ vẫn nắm lấy chéo áo của Trần Mộ, mí mắt cũng không có nhấc lên:” Giết người? Cướp tiền?”

Trần Mộ liền đổ mồ hôi lạnh cả người, may mà hắn nghe ra được trong lời nói của nữ ma quỷ giọng điệu ngụ ý là hỏi hắn, nếu không quả thật là chịu không thấu. Hắn không phải là chưa từng thấy qua máu tanh, lần trước còn có một kẻ ăn chơi trác táng chết trên tay hắn, nhưng mà mỗi lần cảm nhận được trong lời nói của nữ ma quỷ về việc giết người tuỳ tiện, xem mạng người như rơm rác thì trong lòng hắn đều cảm thấy có một cỗ hàn ý bốc lên.

Đúng lúc hai người đi ngang qua một khách sạn, ở trên treo một cái bản hiệu: “ Tuyển người làm tạp vụ, rửa chén, mỗi tháng tám trăm năm mươi audierne, bao ăn ở.”

Vuốt vuốt cái bụng đã mấy ngày rồi không ăn cơm, Trần Mộ kiên quyết dắt nữ ma quỷ đi vào.

“Bà chủ, các người cần người làm tạp vụ phải không?” Trần Mộ hỏi, kinh nghiệm làm thuê ngắn hạn của hắn rất phong phú, đương nhiên không hề sợ sệt.

Bà chủ dáng người mập mạp quan sát hai mắt hắn, hoài nghi hỏi:” Sắc mặt này của ngươi…, có bệnh hoạn gì không?”

Trần Mộ dở khóc dở cười, nhìn thấy bên cạnh có một bao gạo, liền đi tới, nhấc bao gạo lên. Sau đó hạ xuống nói:” Người như thế này mà bệnh sao?”

“ A, sức lực cũng không nhỏ, làm tạp vụ được đây.” Bà chủ hiển nhiên đối với sức lực của Trần Mộ có chút hài lòng, đúng lúc này nhìn thấy nữ ma quỷ đang nắm chéo áo của Trần Mộ:” Nàng ta là ai?”

“ Là em gái ta.” Trần Mộ rất tự nhiên nói:” Nó làm công việc rửa chén, hai người chúng ta tính hai phần tiền công và bao ăn ở.” Nữ ma quỷ ở phía sau dường như đối với việc này cũng không có ý kiến gì, không có nổi giận, Trần Mộ trong lòng cũng thoải mái hơn.

“ Được, chỉ cần các ngươi làm việc cho tốt, tiền công tất nhiên sẽ không thiếu các ngươi.” bà chủ có phần sảng khoái nói.

Trần Mộ không nói lời nào liền bắt đầu làm việc. Hắn biết rất rõ mình nên làm những gì, nếu là làm tạp vụ thì cái gì cũng phải làm, làm càng nhanh gọn, bà chủ cũng nhìn ngươi càng thuận mắt. Nữ ma quỷ thì được đưa vào trong phòng rửa chén, biểu hiện lúc này của nàng rất là ngoan ngoãn vâng lời.

“ Ha ha, thật không thể tin hai anh em các ngươi đều làm việc chăm chỉ như vậy. Em gái của ngươi tay chân thật sự rất nhanh, trước kia ba người rửa chén so với một mình nó còn chậm hơn.” Bà chủ khen ngợi không dứt, ngay sau đỏ vẻ mặt tiếc hận nói:” Đáng tiếc, cô bé tốt như vậy, không ngờ lại không nói được.”

Về phần chỗ ở, chính là trong một cái gác xép chứa hàng hoá, dưới hoàn cảnh chật hẹp Trần Mộ cũng không dám phàn nàn. Hai người đều ngồi đất mà nghỉ, giường ngủ thì đặt cùng một chỗ. May mà gác xép còn có một cái cửa sổ nhỏ trên mái nhà, nếu không bên trong sẽ rất oi bức.

Trần Mộ sau một ngày mệt mỏi nằm xuống là ngủ ngay, hắn không lo lắng nữ ma quỷ sẽ hại mình, mà có lo lắng cũng vô dụng. Dù sao ở trước mặt nàng thì mình cũng chẳng có lực để phản kháng.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Trần Mộ rất nhanh tiến vào giấc mộng, liên tiếp mấy ngày nay lúc nào tinh thần cũng căng thẳng cao độ, lúc này buông lỏng xuống nên ngủ rất say sưa.

Vừa tỉnh dậy, Trần Mộ mở mắt ra liền nhìn thấy nữ ma quỷ đang cởi bộ quần áo màu đen.

Trần Mộ vội vàng nhắm mắt lại, mặc dù hắn tin tưởng nữ ma quỷ tạm thời sẽ không giết mình. Bất quá, nếu mình mạo phạm đối phương thì sẽ không biết sẽ như thế nào.

“Ban đêm ngươi ra ngoài sao?” Trần Mộ không nhịn được hỏi, lúc nãy hoảng sợ thoáng nhìn qua, hắn thấy cánh cửa sổ trên mái nhà đang khép hờ.

Nữ ma quỷ không để ý tới hắn, thay quần áo xong liền nằm xuống ngủ.

Trần Mộ thấy vậy, tự nhiên biết điều liền ngậm miệng lại.

Nhưng vừa ngủ được khoảng chừng một giờ, bà chủ đã gọi bọn họ dậy, một ngày mới lại bắt đầu.

Châm trà rót nước, bưng thức ăn đưa cơm, khuân vác, chuyển hàng hoá, Trần Mộ cái gì cũng làm. Bất quá hắn cũng không cảm thấy mệt nhọc, thậm chí hắn còn hi vọng cuộc sống yên ổn như vậy có thể kéo dài thêm một chút. Hắn vừa trải qua vài lần sinh tử nên đối với cuộc sống yên ổn rất khao khát.

Hắn không dám liên lạc với Lôi Tử, hắn không biết tình hình bên kia rốt cuộc như thế nào rồi. Hơn nữa bên cạnh hắn vẫn còn một vị sát thần, hắn không muốn bởi vì nguyên nhân của mình mà làm cho Lôi Tử bị thương tổn.

Tối hôm nay, Trần Mộ không có ngủ ngay, với sức lực hiện nay của hắn thì những việc làm này rất nhẹ nhàng, cho nên hôm nay cũng không có mệt mỏi giống như hôm qua.

“Lục đại là gì? Tinh Viện là gì?” Nữ ma quỷ đột nhiên mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK