Lần đầu tiên Tô Lưu Triệt Nhu nhìn thấy Trần Mộ là khi hắn cùng Lộ Tiểu Như đang cứu cô bé kia. Nàng thấy toàn bộ quá trình đó, rất khó tưởng tượng là có ai nâng nổi thanh kim loại nặng như vậy chỉ bằng sức người. Lúc ấy nàng rất giật mình, nàng hiếm khi gặp ai có sức lực lớn đến vậy. Do là y vụ tạp tu nên nàng càng chú ý hắn hơn.
Mà hành động cứu người của Trần Mộ cũng làm cho vị y vụ tạp tu thiện lương này có hảo cảm với bọn họ.
Khi Trần Mộ và Lộ Tiểu Như tìm gặp khiến nàng rất giật mình. Khi nàng hỏi cách liên lạc thì bị Trần Mộ từ chối, lúc đó nàng hiểu đại khái hắn là người như thế nào. Đây là lần đầu tiên nàng hỏi phương thức liên lạc với người khác mà bị từ chối.
Ngay sau đó, Trần Mộ nói thân thể có chuyện càng làm cho nàng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Nàng rất tò mò, thân thể Trần Mộ rốt cục có vấn đề gì? Kinh nghiệm y liệu của nàng vô cùng phong phú, hơn nữa cảm giác rất nhạy cảm, thông thường chỉ liếc mắt một cái là biết người bệnh bị làm sao. Tuy nhiên nói, chuyện với Trần Mộ một lúc lâu mà nàng vẫn chưa phát hiện bất cứ vấn đề nào.
Một điều làm nàng giật mình nữa là khi cảm giác của nàng tới gần Trần Mộ thì bị bài xích, đây là một hiện tượng rất hiếm thấy. Cảm giác của nàng tuy không đủ để trở thành tạp tu xuất sắc nhưng rất nổi tiếng trong giới y liệu, tất cả đều là do cảm giác của nàng có một tính chất rất đặc biệt, nó cực kì ôn hòa nên không bị bài xích bởi cảm giác của người khác.
Tạp tu rất mẫn cảm với cảm giác, dù là cảm giác của mình hay người khác. Vì vậy bị thương là một chuyện rất phiền toái cho tạp tu, tạp tu càng lợi hại thì phiền toái càng lớn. Bọn họ luôn bài xích cảm giác của y vụ tạp tu một cách không tự chủ, khiến cho việc điều trị gặp khó khăn. May là cao thủ chân chính có thể ước thúc cảm giác của mình rất tự nhiên.
Việc cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu không bị bài xích bởi các cảm giác khác giúp đỡ nàng rất nhiều trong công việc. Vì vậy mà bình thường nàng rất ít khi thu liễm cảm giác nên mới gặp tình huống như hôm nay.
Ngay khi vừa phát hiện Trần Mộ bài xích cảm giác do mình phóng ra thì nàng lập tức thu liễm lại, nàng không muốn Trần Mộ hiểu lầm dù rất tò mò.
Cảm giác của đối phương có tính chất thật đặc biệt!
Tô Lưu Triệt Nhu nở nụ cười có phần giảo hoạt khi nhìn Trần Mộ nằm trên giường. Bây giờ nàng có thể kiểm tra toàn bộ cơ thể Trần Mộ mà không cần ngại điều gì.
Con số trên màn hình không ngừng thay đổi, nàng bỗng kinh ngạc nhìn chăm chú vào màn hình của thiết bị.
Đây!!! Đây là cơ thể của con người sao?
Thân thể nhìn như bình thường lại có mục số liệu rất lạ! Sức lực của hắn lớn thế nào còn chưa biết, nhưng các sợi cơ trong người hắn dẻo dai hơn người thường gấp 4,2 lần, quả thực giống như dây thép.
Không chỉ có như thế, còn nhịp tim, nhịp hô hấp, tỉ lệ phân bố của cơ bắp, hoạt tính của tế bào…
Từ khi 6 tuổi nàng đã theo cạnh thầy, 8 tuổi bắt đầu học sơ cấp lý luận, 12 tuổi đã có kinh nghiệm lâm sàng. Đến giờ thì nàng đã kiểm tra hàng nghìn người nhưng chừng từng gặp thân thể nào lạ thường, hoàn mỹ thế này!
Lúc này nàng mới hiểu được vì sao hắn có thể nâng được thanh kim loại nặng như vậy mà không dùng dụng cụ.
Thân thể này thật sự quá hoàn mỹ! Tô Lưu Triệt Nhu than thở một lần nữa. Nàng như phát hiện ra đại lục mới, không ngừng chuyển các số liệu phân tích được từ thiết bị đưa đến trước mặt mình. Mỗi khi có phát hiện mới thì mắt nàng lại sáng rực lên.
Ngoài than thở thì thắc mắc trong lòng nàng càng lúc càng lớn. Từ kết quả kiểm tra hiện tại thì cơ thể của hắn không hề có vấn đề, ngược lại còn rất khỏe mạnh. Tuy nhiên nàng tin hắn không phải kẻ khoác lác, thái độ lần trước của hắn đã thể hiện đây không phải là trò đùa để tiếp cận mình.
Nàng chăm chú thao tác các thiết bị và khó hiểu nhìn số liệu chồng chéo trên màn hình.
Nàng cầm báo cáo cuối cùng đến cạnh Trần Mộ, nhìn hắn với vẻ mặt kì quái một lúc rồi nói:
- Tào tiên sinh, thân thể của ngài hoàn toàn khỏe mạnh, không hề có vấn đề gì lạ thường!
Trong mắt Trần Mộ hiện lên vẻ thất vọng, xem ra ở đây vẫn không đủ trình độ. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý này, vật của nữ ma quỷ đúng là không dễ bị phát hiện.
Tô Lưu Triệt Nhu tinh tế nhận ra sự thất vọng trong mắt Trần Mộ, liền chần chừ. Chẳng lẽ thực sự có vấn đề?
Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng rực, nói:
- Chúng ta có thể thử biện pháp khác xem.
- Biện pháp gì?
Trần Mộ hứng thú.
Tô Lưu Triệt Nhu và Trần Mộ ngồi ở hai cái ghế dựa được đặt rất gần, chân của hai người hầu như chạm vào nhau. Nếu như lúc này có người khác bước vào thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi thấy Tô Lưu Triệt Nhu và Trần Mộ thân mật như thế. Quan hệ của Tô Lưu Triệt Nhu trong hiệp hội y liệu tạp tu ở thành phố La Dữu rất tốt, nhờ tính cách ôn nhu điềm đạm mà nàng được mọi người yêu thích, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, khí chất xuất chúng nên có vô số chàng trai theo đuổi.
Tuy nhiên đối với những việc này, Tô Lưu Triệt Nhu chỉ mỉm cười cự tuyệt.
- Ước thúc cảm giác của ngươi, ta sẽ dùng cảm giác của mình để kiểm tra các tình huống trong cơ thể.
Tô Lưu Triệt Nhu nhắc nhở.
Trần Mộ nghe vậy thì hơi đắn đo một chút, sau đó mới ép cảm giác của mình đến cực điểm. Hắn đã quen để cảm giác phân tán ở một khu vực nhỏ xung quanh mình, nhờ đó tăng cao độ nhạy cảm với cảnh vật xung quanh. Cường độ cảm giác của hắn giờ đã vượt xa lúc trước, đầy mạnh mẽ, sau khi bị ép lại thì nó lại càng nhạy cảm, có vẻ như rục rịch muốn trỗi dậy.
Khi hắn phát hiện cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu thì lập tức thấy hứng thú. Hắn chưa từng gặp cảm giác có khí chất ôn hòa, vô hại, không hề có khí thế như vậy. Nó tiến vào cơ thể của hắn như một làn gió mát, không hề gây tổn hại gì. Điều này làm cho hắn than thở không thôi, đúng là thế giới thật rộng lớn, chuyện gì cũng có thể gặp được.
Hắn không biết lúc này Tô Lưu Triệt Nhu đang kinh ngạc đến mức nào!
Do nàng rất gần Trần Mộ nên nàng có thể nắm rõ từng bộ phận cơ thể của hắn, giống như đang nhìn xuyên qua vậy. Trong y học có một thuật ngữ chuyên nghiệp là “Cảm giác cự ly.” Nó cực khó, yêu cầu y vụ tạp tu phải có cường độ cảm giác rất cao và người bệnh phải có lực ước thúc cảm giác của mình rất mạnh. Tuy nhiên không phải cảm giác của y vụ tạp tu nào cũng nhu hòa như Tô Lưu Triệt Như.
Cảm giác rất nhạy cảm, cảm giác của y vụ tạp tu lại càng nhạy cảm. Do đó bọn họ có thể nắm rõ tình hình cơ thể bệnh nhân và còn thực hiện được các thủ thuật có độ khó cao. Mà Tô Lưu Triệt Nhu là người có cảm giác nhạy cảm nhất trong hiệp hội y vụ tạp tu ở thành phố La Dữu.
Cảm giác thật mạnh! Mặc dù Trần Mộ cố ý thu liễm cảm giác, nhưng Tô Lưu Triệt Nhu vẫn như cũ có thể nhận thấy cảm giác mạnh mẽ của hắn! Trong lòng nàng kinh ngạc tột độ, thanh niên đối diện chưa tới 20 tuổi mà đã có cảm giác tứ cấp!
Tô Lưu Triệt Nhu không phải cô gái không hề biết gì. Ở tuổi này đã có cường độ cảm giác tứ cấp cũng đủ để người khác giật mình! Hắn có tiềm lực rất lớn, tiền đồ vô hạn.
Hơn nữa, cảm giác của đối phương không chỉ mạnh mẽ mà còn rất nhạy cảm!
Tô Lưu Triệt Nhu nhắm mắt lại, vẻ mặt tự nhiên nhưng trên thực tế, từ lúc bắt đầu thì nàng đã rất cẩn thận, không dám lơ là.
Tình hình hiện tại vô cùng kỳ lạ. Thân thể Trần Mộ tựa như một chiến trường, cảm giác của hắn giống như đám lính đang phòng thủ, mà cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu thì như một đơn vị quân đội khác. Tất cả quân phòng thủ đều tập trung lui lại, nhường lại hầu hết chiến trường cho đối phương.
Cảm giác của hai người đều cực kì nhạy cảm, có thể nhận ra luồng sóng nhỏ nhất. Tô Lưu Triệt Nhu rất dễ dàng phát hiện ra cảm giác đang ngo ngoe của Trần Mộ, cảm giác của hắn cũng phát hiện một luồng cảm giác đang cẩn thận từng chút một của nàng.
Hai người không dám lơ là, Trần Mộ thì cố sức thu liễm cảm giác, còn nàng thì cẩn thận dùng cảm giác của mình kiểm tra hắn từng chút một sao cho không bị bài xích.
Phản ứng của cảm giác còn trực tiếp, nhanh chóng hơn não bộ nên hai người rất cẩn thận.
Mặt Tô Lưu Triệt Nhu đột nhiên đỏ ửng.
Khoảng cách gần như vậy cộng thêm cường độ cảm giác của nàng, lại được Trần Mộ hết sức hợp tác nên nàng có thể hiểu rõ từng chi tiết trong cơ thể hắn.
Tất cả quần áo trên người Trần Mộ có cũng như không.
Lần đầu tiên Tô Lưu Triệt Nhu gặp phải tình huống như vậy, hơi thở của nàng vốn thong dong nhất thời rối loạn. Rối loạn này không nhanh nhưng cảm giác của nàng cũng không tự chủ được mà xuất hiện ba động.
Cơ hồ cùng lúc, cảm giác mà Trần Mộ đang cố sức áp chế lập tức cảm nhận được luồng sóng này.
Trần Mộ hơi kinh hãi, hắn không biết đối phương gặp chuyện gì, chỉ có thể lập tức tập trung toàn bộ tinh thần ước thúc cảm giác đang ngo ngoe! Cảm giác của hắn là do luyện tập trong áp lực nước mà thành, cực kỳ mẫn cảm đối với các loại áp lực.
Trụ cảm giác hình lò xo bị ép hết cỡ, tất cả các tia cảm giác đều thu vào trong trụ lò xo, khiến nó trở nên rất thô, đặc.
Đặc tính của lò xo là càng ép mạnh thì lực đàn hồi càng lớn. Với năng lực khống chế của hắn thì ép cảm giác đến mức này đã là cố lắm rồi. Hiện tại luồng sóng cảm giác này lại khiến cho “cái lò xo” có dấu hiệu bắn ngược lại.
Trần Mộ biết vậy nên vô cùng nhức đầu!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK