Cho đến ngày thứ hai, sau khi Tô Lưu Triệt Nhu kiểm tra lại sơn cốc, thấy mật độ độc khí không còn ảnh hưởng đến mọi người nữa, mọi người lúc đó mới tiếp tục tiến vào.
Quang cảnh đầy tuyết trắng trong sơn cốc đã hoàn toàn biến đổi, bên trong đó khắp nơi là những mảng cháy đen, khắp nơi đều có xác côn trùng, đám Tuyết Ti Trùng này cả thân thể đều là một màu xanh biếc nhìn qua thì rất dọa người. Đám tạp tu thân chinh bách chiến khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không kìm được mà biến sắc mặt.
Nhưng mà động tác của bọn họ rất nhanh chóng, bọn họ cũng rất rõ ràng, trong một khoảng thời gian dài nơi này sẽ trở thành cứ điểm của bọn họ.
Những vụ nổ kịch liệt đã làm thay đổi địa hình bên trong sơn cốc, đất đai và những lớp tuyết bị nổ tung, làm lộ ra lớp nham thạch màu tím ở phía dưới.
“Quặng tử huỳnh! Là quặng tử huỳnh! Thì ra đây là lý do trong không khí ở nơi này, mật độ hóa chất kim loại lại cao như vậy.” Bố Luân Đốn khom lưng sờ vuốt tầng nham thạch màu tím, thần tình đột nhiên trở nên kích động.
“Bố Luân Đốn. Quặng tử huỳnh là cái gì?” Hề Bình híp mắt tò mò hỏi, tiếp xúc với Bố Luân Đốn trong khoảng thời gian này, Hề Bình đối với vị thiếu niên tóc vàng này đã có hiểu rõ nhất định. Bố Luân Đốn tuổi còn rất trẻ, nhưng tri thức lý luận rất phong phú, hoặc cũng có thể nói là rất vững chắc.
“Quặng tử huỳnh là một là một loại thành phần hóa chất kim loại phức tạp. Nó không thể trực tiếp sử dụng, nhưng bên trong nó bao hàm rất nhiều thành phần kim loại quý hiếm. Đáng tiếc, kỹ thuật phân giải tinh chế quặng tử huỳnh là loại kỹ thuật khá cao, chỉ có ở trong tay một số ít tập đoàn lớn.” Trên mặt Bố Luân Đốn lộ ra vài phần tiếc rẻ. Nhưng tinh thần hắn chợt rung lên. “Nếu như chúng ta đem tin tức này bán cho các tập đoàn lớn, nhất định sẽ thu lại được thù lao rất cao.”
Ba Cách Nội Nhĩ liếc mắt xem xét Bố Luân Đốn giống như đang đánh giá một tên ngốc vậy. “Thứ tốt như vậy, chúng ta sao có thể đem đưa cho người khác?”
“Đồ keo kiệt.” Bố Luân Đốn bỗng nhiên không còn sợ hãi gì với Ba Cách Nội Nhĩ, hắn mặt đỏ gay lớn tiếng nói. “Không có loại kỹ thuật chiết xuất này, nắm giữ quặng tử huỳnh cũng là vô dụng. Không phân giải được thì quặng tử huỳnh này cũng chẳng có tác dụng gì.”
“Đây là tiềm lực, có hiểu không?” Ba Cách Nội Nhĩ kiêu ngạo nói.
“Chú hai, ngươi nằm mơ đi.” Bố Luân Đốn cười lạnh với vẻ khinh thường.
Hề Bình tủm tỉm nhìn 2 người tranh chấp. Mà Trần Mộ ở một bên cũng không tham dự vào, nhưng trong lòng hắn chợt động, quặng tử huỳnh trước kia hắn cũng chưa nghe nói qua là có tác dụng gì. Hắn cũng không hiểu rõ, nhưng nghe Bố Luân Đốn nói thì thứ này dường như là rất có giá trị.
Nhưng mà kỹ thuật phân giải theo như lời Bố Luân Đốn nói đối với Trần Mộ lại không phải là vấn đề quá lớn. Hắn ở với A Phương Tác đã lâu như vậy, công nghệ kim loại của Vạn Sĩ tộc mặc dù không có học được toàn bộ nhưng loại kỹ thuật tinh chế này không gây được khó khăn cho hắn.
Rất nhanh chóng, toàn bộ sơn cốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này đến lượt Bố Nhĩ Nạp ra tay.
Bố Nhĩ Nạp nâng chiếc tạp giới chuyên dụng dành cho kiến trúc tạp tu mà Hề Bình mới cấp cho hắn, chỉ trong vòng nửa giờ đã quét(ND: scan) xong toàn bộ địa hình sơn cốc.
Tạp giới này phát ra một màn hình ánh sáng, trên đó có thể nhìn thấy được đầy đủ hình lập thể của cả sơn cốc (ND: Mô hình không gian ba chiều)
Bố Nhĩ Nạp thiết kế suốt ba ngày, quá trình này hắn cùng Ba Cách Nội Nhĩ tiến hành thảo luận đi thảo luận lại, hai người trao đổi hoàn toàn ăn khớp nhau, không có vấn đề gì, điều này làm cho tiến độ công việc nhanh hơn rất nhiều.
Trong ba ngày này, Trần Mộ cũng không có cho đám tạp tu được rảnh rỗi.
Tất cả tạp tu, đều ở ngoài trời tuyết để rèn luyện cảm giác của mình, đây là mệnh lệnh của Trần Mộ. Rất nhiều người lạnh cóng, run lập cập, nhưng khi nhìn thoáng qua người dẫn đầu là ông chủ, lúc đó mỗi người đều trở nên nghiêm chỉnh.
Trần Mộ bảo đám tạp tu này rèn luyện cảm giác trong tuyết cũng không phải là ý nghĩ nảy sinh trong nhất thời. Từ khi tiến vào khu vực băng tuyết, hắn đã cảm nhận được việc rèn luyện tại địa phương lạnh giá này đối với cảm giác có hiệu quả gấp đôi. Lúc này hắn mới hiểu được, theo lời Bố Luân Đốn nói lúc trước, việc tạp tu thích tiến vào khu vực băng tuyết thật sự là vô cùng hợp lý.
Từ khi phát hiện ra đặc điểm này, Trần Mộ liền một mực suy nghĩ biện pháp làm thế nào để lợi dụng đặc điểm này, hắn đối với đám tạp tu trong tay cảm thấy hết sức hài lòng, chính bọn họ đã chứng minh bọn họ đủ tư cách là đội viên.
Nhưng mà Trần Mộ cũng đã thấy được hạn chế của bọn họ, cường độ cảm giác của bọn họ quá yếu, trong số bọn họ vẫn còn có một bộ phận cường độ cảm giác vẫn còn ở cấp ba. Những người khác, cũng chỉ có thực lực cấp bốn, cường độ cảm giác không đủ đó là một sự khổ tâm đối với các tạp tu.
Nếu như cảm giác của bọn họ càng cao, Trần Mộ có thể thiết kế cho họ những bộ tạp phiến có cấp độ cao hơn.
Mà huống chi, đám tạp tu này đều còn rất trẻ, người nhiều tuổi nhất mới có 25, 26 tuổi, mà trẻ nhất là 18, 19 tuổi. Nếu như bọn họ cứ như vậy mà thụt lùi, Trần Mộ cảm thấy thật đáng tiếc.
Sau khi cẩn thận nghiên cứu phương pháp rèn luyện cảm giác của bọn họ, Trần Mộ liền có ý tưởng mới.
Đám tạp tu đó học tập, phần lớn đều là chỉ học tập một ít phương pháp rèn luyện cảm giác thông thường, ngoại trừ một số nhân vật cá biệt, như Khương Lương, thứ hắn học tập đó là phương pháp rèn luyện cảm giác của quân đội.
Đây là một phương pháp rèn luyện cảm giác tiêu chuẩn tên là B, Khương Lương không chút nào giấu diếm với Trần Mộ, đem phương pháp rèn luyện này kể lại rất tỉ mỉ.
Sau khi nghiên cứu qua Trần Mộ phát hiện, phương pháp rèn luyện cảm giác của quân đội này có đặc điểm lớn nhất đó chính là đơn giản hóa một cách hợp lý. Nó có thể tạo ra các loại tính chất đặc biệt để người ta luyện tập, mặc dù không thể so sánh với phương pháp rèn luyện cảm giác cao cấp của lục đại, nhưng cũng vẫn là một loại phương pháp ưu tú.
Nó với phương pháp rèn luyện cực hạn của Trần Mộ là hai thứ hoàn toàn cực đoan nhau, nó ôn hòa mà vô hại, còn phương pháp rèn luyện cực hạn lại vô cùng tàn nhẫn với bản thân.
Mấy ngày nay, Trần Mộ vẫn cố gắng đơn giản hóa phương pháp rèn luyện cực hạn. Kiến thức của hắn ngày càng tăng lên, hắn cũng biết, phương pháp rèn luyện cực hạn không phải là mỗi người đều có thể thực hiện, nó cũng là một loại phương pháp cực kỳ ưu tú, nhưng cũng là một loại phương pháp nguy hiểm.
Phương pháp rèn luyện tiêu chuẩn B của Khương Lương là một gợi ý lớn cho Trần Mộ. Loại phương pháp rèn luyện cảm giác hợp lý này khiến cho hắn phát hiện được một vài phần về nguyên lý rèn luyện cảm giác.
Sau hơn 20 ngày trầm tư suy nghĩ, hắn lúc này rốt cuộc cũng đã có được một bộ đơn giản hóa của phương pháp rèn luyện cực hạn. Bởi vì đơn giản hóa nên không có hiệu quả kinh người như phương pháp rèn luyện cực hạn, nhưng mức độ nguy hiểm cũng không có lớn như vậy, hiệu quả trên lý thuyết cũng khiến cho người ta cảm thấy hài lòng.
Nhưng mà khi nhìn đám tạp tu kiên trì rèn luyện trên tuyết, Trần Mộ hơi có chút do dự, bộ đơn giản hóa này của mình còn chưa có trải qua thử nghiệm trên thực tế, có hiệu quả hay không, có tác dụng phụ hay không cũng không thể biết được, mà cái loại thử nghiệm này lại có tính nguy hiểm nhất định.
Cảm giác bị thụ thương so với thân thể bị thương khác nhau, nó rất khó chữa trị và rất khó khôi phục.
Suy nghĩ một chút, Trần Mộ đi tới trước mặt Khương Lương.
Khương Lương hầu như là một người tập luyện khắc khổ nhất trong đám tạp tu. Từ khi biết việc rèn luyện cảm giác trong tuyết có thể làm cho cảm giác tăng lên. Hắn liền dứt khoát để trần đến sát vai(ND: dạng áo ba lỗ) rồi ngồi trong tuyết luyện tập, mỗi lần luyện tập đều lạnh cóng đến nỗi sắc mặt tím tái, trên người hắn cũng đã có nhiều chỗ bị tổn thương do lạnh buốt.
Điều này cũng khiến cho Tô Lưu Triệt Nhu có ý kiến với Trần Mộ, đến bây giờ mới thôi. Đã có một vài tạp tu vướng phải tình huống bị thương do giá lạnh, nhưng mà Trần Mộ đã ra lệnh, không người nào được phép lùi bước.
“Ông chủ.” Nhận thấy Trần Mộ đến trước mặt, Khương Lương lập tức đứng dậy, mặt không hề thay đổi cúi chào.
Khuôn mặt kiên nghị này! Ánh mắt Trần Mộ nhìn vào nửa thân trên của Khương Lương, thân thể tráng kiện đã lạnh tái, đột nhiên hắn hiểu ra.
“Ta vừa mới thiết kế một bộ phương pháp rèn luyện cảm giác, chưa có trải qua nghiệm chứng, ngươi có nguyện ý thử nghiệm hay không?” Trần Mộ bình tĩnh nhìn Khương Lương.
Con ngươi hờ hững của Khương Lương đột nhiên trở nên nóng bỏng, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh giá bỗng chốc thoáng ửng đỏ, trong lời nói hơi run rẩy, nhưng rồi lại vô cùng kiên định trả lời: “Nguyện ý!”
Ba Cách Nội Nhĩ ở một bên nhìn Bố Nhĩ Nạp giống như đang thi triển ma thuật, một mặt thì tán gẫu cùng với Hề Bình.
Lúc này Bố Nhĩ Nạp giống như một phù thủy, hiện giờ sơn cốc đã thay đổi dáng vẻ ban đầu của nó, đã có thể nhìn ra được một chút hình dáng cơ bản. Đám tạp tu kiến trúc lái những toa xe có bề ngoài như những con ốc sên. Lơ lửng trên không trung, rất nhiều những toa xe tạp giới này đang phun ra từ miệng nó một ít chất lỏng ôn nhiệt (ấm áp). Chất lỏng này vừa tiếp xúc với không khí liền nhanh chóng đông lại, trở nên cứng rắn vô cùng.
Tất cả các kiến trúc bằng băng đều là do đám chất lỏng ấm áp này đông lại mà hình thành, Ba Cách Nội Nhĩ đã thử độ cứng của nó, năng lượng thể hơi yếu đánh vào bề mặt ngoại trừ băng tuyết bay tứ tán ra thì không có bất kỳ tác dụng nào khác. Thú vị hơn là, việc tu bổ đám tường băng đó cực kỳ thuận tiện, chỉ cần đem đám chất lỏng đó quán nhập vào thì sẽ lại hoàn hảo như mới.
Ba Cách Nội Nhĩ oang oang cái mồm: “Bố Nhĩ Nạp, ngươi khi nào thì lại có cái kỹ thuật này? Trước kia ta chưa từng thấy bọn họ dùng qua a.”
“À, lần trước ta có đưa cho hắn cái huyễn tạp nói về những phương pháp kiến trúc của khu Thiên Đông Lý, chắc là hắn đã học được từ đó.” Hề Bình chậm rãi nói, tiểu Ngưỡng Ba ở bên cạnh lạnh đến nỗi mũi đỏ bừng, nhưng mắt lại trợn to tò mò nhìn quang cảnh trước mặt, nó thấy rằng việc này quả là hết sức thần kỳ.
Xoa xoa bàn tay, Ba Cách Nội Nhĩ oán giận nói: “Oài, những người này động tác tay chân chậm quá. Muốn đi vào căn cứ không biết phải chờ đến năm nào tháng nào đây.” Nói xong, hắn đột nhiên liếc mắt nhìn Bố Luân Đốn đang nói chuyện cùng với Nhữ Thu. “Tên tiểu tử tóc vàng này phải làm thế nào bây giờ ?”
Hề Bình trầm ngâm nói: “Ngươi hỏi ông chủ đi, được rồi hai ngày nay ông chủ đang làm cái gì vậy.” Hai ngày nay, không thấy Trần Mộ nên Hề Bình cảm thấy có chút lo lắng.
Ba Cách Nội Nhĩ nhún vai: “Ai biết được, tên Khương Lương kia mỗi ngày đều cùng với ông chủ thần thần bí bí, hắc hắc, mỗi ngày đều ở trần đến tận vai. Ta thấy ánh mắt của Tô Lưu tiểu thư đang mang theo một vài phần sát khí.” Nói xong, hắn vuốt cằm ra vẻ đăm chiêu: “Chẳng lẽ sở thích của ông chủ tương đối đặc biệt?”
Khương Lương ở trần đến sát vai, trước mặt hắn là một cái hố tuyết lớn, sâu chừng một thân người, lót bên trong cũng toàn là tuyết.
Hắn hít một hơi thật sâu, không hề do dự nhảy vào trong hố tuyết, tiếp theo nằm thẳng trong hầm tuyết.
Hắn vừa nằm xong, Trần Mộ liền nhanh chóng đem tuyết ở bên cạnh hố lấp lại, chỉ trong chốc lát hố tuyết đã bị lấp đầy.
Làm xong hết thảy, Trần Mộ liền ngồi tại bên cạnh hố tuyết mà nhắm mắt lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK