- Tần… Tần Xuyên?
Mặt Lục Tích Nhan bị dọa cho trắng bệch, kinh ngạc nhìn người đàn ông.
- Lần đầu gặp mặt, chào anh, chào anh.
Tần Xuyên giơ tay, đi về phía người giáo sư tên Trần Niên nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, đeo kính, ăn mặc nhã nhặn này.
Trần Niên chẳng nghĩ gì nhiều, đang cân nhắc xem làm sao để che giấu chuyện vừa xảy ra nên theo bản năng giơ tay ra bắt tay với Tần Xuyên.
Vừa mới nắm lấy, Trần Niên liền ý thức được tình huống không đúng.
- Á!
Lực tay của Tần Xuyên bỗng tăng vọt, lập tức bóp cho cả bàn tay của Trần Niên cong vẹo biến hình như là cao su dẻo vậy, xương cốt nát bét!
Trần Niên đau đến thấu xương nhưng Tần Xuyên lại vẫn cười như cũ, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Lục Tích Nhan ở bên cạnh sợ ngây người, sức lực của Tần Xuyên lớn vậy sao? Lại liên tưởng đến động tác rất nhanh khi hắn đánh một đám người bọn Tôn Hoa, coi như cô cũng được nhìn thấy thủ đoạn của người đàn ông này.
- Anh làm sao thế? Nhìn có vẻ không được thoải mái thế?
Tần Xuyên buông tay Trần Niên.
Trần Niên đau đến mức chảy cả nước mắt, hai chân quỳ trên đất:
- Tay của tôi… tay của tôi…
Tần Xuyên thở dài:
- Đau thế à, để tôi đỡ anh dậy, đưa anh đến bệnh viện nhé.
Thấy Tần Xuyên lại giơ tay đến, Trần Niên vội vàng bò lê trốn đi, liều mạng lắc đầu:
- Đừng! Đừng lại đây!
Tần Xuyên lập tức lạnh mặt:
- Anh bảo tôi đừng qua đó à? Sao tôi phải nghe anh? Vừa nãy cô Lục bảo anh đừng qua đó, sao anh lại không nhịn được thế?
- Tôi… tôi…
Trần Niên vô cùng xấu hổ giận dữ, ảo não lớn tiếng chất vấn:
- Rốt cục cậu là ai? Là sinh viên ở đây sao? Còn có kỷ luật không thế? Giáo sư đang giao lưu, cậu xông vào làm gì?
Tần Xuyên không nói hai lời, xông đến một cước đá vào chân phải tên này!
- Á!
Trần Niên lại kêu thảm một tiếng, xương cốt chân phải đều bị đá gãy rồi, đau đến mức anh ta chỉ muốn ngất đi nhưng lại đau đến mức không thể ngất được, đúng là sống không bằng chết.
Một thư sinh yếu ớt như anh ta chưa từng bị đối xử như vậy, cộng thêm việc bình thường ai nhìn thấy anh ta cũng khách sáo gọi một tiếng “giáo sư”, chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Tần Xuyên túm cổ áo anh ta, lôi từ dưới đất dậy, ánh mắt lạnh lẽo như sói trên núi xông vào trần thế.
Chỉ nhìn thấy ánh mắt như vậy, Trần Niên đã sợ đến mức ướt cả quần, miệng méo xệch, không ngừng khóc.
Lục Tích Nhan ở bên cạnh nhìn thấy người đã từng là thầy của mình lộ ra dáng vẻ này cũng có chút không nỡ, quay đầu nhìn sang một bên.
- Về sau nếu còn dám xuất hiện trước mặt Lục Tích Nhan thì ông đây sẽ vặn đầu mày xuống. Nếu không hài lòng, mày có thể nghĩ cách đối phó với tao, nhưng tốt nhất là có thể một phát giết tao luôn, nếu không… mày sẽ chết rất thảm đấy.
Tần Xuyên nói xong, một tay ném tên phế vật đã sợ đến vỡ gan lên vách tường, “bụp” một tiếng, chắc lại là mấy cục xương bị gãy.
Trần Niên cũng không biết là bị thương hay bị kinh hãi, hôn mê, mắt trợn trừng.
Sau khi xử lý xong, Tần Xuyên bước đến trước mặt Lục Tích Xuyên, nói:
- Cô ra ngoài với tôi đi, đợi lát nữa để người ta nhìn thấy y ở đây, cô cũng ở đây thì rắc rối đấy, đúng lúc tôi có chút chuyện muốn nói với cô.
Lục Tích Nhan vốn muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt không cho phép kháng cự của Tần Xuyên, cô đành yên lặng gật đầu.
- Có cần gọi điện thoại cấp cứu cho giáo sư Trần không?
Lục Tích Nhan trước khi đi hỏi.
- Y sẽ không chết đâu.
Tần Xuyên nhíu mày.
- Y đối xử với cô như vậy, cô còn lo cho y làm gì?
Vẻ mặt cô ảm đạm, gật gật đầu, thật ra cô cũng sợ Tần Xuyên điên lên dùng mạnh với cô thì cô không thể chịu được.
Hai người đi đến bên ngoài tòa nhà dạy học, ở trên một con đường nhỏ xanh sạch. - Chuyện ngày hôm qua, tôi muốn xin lỗi cô. Mặc dù chưa chắc cô đã chịu tha thứ cho tôi, nhưng tôi thật sự chỉ nhất thời hứng lên đùa vậy thôi.
Tần Xuyên nói một cách thành khẩn, dường như tên vừa nãy đánh tàn phế một người không phải là hắn.
Lục Tích Nhan nhìn người đàn ông này một cách cổ quái, cô cũng không nói gì, tựa hồ như đang tò mò gì đó.
Tần Xuyên sờ sờ mặt mình, cũng chẳng có gì mà:
- Sao lại nhìn tôi như vậy? Mặc dù tôi rất đẹp trai nhưng cô cũng không cần phải mê muội như vậy chứ?
Lục Tích Nhan lập tức trợn mắt nhìn hắn một cái:
- Ai mê muội chứ? Tôi chỉ đang nghĩ… Anh làm như thật nói có chuyện tìm tôi, chắc không phải chỉ để xin lỗi tôi đấy chứ?
- Đúng thế, chỉ xin lỗi thôi!
Tần Xuyên gật đầu, nếu không thì còn gì nữa.
Lục Tích Nhan gần như muốn ngất, dở khóc dở cười:
- Anh không cho tôi gọi điện cho xe cấp cứu, anh đánh cho giáo sư Trần gần chết rồi, anh còn chọc vào cậu ấm nhà họ Tôn, vậy mà anh lại chỉ muốn xin lỗi tôi thôi à?
Tần Xuyên sờ sờ đầu, cảm thấy cũng chẳng có gì lạ:
- Đúng thế, chuyện này có vấn đề gì à?
Lục Tích Nhan hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt phức tạp một lúc lâu mới hỏi:
- Sự tha thứ của tôi quan trọng vậy sao?
Tần Xuyên cười cười:
- Tôi cảm thấy người sống trên đời, chỉ cần người mình quan tâm hiểu rõ mình là đủ, không thể ai cũng thích mình được. Tôi cảm thấy cô Lục là một người phụ nữ không tồi, vì thế tôi không hy vọng cô hiểu lầm tôi. Tôi rất quan tâm đến sự tha thứ của cô.
Người quan tâm… rất để ý…
Lục Tích Nhan nghe thấy những từ này, không khỏi nóng hết cả mặt, ánh mắt trốn tránh, không biết nên đối diện với Tần Xuyên như thế nào nữa.
- Anh… anh lại nói bừa gì thế.
Lúc này Tần Xuyên mới ý thức được lời của mình có nghĩa khác, xấu hổ nói:
- Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải tên Trần Niên không biết xấu hổ kia đâu, tôi sẽ không làm gì cô cả. Cho dù thật sự phải làm gì đó thì ít nhất cũng phải trưng cầu sự đồng ý của cô mới được, đúng không?
- Đồng… đồng ý cái đầu anh ấy, chỉ nói mò, chiếm tiện nghi của tôi.
Lục Tích Nhan nhẹ giọng nói thầm, khuôn mặt nhuộm một tầng màu hồng, liếc người đàn ông một cái, nói:
- Nếu tôi không nhớ nhầm thì đây là thời gian lên lớp nhỉ, anh cứ thế chạy ra ngoài để nói với tôi những lời này à?
- Hi hi, nếu tôi không trốn học thì chẳng phải cô đã bị tên già nửa đầu kia ức hiếp rồi sao?
Lục Tích Nhan ngẫm lại cũng đúng, đúng là cô nợ hắn ân tình rất lớn.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tích Nhan kêu lên, cô lấy ra nhìn, vẻ mặt lập tức xấu đi.
- Alo… vâng, hiệu trưởng… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua ngay đây.
Tần Xuyên thấy Lục Tích Nhan vẻ mặt lo lắng, lại nghe thấy ba chữ “hiệu trưởng”, không khỏi nghĩ đến điều gì đó.
- Có phải hiệu trưởng tìm cô vì chuyện hôm qua không?
Lục Tích Nhan biết không giấu được nữa, mím môi gật đầu:
- Tôi đến văn phòng hiệu trưởng một chuyến, anh về vào học trước đi.
- Vậy sao được, hôm qua người do tôi đánh, nếu đi thì tôi đi cùng cô, đi!
Tần Xuyên nói rồi để Lục Tích Nhan dẫn đường.
Lục Tích Nhan vẫn không đồng ý:
- Không được, tôi nợ anh rất nhiều ân tình rồi, không thể để anh thay tôi đi gánh vác những chuyện này nữa, cùng lắm thì tôi không làm nữa.
- Vậy thì càng không được, tôi không cho phép giáo viên người đẹp thay người!
Tần Xuyên cười xấu xa nói:
- Không phải cô muốn để tôi ôm cô đến văn phòng hiệu trưởng đấy chứ, tôi không để ý đâu.
Tần Xuyên nháy nháy mắt, ánh mắt liếc nhìn đôi chân trắng nõn và cặp mông cong vút dưới váy người phụ nữ. Nếu ôm người phụ nữ này thì chắc chắn rất thoải mái.
Lục Tích Nhan hoàn toàn không thể phản kháng, cô biết chắc chắn Tần Xuyên làm được nhưng không biết tại sao, khi nhìn nụ cười xấu xa của người đàn ông này, trong lòng cô lại vô cùng ấm áp.