Lý Tạp Duy Nhĩ, người quản lý của trung tâm thương mại dịch vụ cho tạp tu ở thành phố Sắc Lặc mặt mày ửng đỏ, hắn thở hổn hển, cà vạt trên cổ cũng được kéo giãn ra, dường như chỉ có như vậy mới không ảnh hưởng tới hô hấp của hắn.
Lại nói tiếp, hắn cũng là một nhân vật có máu mặt ở khu vực Tư Khách Nhĩ này, nhưng cũng chỉ ở trong mức độ khu vực mà thôi, nếu là bình thường, nhà ai có việc gì quan trọng cần tổ chức họp mặt thì hắn có thể được mời để tổ chức, nhưng nếu muốn được những nhân vật có thực quyền yêu cầu thì hắn còn xa mới đủ tư cách.
Nơi này có rất nhiều vị tai to mặt lớn, như Kiều Phi gia chủ của Kiều gia, thủ lĩnh của nhóm thương gia Tư Đăng Nhĩ tiên sinh,… Những người mà hắn bình thường căn bản không thể tiếp xúc được. Song hôm nay tất cả các vị tai to mặt lớn này lại đều tập trung trong trung tâm dịch vụ cho tạp tu này, điều này khiến cho thể diện của hắn tăng thêm một bước lớn.
Nhưng những nhân vật lớn này lại không phải là người đóng vai chính trong ngày hôm nay.
Diễn viên chính của ngày hôm nay có hai người, một người là đoàn trưởng của Tuyết Hoa tạp tu đoàn nổi danh khắp liên bang, người còn lại là thủ lĩnh của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, trước kia còn không có danh tiếng gì nhưng đột nhiên quật khởi. Bọn họ mới là nhân vật trung tâm trong buổi tối ngày hôm nay.
Các tạp tu khác không có liên quan đều được khuyên rời khỏi, việc tuyển dụng của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn không thể bị gián đoạn.
Nhìn những nhân vật tai to mặt lớn xung quanh, không ai lộ vẻ không kiên nhẫn, cho dù là tớn tuổi nhất, từng trải nhất như Tư Đăng Nhĩ tiên sinh vẫn trầm ổn như cũ. Bọn họ đang chờ diễn viên chính trong buổi tối hôm nay xuất hiện. Lý Tạp Duy Nhĩ rất thức thời trốn trong một góc khuất, hắn cũng không vì mình là chủ nhân ở đây mà lộ diện, nhưng vẫn phục vụ hết sức chu đáo, tất cả ghế sa lon ở đây đều là do hắn gọi người tạm thời mang tới thay mới.
Cửa phòng họp được mở ra.
Tách, tất cả mọi người đều không kìm lòng được, ánh mắt của họ đồng loạt hướng về phía cánh cửa đã mở.
Ai sẽ ra trước đây? Mạc Bố Lý hay là thủ lĩnh của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn?
Khi mọi người còn đang thắc mắc vấn đề này thì đã thấy hai bóng người sóng vai nhau ra khỏi phòng họp.
Trong đó một người ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, thần thái trầm ổn, khiến cho người ta cảm thấy không giận mà có uy, người này là Mạc Bố Lý, đoàn trưởng của Tuyết Hoa tạp tu đoàn nổi danh. Mà người sóng vai đi cùng hắn chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, hết sức xa lạ với mọi người.
Ngoại trừ người biết được Trần Mộ là Kiều Phi, những người khác đều kinh hãi, có thể sóng vai đi cùng với Mạc Bố Lý, như vậy đủ nói lên thân phận của thanh niên này rồi. Bọn họ trước đây chưa từng có bất cứ quan hệ gì với Trần Mộ, thật khó mà tưởng tượng thủ lĩnh của một tạp tu đoàn được đoàn trưởng của Tuyết Hoa tạp tu tôn kính lại chỉ là một thanh niên mới có hai mươi tuổi.
Thanh niên này ánh mắt bình tĩnh, mặc dù đột nhiên gặp được nhiều nhân vật lớn như vậy nhưng không lộ ra một chút luống cuống nào, điều này quả thật khiến cho bọn họ nhìn hắn bằng con mắt khác.
Bọn họ nào có biết, chuyện này đối với Trần Mộ mà nói có thể tính là việc nhỏ, ngay cả Liên Bang đệ nhất nhân Đường Hàm Phái hắn còn từng qua lại, những người này sao lại khiến cho hắn mất bình tĩnh được?
Mặc dù không rõ thanh niên này có điểm gì đặc biệt, cũng không biết Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn có chỗ nào lợi hại, nhưng những nhân vật lớn ở đây đều có khứu giác linh mẫn, chỉ riêng động tác sánh vai ra khỏi phòng hội nghị đã khiến bọn họ đoán được chính xác quan hệ giữa hai người.
Trước đó, rất nhiều người chỉ là bán tín bán nghi đối với thực lực của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, không ít người còn muốn nhân dịp Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn vừa trải qua một hồi đại chiến, đang lúc suy yếu mà chuẩn bị ra tay với họ.
Nhưng vừa thấy cảnh tượng này, họ đều lập tức bỏ ngay ý nghĩ đó trong đầu. Mọi người ở đây đều hiểu, bất luận là chiến thắng của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn có dùng âm mưu nào hay không, hoặc bọn họ có phải là miệng hùm gan sứa không, cũng không ai có thể ngăn cản bọn họ quật khởi ở đây.
Nếu lúc này mà vẫn còn có chủ ý với bọn họ thì đúng là ngu ngốc tới cực điểm, bất luận thực lực của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn ra sao, nếu như chọc giận Mạc Bố Lý, vậy thì ngươi tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết. Tạp tu đoàn cấp liên bang, tiêu diệt bọn họ với giết một con kiến cũng chẳng khó khăn hơn là bao.
Trong số những người này, cảm thấy buồn bực nhất chính là Tư Đăng Nhĩ tiên sinh của thương hội Nhất Phẩm, lão là người duy nhất trong đám người biết mục đích của Mạc Bố Lý. Thương hội của bọn họ luôn kín miệng, không tiết lộ ra tin tức về chất lỏng được chiết xuất từ quặng mỏ Tử Huỳnh, song với tình hình trước mắt, việc Mạc Bố Lý trực tiếp tới tìm Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, thương hội Nhất Phẩm của bọn họ cũng chẳng có cách nào khác.
Chỉ là cứ như vậy thì lợi ích thương nghiệp của lão không thể nghi ngờ là sẽ giảm mạnh.
Trong lòng lão bực tức tới cực điểm nhưng khuôn mặt không hề biểu lộ ra. Đối phương là đoàn trưởng của Tuyết Hoa tạp tu đoàn còn lão chẳng qua chỉ là người phụ trách của một hãng buôn, chênh lệch thân phận thật sự rất lớn.
Quan hệ của Mạc Bố Lý cùng với những người này không tốt như khi nói chuyện với Trần Mộ mà hắn chỉ giữ một nụ cười cẩn trọng, không lạnh cũng không nhạt.
Chuyện này đối với Trần Mộ mà nói thật sự là rất nhàm chán vô vị, may mà bên cạnh còn có lão hồ ly Hề Bình, vì vậy hắn cũng không cần lo sẽ xảy ra chuyện gì.
Kiều Phi hôm nay thì vừa mừng vừa sợ, mừng là Trần Mộ không ngờ lại biết Mạc Bố Lý, hơn nữa quan hệ giữa hai bên có vẻ còn không nhỏ, nàng thấy rất rõ, thái độ của Mạc Bố Lý đối với Trần Mộ hoàn toàn bất đồng với những người khác.
Đồng minh càng mạnh đối với nàng cũng càng có lợi, hiện giờ nàng chỉ lo lắng về cuộc giao dịch mười mấy cái tiểu bảo kia, nếu như Trần Mộ đột nhiên đổi ý, có Tuyết Hoa tạp tu đoàn trợ giúp, bọn họ sẽ có thể chỉ trong thời gian ngắn nhất mà đạt được địa vị ngang với Kiều Gia như hiện tại, còn nàng chắc chắn là không có cách nào phản kháng.
Bất quá khiến cho nàng an tâm là cho tới giờ Trần Mộ cũng không lộ ra một chút dấu hiệu nào sẽ đổi ý.
Mạc Bố Lý hiển nhiên là không hứng thú với những thế lực này, chỉ lễ phép chào hỏi một chút, cự tuyệt tất cả những lời mời. Điều này khiến cho rất nhiều người thất vọng, nhưng ngoài thất vọng, bọn họ cũng không dây dưa quá mức, dù sao trong mắt bọn họ, như vậy mới là bình thường.
Nhìn thấy phía Mạc Bố Lý khó có thể lay động, những người này lập tức đổi mục tiêu, chuyển đích ngắm sang thủ lĩnh của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn vừa mới quật khởi. Trần Mộ đối với những lời khách sáo dối trá đó cũng chịu không xiết, cuối cùng trút tất cả lên đầu Hề Bình.
Lý Tạp Duy Nhĩ thấy thế, liền nhanh trí nhỏ giọng phân phó, dứt khoát đem buổi gặp mặt tối nay trở thành một bữa tiệc tối.
Thuộc hạ của hắn động tác rất nhanh chóng, các loại thức ăn, rượu, thức uống liên tục được đưa lên. Từ trước tới nay, đây là lần đầu khu Tư Khách Nhĩ tổ chức một bữa tiệc quy mô như thế này, chuyện này cũng trở thành chuyện đắc ý nhất trong đời của Lý Tạp Duy Nhĩ.
Mạc Bố Lý và Trần Mộ ngồi ở trong góc, luôn có người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía bọn họ, bất quá những người này đều rất thức thời, không có ai tới quấy rầy hai người.
Mạc Bố Lý uống rượu vang đỏ, cảm thụ vị rượu biến hóa phong phú trong miệng, suy nghĩ của hắn đã có hơi chút miên man. Lần này có thể nói là đại công cáo thành, chỉ cần có đủ chất lỏng được tinh chế từ quặng Tử Huỳnh, có cô gái kia giúp đỡ, Tuyết Hoa tạp tu đoàn nhất định sẽ có thể tiến thêm một bước dài.
Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một cô gái có dáng vẻ tự do tự tại.
Khóe mắt hắn khẽ liếc về phía Trần Mộ một cái, thanh niên này cũng đang suy tư. Mạc Bố Lý không hề vì đối phương còn nhỏ tuổi mà khinh thường, trái lại, hắn vô cùng tán thưởng đối với Trần Mộ.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể lập ra cơ nghiệp lớn như thế này, năng lực như vậy xứng đáng được gọi là thiên tài! Cho dù là hắn vẫn luôn đánh giá cao bản thân nhưng khi còn trẻ cũng không có được thành tựu như vậy.
“Trần lão đệ sau này có tính toán gì không?” Mạc Bố Lý trong lời nói lộ ra một chút thân cận.
Trần Mộ bị những lời nới của Mạc Bố Lý đánh thức, từ trong trầm tư bừng tỉnh.
“Sau này…” Trần Mộ vừa uống nước hoa quả vừa trầm ngâm, hắn không thích rượu vang đỏ. Hắn chỉ thích một loại rượu là Thanh Vân Lưu Thủy, bất quá cấp bậc của Thanh Vân Lưu Thủy còn chưa đủ để được đưa lên đây.
“Cố gắng mà sống thôi.” Trần Mộ nhẹ giọng nói ra những lời này.
Mạc Bố Lý sửng sốt, hắn không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng Trần Mộ. Sau đó lại liếc mắt nhìn kỹ Trần Mộ một lần nữa, thấy hắn cũng không phải là người theo chủ nghĩa bi quan, Mạc Bố Lý cười nói: “Sao vậy? Lão đệ sao lại bi quan như thế chứ? Với thực lực của lão đệ, tuyệt đối là người có thể làm nên đại sự!”
Trần Mộ không biết nên nói cái gì, chỉ lắc đầu tỏ ý là mình không đồng ý.
Đột nhiên nhớ tới điều gì, Mạc Bố Lý chần chờ một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ lão đệ cảm thấy thời cuộc đã tồi tệ tới mức này sao?” Hắn không biết trong thân thể Trần Mộ đang tồn tại một sợi tơ xanh nguy hiểm tới tính mạng, đây là lý do duy nhất Mạc Bố Lý có thể nghĩ tới.
“Thời cuộc?” Trần Mộ nghe Mạc Bố Lý nói vậy cũng sửng sốt, hắn lập tức chuyển chú ý tới từ này, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Thời cuộc chắc chắn sẽ càng lúc càng hỗn loạn, chiêu này của Pháp Á quá lợi hại, hơn nữa bọn họ đã uy hiếp tới căn cơ của Lục Đại. Đây không phải ân oán mà là mâu thuẫn của hai thể chế, hai phương hướng phát triển. Trận chiến này là không thể nào tránh được.”
Mạc Bố Lý trong lòng hoảng sợ, liền cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy lời của Trần Mộ chính xác, ân oán có thể hóa giải, nhưng nếu hai phương hướng, hai hệ thống thể chế phát triển có xung đột, như vậy quả thật là không thể hòa giải được nữa rồi.
Hắn kinh ngạc nhìn Trần Mộ, nhất thời quên cả việc nói chuyện. Trần Mộ trước mắt hắn như một ẩn số, càng tiếp xúc càng khiến cho người ta cảm thấy thâm sâu khôn lường.
Hắn nào biết Trần Mộ còn có một thân phận khác là chế tạp sư. Chế tạp sư đối với phương diện biến hóa của hệ thống và kỹ thuật thì lại càng nhạy bén, vì vậy mới khiến cho Trần Mộ có suy nghĩ này.
Đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình, Mạc Bố Lý miễn cưỡng cười nói: “Theo như lời lão đệ, Lục Đại và Pháp Á đánh một trận chỉ sợ sẽ là tử chiến, bất quá cho dù Pháp Á lợi hại hơn ta tin rằng cũng sẽ khó ngăn cản khi Lục Đại liên thủ, sợ rằng cuối cùng cũng khó tránh khỏi thất bại.”
Hắn từng qua lại với Lục Đại nhiều lần, Lục Đại hùng mạnh tới mức nào đã để lại ấn tượng lớn trong lòng hắn, hơn nữa hắn còn có rất nhiều nhiệm vụ liên quan với Lục Đại, về mặt tình cảm cũng nghiêng về phía Lục Đại.
“Chỉ sợ chưa chắc.” Trần Mộ nhẹ nhàng nói ra bốn chữ này. Lục Đại nếu thật sự có thể gắn bó khăng khít như vậy, vậy thì lực lượng của một mình Pháp Á đương nhiên là không cách nào chống lại, nhưng những mâu thuẫn trong Lục Đại thì lại càng lớn, hắn đã từng tự mình trải nghiệm qua, biết điều này chẳng qua chỉ là một chuyện đáng cười.
Huống chi Pháp Á còn có một nhân vật cực kỳ lợi hại chủ trì.
Không biết là đang nghĩ tới điều gì, Mạc Bố Lý không hề phản bác mà chỉ im lặng uống rượu, nhất thời cả hai người đều mất hứng thú nói chuyện.
Bữa tiệc kéo dài tới bốn năm giờ rồi mới chấm dứt. Bữa tiệc này rất lâu sau vẫn còn là đề tài cho mọi người bàn tán.
Dù vậy, được ảnh hưởng bởi chuyện này, danh tiếng của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn cũng theo đó mà lên cao, việc tuyển dụng cũng thuận lợi cực kỳ.
Mạc Bố Lý đang đọc tin tình báo do thủ hạ đưa tới, hắn nhìn thoáng qua tiêu chuẩn mà Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn thu nhận, cảm thấy không đáng xem trọng. Tạp tu trình độ như vậy trong mắt hắn chẳng có giá trị gì, so với đội viên dự bị của hắn thì vẫn còn kém xa.
Hắn càng thấy khó tin là Trần Mộ một lần liền thu nhận năm ngàn tạp tu thực lực bình thường. Như vậy hắn cơ bản đã thu thập gần hết các tạp tu đang nhàn rỗi, mà dưới ảnh hưởng của Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn, chi phí tuyển dụng của khu Tư Khách Nhĩ cũng tăng lên theo.
Người này thừa tiền hay sao?
Trong hai ngày tiếp xúc, Trần Mộ rõ ràng là một người lãnh đạo cực kỳ lý trí, sao lại có thể phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy?
Về phương diện quân sự, kinh nghiệm của Mạc Bố Lý rất phong phú, hắn thật sự không nghĩ ra có cách nào có thể khiến cho các tạp tu này hình thành nên lực chiến đấu.
Ngay vào lúc hắn đang suy nghĩ cả trăm đường vẫn không có cách nào giải thích, thì đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh khi lần đầu gặp mặt Trần Mộ. Khi đó các tạp tu thuộc hạ của Trần Mộ cường độ cảm giác đều chỉ có tứ cấp, nhưng một đội ngũ như vậy lại có thể giết chết một đàn Hi Điểu mà ngay cả bon họ cũng không dám xem thường.
Chẳng lẽ Tuyết Ti Trùng tạp tu đoàn này có bí pháp gì sao?
Sắc mặt Mạc Bố Lý chợt trở nên ngưng trọng.
Trần Mộ giờ đang rất đau đầu, việc tuyển dụng tạp tu rất thành công, năm ngàn tạp tu, hơn nữa tất cả đều là cấp năm trở lên. Với thành tích như vậy, Trần Mộ cũng không thể chê gì được. Lúc này các tạp tu mới chỉ là thử việc, bọn họ còn phải trải qua chừng ba tháng huấn luyện ngắn hạn, lúc đó mới loại bỏ các thành viên không đủ tư cách.
Sau khi sàng lọc còn lại bao nhiêu người, chuyện này chính hắn cũng không dự tính được.
Cho dù cuối cùng còn lại bao nhiêu, có thể tưởng tượng được, hắn đều phải trả một khoản tiền lớn. Nhưng điều này cũng không phải chuyện hắn lo lắng. Hắn hiện giờ tài chính hùng hậu, cũng có đủ vốn để thành lập một đội ngũ có quy mô nhất định.
Cái hắn đau đầu nhất chính là sáo tạp. Các tạp tu thu nhận lần này đều có cảm giác từ cấp năm trở lên, sáo tạp trước kia sẽ không phù hợp nữa. Trần Mộ muốn thiết kế ra sáo tạp có uy lực lớn hơn. Chuyện này đối với hắn cũng không phải là khó, hắn đã có vài phương án.
Khiến hắn đau đầu chính là vấn đề chế tạo các sáo tạp này.
Trời ạ, hơn một ngàn sáo tạp. Nếu vẫn như trước chỉ do một mình hắn chế tạo thì tới năm nào tháng nào mới xong đây?
sáo tạp: Bộ tạp phiến do Trần Mộ thiết kế ra để cho một nhóm tạp tu phối hợp với nhau mà sử dụng.(Vui lòng đọc lại các chương từ 25x-29x)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK