Mới nhìn qua thì Tô Lưu Triệt Nhu không có gì khác so với lúc bình thường. Nàng đi tới trước thiết bị trị liệu, xem xét các số liệu bên trên rồi bình thản nói: “Ổn rồi. Ngươi có thể ra ngoài.”
“Ừ.” Lúc này, Trần Mộ mới dám gỡ các đầu dò trên mình ra. Hắn thử cử động tay chân một lúc, mừng rỡ khi thấy không khác gì khi chưa bị thương.
Hắn xoay nhẹ rồi bò ra khỏi thiết bị trị liệu, cả người ướt sũng. Trần Mộ đứng trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu: “Có đồ để thay không?”
“Lau khô người trước đi.” Tô Lưu Triệt Nhu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nhưng giọng nói đầy ân cần. Trần Mộ cười, qua câu nói này thì hắn đã biết Tô Lưu Triệt Nhu không giận mình.
Trần Mộ cầm lấy chiếc khăn từ tay Tô Lưu Triệt Nhu, lau người kĩ càng. Sau đó, Tô Lưu Triệt Nhu liền đưa quần áo cho Trần Mộ.
Trong suốt quá trình, cả hai đều không nói với nhau lời nào nhưng phảng phất như có một bức màn tĩnh lặng chuyển động giữa hai người. Không ai muốn phá vỡ nó.
Nếu lúc nào cũng được bình yên như vậy thì cuộc đời đẹp biết bao. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong lòng Trần Mộ.
Động tác của hắn khá chậm rãi, khác hẳn tác phong mạnh mẽ, quyết liệt thường ngày. Hắn hy vọng lúc này có thể làm chậm thời gian lại. Vẻ lạnh nhạt trên mặt của Tô Lưu Triệt Nhu đứng cạnh đã biến mất từ lâu, thay vào đó là ánh mắt rất dịu dàng.
Sau khi cài xong cúc áo cuối cùng, Trần Mộ khẽ thở dài trong lòng, nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.” Tô Lưu Triệt Nhu lặng lẽ bước cạnh Trần Mộ.
Trong khoảnh khắc vừa bước ra khỏi phòng, Trần Mộ liền trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Tô Lưu Triệt Nhu thấy vậy liền hơi run rẩy, ánh mắt lộ đầy vẻ phức tạp.
Từ lúc hai người quen biết đến giờ, Trần Mộ đã thay đổi quá nhiều. Dù bây giờ Trần Mộ vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng đã có chút khí phách lẫn uy nghiêm. Nếu không nhìn kĩ thì rất khó nhận ra điểm này.
So với những đứa trẻ cùng tuổi đang được bao bọc trong vòng tay cha mẹ, hắn đã trải qua rất nhiều đau khổ.
Tô Lưu Triệt Nhu nhìn gương mặt không còn chút thơ ngây nào mà thấy đau lòng.
Trần Mộ không có thời gian để buồn bã. Hiện có rất nhiều công việc bị tồn đọng, mà có một số việc trong đó hắn phải tự tay giải quyết.
Trong trận chiến này, bọn họ bị thiệt hại rất nặng. Trong số 20 Hải Tinh bảo chỉ còn 5 cái sử dụng được nhưng phải cũng sửa chữa lại mới sử dụng được. Ngọn núi – chiến trường chính – đã bị sụp mất phân nửa, kết cấu của nó đã không còn vững chắc. Ý của Bố Nhĩ Nạp là bỏ ngọn núi này, tìm nơi khác để xây dựng lại Hải Tinh bảo.
Số tạp tu bị chết còn lớn hơn, chỉ còn chưa đầy 30 người may mắn sống sót, trong đó chỉ có 10 người là còn đủ sức chiến đấu. Dưới sự tấn công dữ dội như vậy, bọn họ có thể sống sót đều là nhờ lực phòng hộ vững chắc của Hải Tinh bảo.
Trần Mộ quyết tâm phải bồi dưỡng những người này thật tốt, tạp tu chưa có kinh nghiệm chiến trận tuyệt đối không thể sánh với bọn họ. Bài học cho họ từ trận chiến với liên minh Xuyên Hạ lần này là cực kì sống động, khiến bọn họ rút ra được rất nhiều kinh nghiệm.
Đội ngũ không có tính kỉ luật mãi mãi là đám ô hợp, tạp tu không có kinh nghiệm thực chiến chỉ là đám vô dụng mà thôi.
Tuy bị thiệt hại nặng nhưng lợi ích thu được cũng rất lớn. Mỗi căn phòng trong sơn cốc đều chất đầy vật tư, hơn một nửa là của liên minh Xuyên Hạ. Nói thực, Trần Mộ khá bội phục Kiều Phi khi cô ta đề nghị chia đều chiến lợi phẩm. Nếu giờ Kiều Phi lấy hết thì Trần Mộ cũng chẳng có cách nào khác.
Từ đó có thể thấy dù Kiều Phi có vẻ tùy tiện, nhưng cung cách làm việc cùng khí độ có thể khiến người khác khâm phục.
Lượng vật tự trị giá 150 tỷ, Trần Mộ khẽ hít một hơi lạnh khi thấy con số này.
“Nhiều đến thế sao?” Trần Mộ cảm thấy hơi khó tin.
Hề Bình cười lên: “Ông chủ! Liên minh Xuyên Hạ có tới 35 tiểu bảo, tổng dân số là 2,5 triệu người, là thế lực lớn nhất khu Tư Khách Nhĩ. Số của cải mà bọn họ tích lũy suốt 7 – 8 năm qua nhiều như vầy cũng bình thường thôi. Tiếc là số tiền mặt đều bị bọn họ dùng hết, hơn nữa đống vật tư này có rất nhiều loại, đa số chẳng hề có giá trị với chúng ta.
Trần Mộ gật đầu. Nhìn sơ qua thì số lượng vật tư rất nhiều, nhưng chủng loại quá đa dạng. Phân loại chúng dường như là chuyện không thể.
“Ông chủ, ngài nhìn đi.” Tin tức thứ nhất hiện lên trên màn hình trong phòng họp: “Đây là tin chúng ta vừa nhận được. Căn cứ của chúng ta nằm ở nơi rất hẻo lánh, tin tức thu được rất ít. Khi chúng ta biết tin này thì đã chậm mất hai ngày rồi.”
Trần Mộ cẩn thận đọc hết tin tức, càng xem thì càng hoảng sợ. Thì ra cùng ngày mà Văn Tá Phu ra tay, các liên minh khác đều xảy ra hàng trăm trận chiến. Càng về sau thì tình hình càng nghiêm trọng.
Những cuộc xung đột này xảy ra ở rất nhiều nơi.
Kẻ khơi mào cuộc xung đột đều là một ít thế lực nhỏ, điểm chung là tất cả bọn họ đều có một lượng toa xe chiến đấu nhất định. Các thế lực nhỏ này điên cuồng bành trướng ra tứ phía, thôn tính các thế lực nhỏ khác xung quanh. Nhờ sự hỗ trợ của toa xe chiến đấu, bọn họ đánh đâu thắng đó, chẳng ai cản được. Không lâu sau, thế lực của bọn họ liền phát triển mạnh.
Ngay sau đó, các thế lực nhỏ nhanh chóng gia nhập một liên minh tên là Mã Nghĩ. Bọn họ muốn tương trợ lẫn nhau, một khi bị kẻ địch tấn công thì các thành viên khác sẽ đến cứu viện. Trong vài ngày ngắn ngủi, ngọn lửa chiến tranh đã lan ra khắp năm Hoa khu. Cùng lúc đó, thế lực của liên minh Mã Nghĩ đã mở rộng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Bất kì kẻ thông minh nào cũng biết liên minh Mã Nghĩ này là lớp vỏ bọc của Pháp Á.
Rốt cuộc Pháp Á đã sắp đặt nước cờ thâm độc này bao lâu?
Nếu nhìn lại thời gian Pháp Á cùng tiếp xúc với liên minh Xuyên Hạ, thì bọn họ đã sắp đặt nước cờ này ít nhất từ 7 – 8 năm về trước. Cơn sóng gió lần này dính dáng đến hơn 100 thế lực nhỏ. Theo phán đoán của Khương Lương, Pháp Á đã ngầm sắp đặt nước cờ bí mật này từ 15 năm trước.
Nếu thực sự là như thế, người có thể sắp đặt kế hoạch 15 năm này quả là đáng sợ.
Nước cờ này của Pháp Á không khác gì đốt lửa ở sân sau của Lục đại. Liên minh Mã Nghĩ như nấm mọc sau mưa, xem ra giờ Lục đại đang rất đau đầu.
Trần Mộ thấy cục diện này rất tốt, Lục đại càng loạn thì mình càng an toàn. Kẻ hắn ngán nhất là Đường Hàm Phái, Trần Mộ ước gì Đường Hàm Phái đã quên đi sự tồn tại của mình.
Thế cục hỗn loạn cũng đã lan tới chỗ bọn họ, liên minh Xuyên Hạ là một ví dụ. Nếu muốn sống sót trong thời loạn, ngoài vận may ra thì cần có thực lực nữa.
“Kiều Phi nói sẽ chia một nửa số tiểu bảo cho chúng ta. Ngươi thấy sao?” Trần Mộ hỏi sang vấn đề khác.
Hắn còn chưa ý thức được, cách ăn nói lẫn giọng điệu của bản thân đã mang đậm phong cách của người lãnh đạo.
Hề Bình suy nghĩ một chút: “Nhìn từ góc độ kinh doanh mà nói, có phần cơ nghiệp như vầy là rất lợi mà chẳng phải tốn đồng nào. Tiếc là chúng ta không có người am hiểu về lĩnh vực này.”
Khương Lương đứng ở góc độ quân đội phân tích: “Lực lượng của chúng ta rất mỏng. Cho dù là 10 tiểu bảo thì cũng chẳng đủ người bảo vệ.”
Phân tích của hai người cũng giống với ý nghĩ của Trần Mộ.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Sau khi thấy không còn thiếu sót gì, Trần Mộ liền gọi cho Kiều Phi.
“Ông chủ Trần khỏe rồi sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ta tới sơn cốc tìm ngươi rất nhiều lần rồi nha nhưng tiếc là lúc đó ngươi đang bị thương. Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp phân chia chiến lợi phẩm, trong người rất khó chịu a.” Kiều Phi cười, để lộ ra chiếc răng hổ: “Liên minh Xuyên Hạ có 35 tiểu bảo. Ngươi lấy 18, ta 17. Ngươi thấy sao?”
Trần Mộ trầm ngâm nói: “Không có vấn đề gì. Tuy nhiên ta không có hứng thú với số tiểu bảo này. Nếu Kiều gia thích thì ta sẽ bán, không thì ta tìm người mua khác.”
Kiều Phi kinh ngạc: “Ông chủ Trần không muốn số tiểu bảo này sao?” Nàng cẩn thận quan sát Trần Mộ một lúc, thấy vẻ mặt chăm chú liền biết hắn không nói đùa.
18 tiểu bảo, con số này khiến tim nàng đập mạnh. Hiện nàng đang nắm 27 tiểu bảo trong tay, cộng thêm 17 cái nữa là 44. Nếu mua được 18 tiểu bảo trong tay Trần Mộ thì nàng có tất cả là 62 tiểu bảo, bấy giờ sẽ chẳng thế lực nào ở khu Tư Khách Nhĩ sánh nổi.
Ở khu Tư Khách Nhĩ, còn có 5 – 6 thế lực khác nắm trong tay hơn 10 tiểu bảo. Bất kì thế lực nào mua được 18 tiểu bảo trong tay Trần Mộ đều đạt tới quy mô hơn 30 tiểu bảo. Nói cách khác, mình sẽ có thêm một kẻ địch cùng đẳng cấp.
Nàng suy nghĩ rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền ra quyết định. Bằng bất cứ giá nào, nàng cũng phải mua lại 18 tiểu bảo trong tay Trần Mộ.
“Được. Nhưng ông chủ Trần đừng đưa giá cao quá nha, không thì người ta chẳng mua nổi đâu.” Kiều Phi chớp chớp mắt. Làm sao nhận ra được nữ tướng cướp Kiều Phi thường ngày nữa chứ?
Đáng tiếc là chiêu này chẳng hề có tác dụng với Trần Mộ. Hắn quay qua thì thấy Hề Bình đưa hai ngón tay.
“200 tỷ âu địch.” Trần Mộ nói tiếp: “Giá này không đắt, Kiều gia chẳng cần kỳ kèo làm gì.”
Kiều Phi lộ ra vẻ do dự: “Giá thì ta không có ý kiến, nhưng ta cần thời gian để chuẩn bị 200 tỷ tiền mặt.”
“Không cần, dùng vật tư để đổi cũng được. Hiện chúng ta cần rất nhiều vật tư, thời hạn thanh toán 200 tỷ kia là trong năm nay.” Trần Mộ không hề làm khó Kiều Phi ở điểm này.
Kiều Phi thở phào nhẹ nhõm: “Được, không thành vấn đề.” Không phải là nàng không muốn thừa nước đục thả câu, nhưng bản thân rất kiêng kị lực lượng của Trần Mộ.
Lúc nàng tới chiến trường liền giật mình, liên minh Xuyên Hạ đã bị thiệt hại rất nặng nề. Lúc đó nàng rất phấn khởi, bản thân chẳng tốn chút sức nào cũng bắt được Văn Tá Phu.
Chỉ bằng lực lượng của riêng mình liền tiêu diệt gần hết mấy trăm toa xe chiến đấu với mấy ngàn tên tạp tu. Sao không khiến nàng kiêng kị được chứ? Hơn nữa, trong tay Trần Mộ còn có kĩ thuật tinh chế quặng Tử huỳnh. Kiều Phi vẫn ngờ rằng hắn thuộc một thế lực lớn nào đó, nên không dám hành động khinh suất.
Nàng đâu biết trận chiến này đã khiến lực lượng của Trần Mộ bị tiêu diệt gần hết. Bây giờ hắn rất yếu ớt, chỉ cần một nhóm tạp tu nhỏ cũng đủ tiêu diệt.
Kế đến, Trần Mộ bán giảm giá số vật tư mà mình không cần cho Kiều Phi. Số vật tư này có giá khoảng 100 tỷ, Kiều Phi chỉ cần bỏ ra 80 tỷ là đủ. Tuy những thứ này chẳng có ích gì với Trần Mộ, nhưng Kiều Phi thì rất cần chúng để sang sửa lại 35 tiểu bảo vừa chiếm được. Nàng đồng ý ngay lập tức.
Chưa đầy một giờ đồng hồ, Kiều Phi đã nợ Trần Mộ 280 tỷ. Tuy nhiên nàng rất vui mừng, chẳng hề tỏ vẻ khổ sở vì nợ nần.
Qua trận chiến này, hai nhà chính thức trở thành đồng minh.
Không lâu sau, Kiều Phi tự tay chuyển số tiền 20 tỷ tới. Tuy đây chỉ là con số nhỏ so với 280 tỷ, nhưng Trần Mộ vẫn kinh ngạc khi thấy Kiều Phi có thể gom số tiền lớn nhanh như vậy.
Đối với bọn họ, 20 tỷ là một số tiền rất lớn.
Sau khi có được số tiền này, Trần Mộ quyết định tuyển thêm người. Lực lượng của hắn đã bị thiệt hại nặng sau trận chiến, cần phải bổ sung nhanh chóng. Trong tay không có lực lượng nhưng lại có một lượng của cải khổng lồ chẳng phải là chuyện may mắn, mà là một sự phiền toái.
Một khi đã quyết định xong, Trần Mộ liền thể hiện tác phong làm việc quyết liệt của mình. Khoảng thời gian này chắc chắn là thời kì mà bọn họ yếu ớt nhất, dễ bị nguy hiểm nhất.
Hôm nay, trung tâm phục vụ tạp tu ở thành Sắc Lặc rất đông người. Có rất nhiều tạp tu nhận được tin tuyển người của tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng, nên tới đây để ứng thí.
Nếu vài ngày trước, tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng còn chưa có chút danh tiếng nào thì giờ đây đã nổi tiếng khắp khu Tư Khách Nhĩ, không ai không biết.
Trận đại chiến giữa liên minh Xuyên Hạ và tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùnh được bàn tán khắp nơi. Một tạp tu đoàn vô danh lại đánh bại liên minh Xuyên Hạ - thế lực lớn nhất ở khu Tư Khách Nhĩ. Đây chắc chắn là một tin giật gân, người nào vừa biết tin này cũng ngờ rằng lỗ tai mình nghe lầm.
Liên minh Xuyên Hạ gồm mấy ngàn tạp tu có thực lực xuất chúng, còn có tạp tu chuyên chiến đấu. Ở khu Tư Khách Nhĩ, Trừ Kiều gia có thể gắng gượng chống đỡ lực lượng quy mô như thế thì chẳng còn ai bằng được.
Một chi tiết khiến mọi người khó tin, 300 toa xe chiến đấu mà liên minh Xuyên Hạ vừa mua đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Rốt cuộc thì tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng là thần thánh phương nào? Sao lại mạnh đến vậy? Bọn họ vừa trải qua quần chiến giữa hàng trăm thế lực nhỏ nên biết rõ sự lợi hại của toa xe chiến đấu. Có thế lực nào nắm được thứ vũ khí lợi hại này mà không tung hoành ngang dọc, chẳng gì cản nổi chứ?
Chỉ có toàn quân của liên minh Xuyên Hạ bị tiêu diệt. Là liên minh Xuyên Hạ yếu? Hay là tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng quá mạnh?
Những tạp tu này rất quen thuộc với liên minh Xuyên Hạ, có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay. Tất nhiên liên minh Xuyên Hạ không hề yếu kém, nếu không cũng chẳng thể thành thế lực lớn nhất ở khu Tư Khách Nhĩ.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó là tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng mạnh hơn!
Rốt cuộc tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng có lai lịch ra sao? Trừ các thế lực lớn ra, tạp tu bình thường chẳng hề quan tâm đến câu hỏi này. Bọn họ chỉ cần biết tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng có thực lực rất mạnh, vậy là đủ rồi.
Cái gì? Không thể xem là tạp tu đoàn hàng đầu ư? Có thể đánh bại tạp tu đoàn của liên minh Xuyên Hạ mà còn không phải là tạp tu đoàn hàng đầu?
Do đó khi hay tin tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng tuyển người, vô số tạp tu liền ùn ùn kéo tới. Bọn họ chen lấn nhau cũng muốn gia nhập Tuyết Ti Trùng, ai cũng biết rất khó để trúng tuyển vào tạp tu đoàn hàng đầu.
Tuy nhiên, khi gia nhập tạp tu đoàn thì sẽ có tiền lương rất cao, hệ thống đào tạo tiên tiến. Nhiều con cháu của thành viên trong tạp tu đoàn đều được hưởng chế độ đào tạo chuyên nghiệp, điều này giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của bọn họ.
Một tin tức nhỏ có liên quan tới tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng được đồn đi khắp nơi, nghe nói bọn họ có thể tinh chế quặng Tử Huỳnh. Nếu đúng như vậy thì cũng có nghĩa là tài lực của tạp tu đoàn này rất hùng hậu!
Một tạp tu đoàn có thực lực mạnh mẽ, tài chính hùng hậu. Đây chẳng phải là ước mơ của tạp tu sao?
Tăng Thiết Tư cũng là một trong số đó.
Năm nay, Tăng Thiết Tư đã ba mươi tuổi, dáng vẻ chất phác như một người nông dân. Hắn là một tạp tu rất bình thường, cảm giác đạt tới ngũ cấp trung giai. Hắn không phải là tạp tu chiến đấu, chỉ có kinh nghiệm vài lần đi săn ngoài nơi hoang dã. Phương pháp “Nhất Tự Chính Pháp” mà hắn tập luyện chẳng có gì đặc biệt, mà thiên phú của hắn cũng rất bình thường.
Ba mươi tuổi - ngũ cấp trung giai. Tuy thành tích này rất bình thường, nhưng hắn phải tốn rất nhiều công sức mới trầy trật đạt tới.
Hắn chẳng hy vọng nhiều vào tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng, chỉ muốn thử vận may mà thôi. Hắn rất ghét liên minh Xuyên Hạ nhưng cũng biết liên minh này mạnh đến cỡ nào. Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng có thể tiêu diệt liên minh Xuyên Hạ đủ để chứng tỏ thực lực của bọn họ.
Nếu không phải hôm nay hắn trùng hợp có mặt ở trung tâm phục vụ, e là muốn thử cũng chẳng được. Trước kia hắn từng làm việc trong mấy tạp tu đoàn, nhưng chưa được bao lâu thì bị sa thải do không đủ thực lực.
Người tiếp hắn là một thanh niên đầy lạnh lùng, khoảng 24 - 25 tuổi, dáng cao thẳng. Gương mặt có vẻ hờ hững nhưng ánh mắt rất sắc bén, như thể nhìn thấu tâm can người đối diện.
Tăng Thiết Tư vô thức cúi mặt xuống, trong lòng đầy hoảng sợ. Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng này đúng là lợi hại! Chỉ một người thanh niên trẻ tuổi đã có khí thế như vậy! Lợi hại! Lợi hại!
******oOo******
“Tăng Thiết Tư, cảm giác ngũ cấp trung giai, am hiểu sử dụng Thanh Từ.” Người thanh niên ngẩng đầu lên: “Thanh Từ là cái gì?”
Tăng Thiết Tư vội đáp: “Là một loại lồng năng lượng.” Thấy vẻ mặt chăm chú lắng nghe của người thanh niên, hắn cảm thấy hơi xấu hổ: “Chỉ là một loại lồng năng lượng bình thường thôi.”
Người thanh niên gật đầu, tiếp tục xem bản lí lịch của hắn, ánh mắt chợt dừng lại: “Ngươi đã ba mươi tuổi?”
Tăng Thiết Tư biết lần này chẳng có hy vọng gì, thản nhiên nói: “Đúng vậy. Qua hai tháng nữa là ta được 31 tuổi.” Tuổi tác là trở ngại lớn nhất của hắn.
Người thanh niên chuẩn bị tắt lí lịch trên màn hình của mình, chợt dừng mắt, giọng có vẻ quái dị: “Ngươi có chứng chỉ y tá á?”
Từ góc độ nào đó mà nói, y tá cũng ngang với y vụ tạp tu tiêu chuẩn. Phần lớn những người này không đủ khả năng trở thành y vụ tạp tu nên mới chuyển sang học y tá. Trên cơ bản có hơn 95% y tá là nữ giới, nam y tá rất hiếm thấy.
Trừ bỏ một ít tên hám gái thích mấy cô ý tá trẻ đẹp ra thì chẳng có người đàn ông nào lại chọn nghề này, càng đừng nói tới chuyện có chứng chỉ y tá.
Qua dáng vẻ thành thật của Tăng Thiết Tư, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống tên hám gái. Chẳng lẽ mình đoán sai sao?
Tăng Thiết Tư cười khổ, rõ ràng đây không phải lần đầu hắn bị người khác hiểu lầm về chuyện này.
“Ta khá ngốc, chỉ có cần cù huấn luyện mới đuổi kịp người khác nên rất dễ bị thương. Tất cả tiền của ta đều chi vào việc huấn luyện, không có tiền trị thương nên quyết định chọn nghề y tá. Như vậy thì có thể tự chữa một ít vết thương nhẹ.”
Tăng Thiết Tư nói với giọng rất bình thản, không hề oán thán hay tức giận, giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường.
Trong mắt người thanh niên toát ra vẻ quái dị.
“Ừ. Ngươi về chờ tin đi.”
Tăng Thiết Tư bình tĩnh đi ra ngoài. Hắn đã nghe câu này rất nhiều lần, lần nào cũng kết thúc bằng câu nói này. Nó cũng có nghĩa là hắn đã bị loại. Vậy cũng chẳng sao, từ từ rồi cũng kiếm được công việc mà, lòng hắn rất bình thản.
Việc Tăng Thiết Tư rời khỏi trung tâm phục vụ chẳng là gì cả, nên không có ai để ý tới.
Hôm nay, số người đến trung tâm phục vụ tạp tu gần đạt tới mức kỉ lục trong 5 năm gần đây. Những người này vì hâm mộ danh tiếng của tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng mà đến.
“Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng? A Triết, ngươi có nghe nói qua tạp tu đoàn này bao giờ chưa?” Người hỏi là một người đàn ông trung niên, mặc trang phục chiến đấu cao cấp màu tím. Người này có ánh mắt tinh tế, toát ra khí thế khiếp người.
Nếu Trần Mộ ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người đàn ông trung niên này là đoàn trưởng Mạc Bố Lí của tạp tu đoàn Tuyết Hoa mà hắn gặp lúc trước. Bên cạnh Mạc Bố Lí còn có mấy gã tạp tu, đầy vẻ cảnh giác.
Một người khoảng 27 – 28 tuổi, dáng cao gầy trầm tư: “Tạp tu đoàn Tuyết Ti Trùng? A, hình như ta có chút ấn tượng. Hình như tạp tu đoàn hộ tống tiểu thư Vi Vi cũng có cái tên này, chẳng biết có phải là trùng tên hay không.”
“Tiểu thư Vi Vi?” Mạc Bộ Lí hơi ngạc nhiên: “Nàng đã về tới thành Thiên Hồ rồi à?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK