Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình cứng đờ, Liễu Hàn Yên đứng dậy, đi tới giữa phòng, ánh mắt phức tạp nhưng mờ mịt lướt qua tất cả mọi người.

Cô nhìn vẻ mặt uy nghiêm của cha, lại nhìn dáng vẻ thúc giục và không kiên nhẫn của các trưởng bối trong họ.

Cuối cùng, cô nhìn về phía Tần Xuyên ở bên cạnh.

Tần Xuyên thoải mái mỉm cười, trong mắt như biểu lộ, bất kể cô lựa chọn như thế nào, hắn đều vui lòng chấp nhận.

Liễu Hàn Yên lưỡng lự một lúc, rồi đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu.

Lúc này, mặt mày đám Liễu Trung Kỳ trở nên hớn hở, họ cảm thấy rõ ràng là Liễu Hàn Yên vẫn còn biết chừng mực, biết mình nên làm gì cho gia tộc.

Tần Xuyên mặt không đổi sắc, vẫn ung dung khẽ mỉm cười nhìn vợ, không để tâm đến những ánh mắt giễu cợt quanh mình.

Rốt cuộc, Liễu Hàn Yên bắt đầu mở miệng...

- Cha, các chú, các bác, Hàn Yên...không muốn!

- ...!

Lập tức, cả đại sảnh im lặng như tờ.

Tuy Liễu Hàn Yên nói không lớn, nhưng cũng không nhỏ, ai cũng có thể nghe rõ ràng.

Không chỉ hai cha con Liễu Trung Kỳ, Liễu Anh và những người khác, lộ vẻ kinh ngạc, mà ngay cả Liễu Trung Nguyên cũng lộ vẻ khó tin nổi.

- Con...con lặp lại một lần nữa xem!?

Liễu Trung Nguyên trầm giọng nói.

Liễu Hàn Yên mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng lóe lên vẻ quật cường:

- Cha, bất kể cha hỏi con bao nhiêu lần, câu trả lời của con vẫn là như vậy: Con không muốn!

Nói xong, Liễu Hàn Yên quay đầu lại, nhìn về phía Tần Xuyên đang đứng gần bên.

Tần Xuyên giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nhìn cô.

Trên khuôn mặt Liễu Hàn Yên cũng thoáng hiện một nét cười thư thái, như một giọt sương đọng trên một đóa sen nơi thanh vắng.

Thật ra, Tần Xuyên cũng không trao đổi trước với Liễu Hàn Yên, trong lòng hắn cũng không rõ ràng lắm, cô có thật sự mong muốn sống vì bản thân mình, một lần đưa ra lựa chọn cho chính bản thân mình.

Đây là một cuộc đánh cược, nhưng rất may là Tần Xuyên đã thắng, những lời hắn nói tối hôm qua đã không uổng phí.

Liễu Hàn Yên sống hai mươi mấy năm, rốt cuộc đã dám một lần chống đối, không nghe theo sự sắp xếp của gia tộc, tranh đấu giành lấy sự tôn trọng cho bản thân mình.

- Vô liêm sỉ!

Liễu Trung Nguyên đập bàn, thẹn quá hóa giận:

- Rốt cuộc là con bị nó cho uống bùa mê thuốc lú gì vậy?! Ai cho phép con làm trái lời cha?

- Không phải đâu cha!

Liễu Hàn Yên quay đầu lại, giải thích:

- Con chỉ muốn chứng minh, con luôn luôn sống đầy nỗ lực, tuy anh họ Liễu Anh của con có thể gọi là đệ nhất thiên tài của gia tộc chúng ta cũng không quá lời, nhưng chưa chắc là con không bằng anh ấy!

- Ha ha, thật là buồn cười! Liễu Hàn Yên, trước kia cháu gắng gượng lắm mới giành được vị trí thứ hai ở đại hội Chân Long, đánh không lại cả Cơ Vô Song, bây giờ lại nói là ngang tài với Anh nhi, cháu cho rằng nói như vậy là đáng tin ư?

Liễu Trung Kỳ trách cứ.

Liễu Trung Nguyên cũng lạnh lùng nói:

- Con cút ra ngoài cho ta! Trở về phòng suy nghĩ cho kỹ càng! Chuyện này không phải con nói không muốn là được đâu!

Nghe vậy, Tần Xuyên lộ vẻ không vui, lập tức cúi xuống đỡ Liễu Hàn Yên dậy, giọng trở nên lạnh lùng:

- Nhạc phụ, và cả các vị trưởng bối của Liễu gia, chẳng lẽ các vị đánh cược thua mà không chịu nhận sao?

- Mới vừa rồi, đã nói là chỉ cần vợ tôi không muốn, thì các vị sẽ cho cô ấy một cơ hội để cô ấy chứng tỏ bản thân, chẳng lẽ bây giờ đổi ý rồi?

- Chứng tỏ? Chứng tỏ như thế nào? Chẳng lẽ cậu lại muốn Anh nhi nhà chúng tôi đọ sức một trận với Hàn Yên? Trung cấp tiên thiên đánh nhau với sơ cấp tiên thiên, hay là huynh trưởng đánh em gái, lão Tứ này không gánh nổi chuyện đó đâu!

Liễu Trung Kình khịt mũi khinh bỉ.

Tần Xuyên mỉm cười:

- Nhưng sao cháu lại cảm thấy, con của chú không dám so tài với vợ cháu?

- Anh nói cái gì? Tôi mà sợ cô ấy?

Liễu Anh bỗng đứng bật dậy, tức giận hét to.

Liễu Hàn Yên phân vân nhìn Tần Xuyên, cô biết, với thực lực của mình, tất nhiên là Tần Xuyên có thể thấy rõ trình độ của Liễu Anh.

Nhưng theo lẽ thường, võ giả có trình độ trung cấp tiên thiên đánh nhau với võ gia sơ cấp tiên thiên, hoàn toàn không có gì phải lo lắng, huống chi, Tử Dương Công tuyệt đối không kém Thiên Huyễn Băng Ngưng.

Trong lúc cô đang còn đang nghi hoặc, Liễu Trung Nguyên lại lên tiếng:

- Hàn Yên, con thật sự muốn tỷ thí với Liễu Anh?

Liễu Hàn Yên quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu suốt tâm tư của mình, cô chưa bao giờ dám đối mặt với cha mình, nhưng không biết vì sao, hình như do có Tần Xuyên ở bên cạnh, hôm nay cô không còn sợ hãi như trước.

Như có ma xui quỷ khiến, Liễu Hàn Yên khẽ gật đầu:

- Con muốn thử xem, nếu con thật sự không bằng anh họ, con cũng sẽ cam tâm tình nguyện rút lui.

- Được!

Liễu Trung Nguyên cũng không nói nhiều, liền quay sang hỏi Liễu Trung Kỳ:

- Lão Tứ, anh nghĩ như thế nào?

- Hừ, nếu đã như vậy, Anh nhi nhà tôi cũng sẽ không ngại cho một số người thấy rõ ràng sự thật, chú thấy có đúng không? Anh nhi!

Liễu Anh xoay xoay cái cổ, cười lạnh:

- Miễn là không ai nói tôi là anh trai ăn hiếp em gái, thì sao cũng được. Thật ra từ lâu tôi cũng đã muốn lĩnh giáo tuyệt học của Thủy Vân Tĩnh Trai rồi.

Thế là cuộc tỷ thí đã được ấn định.

- Đã như thế, mọi người chúng ta tới luyện võ trường ở bên ngoài trước đi, con gái Hàn Yên của tôi và Anh nhi, con trai của lão Tứ sẽ có một cuộc tỷ thí điểm tới là dừng. Nếu Anh nhi thắng, đương nhiên sẽ hợp lẽ mà thay thế Hàn Yên; còn nếu con gái tôi may mắn thắng, thì chúng ta sẽ cho nó một cơ hội, mọi người nghĩ thế nào?

Liễu Trung Nguyên đưa mắt nhìn lướt qua mọi người một lượt.

Mấy vị trưởng bối của Liễu gia liền châu đầu ghé tai bàn bạc, mọi người đều nghĩ rằng làm như vậy cũng không có vấn đề gì.

Việc đã đến nước này, nếu Liễu Anh không thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, thì e rằng, cho dù nội bộ Liễu gia có thể chấp nhận, nhưng chuyện đến tai gia tộc khác, sẽ có điều tiếng không hay.

Dù sao, tuy Liễu Hàn Yên là nữ, nhưng cũng là đệ nhất mỹ nữ của một đại gia tộc, người ái mộ cô rất nhiều, tất nhiên sẽ có người nghĩ Liễu gia đối xử bất công với cô.

- Cuộc tỷ thí này cũng không có nhiều lợi ích, chúng tôi xin nghe theo sự sắp xếp của gia chủ.

Đám Liễu Lão Lục lên tiếng đồng ý.

Tần Xuyên liền bước tới, mạnh dạn cầm tay Liễu Hàn Yên, cười hì hì:

- Bà xã à, lát nữa em cứ yên tâm mà đánh, anh sẽ cổ vũ cho em! Yên tâm đi, anh nói em làm được, thì chắc chắn là được!

Liễu Hàn Yên nhìn vẻ mặt hân hoan của hắn, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng giảm đi một chút, khẽ gật đầu mỉm cười.

Mọi người đi tới luyện võ trường của Liễu gia.

Nhiều người làm và vệ sĩ biết cuộc tỷ thí của Liễu Hàn Yên và Liễu Anh sắp diễn ra, cũng đều đi tới, đương nhiên cũng có đám trẻ con của Liễu gia còn đang luyện võ, kiễng chân lên chờ đợi.

Dù sao, Liễu Anh và Liễu Hàn Yên vốn được xem là nhân tài số một, số hai trong số những người trẻ tuổi.

Thấy Liễu Hàn Yên và Liễu Anh đi tới luyện võ trường, Tần Xuyên vung vẩy một ngọn cờ thưởng không biết nhổ được ở đâu, lớn tiếng kêu lên:

- Bà xã, cố lên! Bà xã, cố lên!

Nhìn thấy cảnh tượng này đám nhóc Liễu gia đều cười nghiêng ngả.

Liễu Trung Nguyên đi tới, đoạt lấy ngọn cờ, vứt trên mặt đất, nghiêm nghị nói:

- Luận võ cần phải trang trọng! Con làm như vậy thì ra cái thể thống gì?

- Hì hì, con muốn tạo không khí sôi nổi thôi mà, cha đừng căng quá!

Tần Xuyên xua xua tay, nhướng mày nói:

- Nhạc phụ à, lát nữa vợ con thắng rồi, cha định thưởng cái gì cho cô ấy vậy? Dù sao cô ấy cũng là con gái của cha, mang lại vẻ vang cho cha, thì cha cũng nên thể hiện một chút chứ ạ?

Liễu Trung Nguyên hừ một tiếng nặng nề:

- Thắng? Lấy gì mà thắng? Con cho rằng, Tử Dương Công của Liễu gia chúng ta dễ đối phó như vậy hay sao?

- Thằng bé Liễu Anh đã luyện tới tầng thứ tám Tử Dương Khai Thiên, nắm rõ tất cả các chiêu thức của Tam Dương Vô Cực Thủ, cộng thêm sức mạnh của trung cấp thiên thiên chân khí, cơ hội để Hàn Yên chiến thắng ấy à, còn chưa tới một phần mười!

- Vậy sao? Chúng ta xem xong rồi nói sau.

Tần Xuyên cười thần bí, cũng không tranh luận làm gì.

Giữa luyện võ trường, Liễu Hàn Yên mặc quân phục, mái tóc dài phơ phất, hiên ngang đứng trên mặt sân ghép từ những khối đá vuông chắc nịch, vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm.

Liễu Anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc quân tây và sơ mi trắng, nổi rõ những đường nét của cơ bắp.

- Hàn Yên, đừng trách anh ra tay quá nặng, vì ít ra, anh phải thể hiện sự tôn trọng đối với sư phụ Lăng Vân sư thái của em.

Liễu Anh cười tà nói.

- Em cũng sẽ thi đấu rất nghiêm túc.

Liễu Hàn Yên nhẹ nhàng nói.

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, trước những đôi mắt chăm chú của mọi người, hai người bắt đầu cuộc tỷ thí.

- Ầm! Ầm!

Hai luồng chân khí một lam một tím do hai người phóng ra, trong nháy mắt, dập dờn trong không khí như hai luồng sóng gợn.

Liễu Anh gầm lên một tiếng, tấn công trước với ý định tiên hạ thủ vi cường.

Hai chân y đạp mạnh xuống đất, thân hình bay lên, bàn tay đưa ra, phóng ra một chỉ long trời lở đất!

- Nhất Dương Trùng Thiên Chỉ!

Một luồn Tử Dương chân khí nóng rực bay thẳng về phía Liễu Hàn Yên.

Liễu Hàn Yên vội lui về phía sau, thi triển môn khinh công sở trường của mình, nhẹ nhàng di chuyển xung quanh, cố gắng tìm góc độ để phản công.

Nhất Dương Trùng Thiên Chỉ của Liễu Anh rơi xuống đất, để lại một vết cháy xém đen sì, nếu khối đá không đặc biệt bền chắc, mà là một khối đá thông thường, thì có thể dã bị nổ tung rồi.

Tử Dương Công của Liễu gia được xưng tụng là một trong những công pháp thuộc hỏa cực mạnh trong giới cổ võ thế gia, chí cương chí dương, rất thích hợp để nam giới tu luyện.

Nó được chia làm chín tầng, gồm ba phần Xích Dương, Bạch Dương và Tử Dương, mỗi phần lại chia thành tiền, trung, hậu.

Phối hợp với nó cùng tu luyện, còn có môn Tam Dương Vô Cực Thủ.

Sau khi luyện tới Tử Dương, mới có thể luyện toàn bộ chiêu thức của Tam Dương Vô Cực Thủ, trình độ càng cao, chiêu thức càng mạnh mẽ.

Tục truyền, Liễu gia từng có một vị tổ tông sau khi đạt tới cảnh giới tông sư, đã luyện công pháp đó tới tầng chứ chín Tử Dương Phần Thiên, thi triển ra đại sát chiêu Tam Dương Vô Cực Thủ, đủ để làm tan sắt nát đá, hủy diệt tất cả, đương thời có thể nói là vô địch thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK