Mục lục
[Dịch] Tạp Đồ - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Nói về Minh Vinh, đó cũng là một nhân vật thật sự lợi hại!”

Có thể được Thái Thúc Dong đánh giá như vậy, đủ thấy thủ đoạn và thực lực của Vinh Minh bất phàm ra sao. Yến hội mừng sinh nhật con gái của Vinh Minh, nhân vật có thực quyền ở thành Đông Thụy như Thái Thúc Dong tất nhiên sẽ tới tâng bốc.

Thái Thúc gia thu được một phiếu quyền biểu quyết là tin tức tuyệt mật nhưng không phải không ai biết. Ví dụ như Đông Thụy La gia thông qua người trong tộc là La gia ở thành Thiên Hồ thu được tin tức chấn động này. Tin tức này lưu truyền trong giới cao tầng ở thành Đông Thụy với tốc độ kinh người, không chỉ có thành Đông Thụy, cả khu Đông Thụy có được quyền biểu quyết chỉ một mình Thái Thúc gia. Mọi người lúc này mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra Thái Thúc gia nhìn như đang suy tàn lại vẫn còn mạnh mẽ như thế.

Dù chưa biết cuối cùng phiếu biểu quyết này Thái Thúc gia có còn giữ được hay không, nhưng mọi người đều biết thái độ với Thái Thúc gia cần phải thay đổi.

“Thái Thúc gia của ta trong thời gian dài luôn bị người ta xem thường.” Thái Thúc Dong tự cười bản thân, dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp: “Nhưng Vinh Minh là người đứng đầu của cảnh sát, hắn mời năm gia tộc ở thành Đông Thụy này, Thái Thúc gia chúng ta là một trong số đó, ngoài ra còn bốn nhà khác là tứ gia mạnh nhất thành Đông Thụy. Nói thật, lúc đó ta cũng có phần kinh ngạc, nhưng hiện giờ nghĩ lại, lẽ nào Vinh Minh biết trước mọi việc?”

Trần Mộ không nói gì chỉ im lặng lắng nghe.

“Tính ra, ta lúc đó chỉ vừa mới tiếp xúc cùng Sương Nguyệt Hàn Châu, điều này thật trùng hợp. Quả thật không nghĩ tới lại bị người ta nhận ra.."

Sau trận chiến cùng Cận Âm Đảng Hàm, thân phận Kiều Nguyên đã thành tử địch của Pháp Á. Phong cách hành động của Pháp Á trước giờ không có nửa điểm quang minh lỗi lạc, ám sát là một trong những điểm mạnh của bọn chúng.

Hắn cảm giác thậm chí còn chưa tới cấp bảy, trong thế giới tạp tu hắn còn cách cảnh giới không phải úy kị gì xa lắm. Từ tin tức Ba Cách Nội Nhĩ truyền tới, Huyết Chùy bộ của Huyết Sắc tạp tu đoàn có mười một tạp tu cảm giác cấp bảy! Huyết Sắc tạp tu đoàn mặc dù nổi tiếng vì lực chiến đấu, nhưng vẫn chỉ là một tạp tu đoàn, so với Pháp Á với Lục Đại còn kém xa lắc. Pháp Á có bao nhiêu tạp tu cấp bảy?

Nghĩ tới đây, Trần Mộ không kiềm được cảm thấy kinh hãi. Cường độ cảm giác của hắn còn cách cấp bảy một đoạn dài, khiến hắn cảm thấy an tâm hơn một chút là khả năng khống chế cảm giác tinh tế của mình đã vượt khỏi tiêu chẩn cấp bảy. Tình huống của Tiếu Ba cũng không khác lắm so với hắn, mà trong số bọn họ Tang Hàn Thủy là người có cường độ cảm giác cao nhất, hắn cách cường độ cảm giác cấp bảy chỉ một tầng ngăn cách.

Bất quá tạp phiến trong tay bọn họ không cái nào không phải tinh phẩm trong tinh phẩm. Trên tay Trần Mộ dù là Song Cực hay là Hoàng Kim Ngôn Tỏa đều có uy lực mạnh mẽ, lại còn có Bách Biến quỷ dị khó lường. Hắn có trạng thái Linh Thức được Tây Trạch truyền cho, Hư Không Kỹ Duy A dạy cũng có thể sử dụng, còn có Tĩnh Lặng sâu tự lĩnh ngộ có thể giúp hắn nhanh chóng khôi phục cảm giác, đối mặt với tạp tu cấp bảy hắn không hề e ngại.

Luân trên tay Tiếu Ba là một trong những tạp phiến do Trần Mộ chế tạo ra mà hắn vừa lòng nhất. Tiếu Ba một mình đi vào trong rừng cây ma luyện kỹ xảo nhiều năm như vậy, kinh nghiệm thực chiến cá nhân phong phú.

Tang Hàn Thủy sau khi có được Bạo Đạn lập tức xứng danh hỏa pháo hình người.

Đoàn đội này của bọn họ lực chiến đấu có thể coi là kinh người, nhưng so với riêng Huyết Chùy bộ của Huyết Sắc tạp tu đoàn có mười một tạp tu cảm giác cấp bảy, Trần Mộ vừa nghĩ tới đã chẳng biết nên nói gì. Cũng may mười một cấp bảy tạp tu này chỉ có ba lọt vào top 100 của Hắc Tuyến Tinh bảng. Cường độ cảm giác không thể đại biểu cho tất cả.

Hai ngày nay, Trần Mộ ngày nào cũng phải trao đổi với Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình. Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt chắc chắn khiến hắn lập tức yên tâm. Chủ ý của hắn là lập tức trở về, chuyện ở thành Đông Thụy đã kết thúc, ngay cả chuyện Thái Thúc gia tham gia Tinh Anh Thi Đấu ở thành Thiên Hồ cũng là chuyện sau vài tháng.

Nhưng thành Đông Thụy cách căn cứ thật quá xa, tới lúc hắn chạy về mọi chuyện đều đã xong cả rồi. Bị dồn vào đường cùng, hắn chỉ có thể tạm thời ở lại Thái Thúc gia, có Thiên Lý tạp hắn vẫn có thể giữ liên lạc với Ba Cách Nội Nhĩ, trong lòng thầm tính xem mình có thể làm chút gì.

Trong lòng có chuyện, Trần Mộ không thể yên lòng nghe những người này hàn huyên, phương thức nói chuyện thâm thúy hàm súc của bọn họ khiến hắn như bị mây mù bao phủ, liền không để ý tới nữa. Tâm tư của hắn đều để trên người bọn Ba Cách Nội Nhĩ. Kẻ địch lần này rất mạnh, tình cảnh của bọn họ nguy hiểm khiến hắn hãi hùng khiếp vía. Tuy hắn tin tưởng mãnh liệt với Ba Cách Nội Nhĩ nhưng vẫn không thể tránh được lo lắng.

“Bạch tổng quản.” Một giọng nữ truyền vào tai hắn.

Trần Mộ đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, là Đàm Vũ Mân. Khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp tuyệt thế khiến người ta lóa mắt đang ở ngay trước mặt, nhưng chẳng biết vì sao Trần Mộ rốt cuộc chẳng hề có cảm giác ái mộ như buổi tối hôm đó. Nàng hôm nay mặc một cái váy trắng dài tao nhã, chiếc váy dài kéo lê trên mặt đất nhưng không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào.

Ô, đây là loại vải gì? Ý nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Trần Mộ không ngờ lại là chuyện không liên quan gì này.

“Ha ha, Vũ Mân tiểu thư thật khiến lão già ta ghen tị. Chẳng lẽ trong mắt Vũ Mân tiểu thư chỉ có một mình Bạch tổng quản? Lão già ta phải kháng nghị!” Thái Thúc Dong ở bên cạnh cười sang sảng, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người Trần Mộ và Đàm Vũ Mân.

Đàm Vũ Mân khuôn mặt đỏ lên, vội vàng nói: “Những lời này của Thái Thúc lão tiên sinh..”

Thái Thúc Dong vỗ vỗ bả vai Trần Mộ, vui vẻ nói: “A, cố gắng lên, cố gắng lên!” Nói xong cười ha hả với Đàm Vũ Mân: “Lão già này không tiếp tục quấy rầy hai người nữa.” Nói xong cười lớn rời đi.

“Lâu rồi không gặp, Đàm tiểu thư.” Trần Mộ khách khí nói.

Đàm Vũ Mân trong mắt lơ đãng hiện lên một chút không vui, nhưng khuôn mặt nhanh chóng khôi phục nụ cười ưu nhã: “Bạch tổng quản vẫn khách khí như xưa. Bất quá chứng ta quả thực đã lâu rồi không gặp.” Ánh mắt nàng bỗng nhìn thoáng qua chiếc vòng tay đen trắng trên tay Trần Mộ, đôi mắt đẹp ngời sáng.

Trần Mộ giờ mới nhớ, yến hội lần trước của Thái Thúc Chính chỉ mới qua được vài ngày. Mấy ngày nay xảy ra nhiều việc khiến hắn có cảm giác như đã trải qua vài đời nên mới vô ý dùng câu này.

“Ha ha, đúng vậy.” Trần Mộ cũng biết dùng từ không thích hợp, vẻ mặt xấu hổ, cũng may được mặt nạ che đi.

Đàm Vũ Mân che miệng cười, đám khách khứa chú ý tới phía này ai ai cũng ánh mắt đăm chiêu. Đôi tay tinh khiết nhu thuần kia nâng chén rượu hồng lên, nàng lộ vẻ lơ đãng cảm khái nói: “Vốn tưởng rằng thành Đông Thụy là một thiên đường, ai ngờ cũng là nơi nguy hiểm như vậy. Nghe nói mấy ngày trước một căn cứ bí mật của Pháp Á bị đánh lén, hình như có một nhân vật trọng yếu bị cướp đi. Mọi người đều nói là do Kiều Nguyên làm. Vũ Mân có hơi tò mò, nếu vị Kiều Nguyên danh tiếng này so tài với Bạch tổng quản, chẳng hay ai sẽ thắng đây?”

Đôi mắt đẹp hút hồn người kia không ngừng chớp, chăm chú nhìn Trần Mộ. Trần Mộ bỗng cảm thấy lạnh cả người, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, Đàm Vũ Mân đang ám chỉ điều gì?

Miệng vẫn bình tĩnh nói: “Người thua chắc chắn là ta, một chút kỹ xảo nhỏ bé ấy ta cũng chẳng dám lấy ra để tự làm mất mặt.”

“Thật chứ?” Đàm Vũ Mân như cười mà không phải cười nhìn Trần Mộ.

Nữ nhân trước mắt này không phải người tốt. Trần Mộ đột nhiên nảy sinh ý nghĩ này, nàng khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm vô cùng. Trần Mộ luôn vô cùng tin tưởng trực giác của mình. Hắn lúc này mới phát hiện mình chẳng hề nhìn thấu nữ nhân này.

Hắn hận không thể lập tức tránh xa Đàm Vũ Mân mười thước. Đúng lúc này lại có người tới, là người Tưởng Dục kiên tâm ủng hộ Đàm Vũ Mân. Trần Mộ vội vàng nhân cơ hội rời khỏi, tìm tới một góc sáng sủa hắn mới phát hiện phía sau lưng của mình đã ướt đẫm.

Ngồi trong một góc, Trần Mộ vẫn còn chưa dứt cảm giác kinh hồn. Chẳng lẽ Đàm Vũ Mân nhìn ra thân phận của mình? Lời của nàng rốt cuộc có ý tứ gì? Nàng đang ám chỉ điều gì?

Thái Thúc Dong biết thân phận của hắn, hắn cũng không lo lắng. Thái Thúc Dong tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của mình ra ngoài. Dù sao tiết lộ thân phận của mình ra ngoài chẳng có lợi gì đối với hắn. Nhưng nếu Đàm Vũ Mân lai lịch thần bí này biết..

Chuyện mà hắn lo lắng hơn nữa, chính là sự chú ý khác thường của Đàm Vũ Mân với mình.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK