Mục lục
[Dịch] Toàn Năng Khí Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y Phi cười chua xót:

- Anh ta nghi ngờ là gián điệp của Nhật Bản, tựý sự dụng vệ tinh để lấy tin tình báo. Những kẻ làm gián điệp có giết cũng không ngoa, dùng roi thẩm vấn coi như là nhẹ rồi!

Có điều tướng quân yên tâm, binh sĩ dùng hình biết tôi bị oan cho nên không dùng hết sức, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại! Sao chị lại đột nhiên đến đây!

Y Phi lúc nay cũng để ý đến Tần Xuyên ở bên cạnh, không khỏi có chút nghi hoặc, sao hai người này lại có thể đi cùng nhau, không phải tướng quân nhất quyết không chấp nhận Tần Xuyên hay sao?

- Tôi nghe nói cô bị bắt tất nhiên tôi sẽ đến, chuyện này đều là tại tôi, cô mới phải chịu oan ức như vậy!- Sắc mặt Liễu Hàn Yên vẫn không thay đổi.- Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô bị đánh oan uổng đâu. Bây giờ tôi sẽ đi gặp Liễu Vân, bắt y trả giá!

Sức chịu đựng của Liễu Hàn Yên cũng có giới hạn, Liễu Hàn Yên xử lý Y Phi như vậy là để thị uy với cô, cô có thể nhẫn nhịn nhưng không có nghĩa là cô có thể để những người mình thương yêu bị đánh!

Liễu Hàn Yên đang chuẩn bị đứng dậy thi Y Phi chộp lấy tay cô.

- Không được, ngàn vạn lần không được! Nếu tướng quân vì tôi mà động thủ với Liễu Vân tướng quân thì tôi không thể nòa trở về Hàn thứ được nữa! Tất cả mọi người đều đang mong chị trở về, chị làm như vậy sẽ khiến tôi trở thành tội nhân!

Y Phi cầu khẩn nói:

- Chị hãy bình tĩnh lại, tôi thật sự không sao hết!

Y Phi vội vàng đứng dậy để chứng minh mình không bị sao.

Liễu Hàn Yên vô cùng khó xử, cô biết,những lời Y Phi nói đều là thật. Nếu như cô động thủ với Liễu Vân thì cũng đồng nghĩ với việc công khai chống lại kỷ luật quân đội, sau này sẽ không thể trở lại Hàn Thứ nữa.

- Tướng quân lo lắng cho tôi, tôi đã rất cảm động, không phải chị đã từng dạy tôi một câu danh ngôn Trung Quốc sao.”Nhẫn nhất thì phong bình lãng tịnh, thối nhất bộ vũ quá thiên tinh”

Y Phi lại nói tiếp.

Liễu Hàn Yên vẫn có chút do dự, cô tự biết mình không nên quá kích động, nhưng lần này Long Vương thật sự rất quá đáng!

Tần Xuyên đứng bên cạnh thở dài:

- Bà xã, tôi thấy trước tiên cần phải đưa Y Phi đến bệnh viện để băng bó vết thương trước, rồi đi báo cáo với cấp trên. Nếu như cô cứ thế đi đánh hắn một trận thì người chịu thiệt chính là cô mà thôi!

- Câm miệng! – Y Phi đột nhiên quát lên.- Không được gọi tướng quân như vậy!

Tần Xuyên giật nảy, chỉ vào mình hỏi:

- Cô đang nói tôi hả?

- Còn ai vào đây nữa! Ai cho anh gọi tướng quân như vậy! – Y Phi bực bội nói.

Tần Xuyên dở khóc dở cười:

- Chị hai à, chị đang bị thương toàn thân mà còn quản chuyện tôi gọi “bà xã” sao?

Liễu Hàn Yên biết Y Phi hiểu lầm nên nhẹ nhàng giải thích:

- Y Phi, tôi và hắn đã đăng ký rồi, trên danh nghĩa phát luật, tôi là vợ hắn, cho nên tôi cho phép hắn gọi như vậy.

- Ưm. – Y Phi không cam lòng. – Tướng quân thật là thiệt thòi cho chị quá, không ngờ lại để hắn được lợi!

Ta buồn bực day trán, không biết nên cảm phục sự trung thành tận tâm của Y Phi hay là thấy cô ngu ngốc khi xen vào chuyện của người khác!

Chuyện “vợ chồng” hắn thì mắc mớ gì cô ta! Cũng không phải như thời xưa, các tiểu thưu khuê các khi xuất giá còn mang theo của hồi môn, cô ta bất mãn cái gì?

Nhưng dù thế nào thì Tần Xuyên vẫn lái xe, cùng với Liễu Hàn Yên đưa Y Phi đến bệnh viện.

Trên đường đi, Y Phi nghe được chuyện về Atula, lại càng thấy hối hận, cảm thấy là cô đã liên lụy Liễu Hàn Yên, nếu không thì không cần biếu không công lao bắt Atula cho Liễu Vân.

Liễu Hàn Yên cũng cố tình không cho Y Phi biết chuyện chính cô cũng đã bị thương, tránh để Y Phi thêm lo lắng.

Đang đi trên đường, Liễu Hàn Yên đột nhiên hỏi Tần Xuyên:

- Y thuật của anh giỏi như vậy, sao không điều trị luôn cho Y Phi, còn đưa đến bệnh viện làm gì?

Y Phi ngồi sau vô ùng kin ngạc, không ngờ rằng Tần Xuyên không chỉ là một võ giả Tiên Thiên mà còn biết cả y thuật? Nghe ý tức của tướng quân thì lại còn rất lợi hại nữa!

- Đầu tiên, tôi chắc chắn thuộc hạ tốt của cô nhất định không để cho tôi chữa trị, tiếp theo là tôi định đến bệnh viện thăm một vị trưởng bối, tiện cả đôi đường thôi!

Người mà Tần Xuyên muốn thăm chính là Diệp Đông Cường, không biết sau khi phẫu thuật, ông chú này có dùng đông trùng hạ thảo như hắn bảo hay không?

Y Phi nghe thấy vậy liền khẽ “hừ” một tiếng, tất nhiên cô sẽ không để cho Tần Xuyên trị liệu, cô không đờinaào cởi quần áo trước mặt hắn!

Liễu Hàn Yên nheo nheo mắt:

- Là bố của cô gái tên Diệp Tiểu Nhu kia?

Tần Xuyên cười cười:

- Sao bà xã lại biết thế? À… cô đã điều tra qua về tôi, biết cũng không có gì lạ.

- Hình như anh rất thân thiết với mấy cô gái đó?

Liễu Hàn Yên thuận miệng hỏi.

Tần Xuyên gật đầu, không giấu diếm:

- Trước kia chú ấy rất quan tâm đến tôi, hơn nữa Tiểu Nhu và Vi Vi đều là những người con gái rất quan trọng với tôi!

- ừm…

Liễu Hàn Yên nhìn vào màn dêm phía trước, không có phản ứng gì, dường như tất cả những chuyện này không có chút quan hệ gì với cô.

Òn Y Phi lại tỏ vẻ khinh thường, cô càng tin rằng, tướng quân đồng ý kết hôn với người dànoông này chỉ là để đối phó với gia tộc mà thôi chứ cô ấy không hề cóc hút cảm tình nào với Tần Xuyên.

Đến bệnh viện, Y Phi toàn thân dính đầy máu rất nhanh chóng đ đưa đi băng bó.

Tần Xuyên để Liễu Hàn Yên ngồi đợi, không được đi đâu, sao đó đi hỏi mượn giấy bút của y tá bệnh viện.

Liễu Hàn Yên còn đang băn khoăn không biết tên này muốn làm gì, thì thấy hắn viết rất nhanh ra tên mấy loại thuốc và một đơn thuốc dài.

Chữ viết tinh diệu của Tần Xuyên cô đã được thấy qua, có điều cô rất tò mò muốn biết đơn thuốc này để làm gì.

- Cô hãy nhớ kỹ đơn thuốc này, đợi khi vết thương của cô ta liền rồi thì bốc thuốc theo đơn này, nghiền thành thuốc mỡ, bôi cho cô ta, sẽ không để lại sẹo đâu.

Tần Xuyên khẽ cười đưa đơn thuốc cho Liễu Hàn Yên.

Liễu Hàn Yên có hơi lúng túng, cô đã có cái nhìn khác về hắn, không ngờ Tần Xuyên lại chu đáo như vậy, lại còn nghĩ cho Y Phi, cô gái nào chả muốn một cơ thể mịn màng.

- Cô ấy không hiểu anh lắm, nên thái độ với anh có hơi lỗ mãng một chút, chung quy lại cũng chỉ là vì quá trung thành với tôi, quá lo lắng cho tôi…

Tần Xuyên khoát khoát tay, tươi cười xởi lởi:

- Được rồi, bã xã, cô cần giải thích nữa, nếu như tôi để bụng cô ta thì đã không kê đơn thuốc này rồi. Cô ta trung thành với cô, tất nhiên tôi phải thấy mừng rồi, tôi cũng đâu phải mới lần đầu bị người ta coi thường, không sao cả!

Liễu Hàn Yên nhìn Tần Xuyên, ánh mắt phức tạp, sau đó cũng không nói gì thêm, liền lẳng lặng quay người vào trong thăm yp

Sau khi đã xử lý xong mấy chuyện này, Tần Xuyên liền đi thẳng đến phòng bệnh thăm Diệp Đông Cường.

Khi Tần Xuyên đến, Diệp Đông Cường đang ăn tối.

Thế nhưng hắn lại khá ngạc nhiên khi người ở đây chăm sóc Diệp Đông Cường hiện không phải là Diệp Tiểu Nhu mà là bác sĩ chủ trị của ông ấy, Chu Phương Ngữ!

Bởi vì cũng đã khuya rồi, Chu Phương Ngữ vẫn chưa tan sở. Lúc này, cô đang mặt một chiếc áo cổ trong màu hồng nhạt, đối gò bồng đảo ẩn hiện, cùng chiếc váy ngắn màu đen và chiếc áo khoác trắng bên ngoài, nổi bật lên đói chân thon dài gợi cảm mê người.

Cô đang trò chuyện với Diệp Đông Cường, hỏi thăm tình trạng sức khỏe hom nay của ông thì đột nhiên nhìn thấy Tần Xuyên đi vào, đầu tiên còn ngạc nhiên, nhưng sau đó không hiểu sao lại nhíu mày, nhìn hắn với vẻ không vui.

- Bác sĩ Chu, thật là trùng hợp, cô cũng ở đây sao!

Tần Xuyên không biết mình đã đắc tội với cô ta ở chỗ nào mà nhìn cô ta giống như muốn ăn tươi nuốt sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK