Những lời này của hắn khiến toàn hội trường phải rớt mắt ra nhìn, trái tim nhảy lên tận cổ họng.
Đúng là muốn chết mà, tên tiểu tử này lại một lần nữa tự đâm đầu vào cái chết mà! Những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng có thể nói ra được?
Vốn dĩ còn có một số người thấy Tần Xuyên lai lịch bất phàm nên muốn làm quen kết giao với hắn, nhưng lúc này đây không còn ai có ý định điên rồ ấy nữa!
Người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán để được có cơ hội có thể chụp ảnh cùng với Phó thủ tướng vậy mà hắn thì hay rồi, bỏ ra sáu trăm triệu mua được cơ hội này vậy mà lại nói hắn không quan tâm đến nó!
Chu Chí Bang cũng có chút hiểu biết về con người của Tần Xuyên nên chỉ có thể cười gượng mà thôi, quả nhiên là kẻ không sợ trời không sợ đất, sau này tốt nhất là không nên đến gần mà chỉ nên đứng từ xa nhìn hắn sẽ tốt hơn.
Nhưng Liễu Hàn Yên thì lại tuyệt đối tin tưởng những lới hắn nói, vừa rồi khi nhìn thấy Tần Xuyên cảm động như vậy thì đã biết được hắn thật lòng muốn quyên tiền, chỉ là hắn nói như vậy có chút thiếu sót.
Đáng tiếc là lời đã nói ra như bát nữa đổ đi không thể lấy lại được, Liễu Hàn Yên cũng không biết phải làm thế nào bây giờ, chỉ có thể im lặng đứng bên cạnh người đàn ông mà không lên tiếng nói câu nào.
Những khách mời của buổi tiệc đều dõi mắt nhìn về phía Phó thủ tướng, nhưng dường như ông ta cũng không có bất kì phản ứng nào coi như hoàn toàn không nghe thấy Tần Xuyên nói gì cả.
Phó thủ tướng đã không lên tiếng thì đương nhiên những người khác cũng không dám tự tiên lên tiếng chỉ trích Tần Xuyên, dù sao thì cũng không ai đoán được trong lòng Phó thủ tướng đang tính toán cái gì.
Thật ra thì cũng không phải là do Tần Xuyên có thành kiến gì với Phó thủ tướng cả mà chỉ là do hắn đã quen với cuộc sống ở trên núi, nên với những chức danh thân phận quyền thế trần tục hắn cũng không nắm rõ.
Với hắn mà nói thì trên đời này chỉ có hai loại người, một là người có thể giết hắn, còn hai là loại người không thể giết hắn.
Còn về phần thân phận hay địa vị gì đó, Tần Xuyên cũng không để ý lắm, cũng như thái độ tùy tiện chẳng bận tâm đến tiền tài của hắn, với những cấp bậc quan chức gì đó hắn cũng rất tùy ý.
Tất cả mọi người đều là người cả, hơn nữa lại còn là hai người đàn ông chụp ảnh với nhau nhìn kỳ chết đi được! Trong lòng Tần Xuyên thầm nghĩ.
-Bà xã à, chúng ta đi thôi.
Tần Xuyên nắm lấy tay Liễu Hàn Yên nói.
Liễu Hàn Yên có chút do dự, thở dài một hơi, thôi đành phu xướng phụ tùy vậy, cô chẳng còn cách nào khác chỉ có thể đi cùng hắn ra phía ngoài cửa.
Nhưng đột nhiên lại có một người xuất hiện trước mặt hai vợ chồng.
Thần kinh Tần Xuyên đột nhiên căng cứng, mạnh mẽ đứng lại, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh dị nhìn người đàn ông mặt âu phục đứng ở trước mắt hai người, là một người đàn ông trên môi mang theo một nụ cười mỉm, ngũ quan cùng tướng mạo cũng bình thường không có gì là lạ cả.
Đúng là gặp quỷ mà! Người đàn ông này xuất hiện ở trước mặt hắn khi nào vậy chứ?!
Sau lưng Tần Xuyên toát mồ hôi lạnh, với cảnh giới của hắn, một người đàn ông có thể không một tiếng động xuất hiện trước mặt ngăn cản hắn, vậy mà phải trong phạm vi ba bước hắn mới có thể cảm nhận được!?
Vẻ mặt Liễu Hàn Yên tỏ ra ngạc nhiên, bởi cô phát hiện ra lòng bàn tay người đàn ông này vậy mà lại có mồ hôi?
Người vệ sĩ đột ngột xuất hiện trước mặt này vì sao lại có thể khiến cho Tần Xuyên khẩn trương như vậy?
-Tần tiên sinh, tôi là vệ sĩ của Phó thủ tướng, ngài ấy nói cậu không cần phải khẩn trương hay xấu hổ, ngài ấy hiểu bởi vì đây là lần đầu tiên cậu gặp ngài ấy nên không dám chụp ảnh chung với ngài ấy, nhưng cậu yên tâm Phó thủ tướng là người rất ôn hòa và thân thiện sẽ không khiến cậu bị áp lực đâu.
Tất cả mọi người đều chờ đợi phản ứng của Tần Xuyên, nhưng Tần Xuyên lại cứ đứng im ở đó nửa tiếng đồng hồ cũng không lên tiếng nói lời nào.
Trái tim Tần Xuyên đập dồn dập, cố gắng hết sức để hít thở, mạnh mẽ dùng ý chí của mình để trụ vững tinh thần, những người bên ngoài dường như đều không phát hiện ra rằng người đàn ông này đang dùng một loại khí tức “một chọi một” để áp bách hắn!
Mặc dù người đàn ông này không để lộ ra tu vi của bản thân nhưng bản năng sinh tồn được rèn luyện trong điều kiện khắc khổ của Tần Xuyên đã nói cho hắn biết, tuyệt đối không được động thủ giao đấu với người này!
Chênh lệch quá lớn!
Thật ra thì lúc Phó thủ tướng bước vào hội trường Tần Xuyên cũng đã nhìn thấy người vệ sĩ này đi cũng ông ta nhưng lúc đó hắn cũng chỉ nhìn lướt qua mà không hề chú ý đến người này.
Mặc dù người đàn ông này hiện tại đang đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại có cảm giác bản thân hoàn toàn không thể nhớ được tướng mạo của người này!
Cảnh giới của người này đủ để khiến cho dù ông ta có đứng trước mặt anh cũng có thể khiến cho anh không hề chú ý đến ông ta!
Không phải bởi vì người đàn ông này quá nhỏ bé mà là bởi vì hắn quá mức khổng lồ!
Thử tưởng tượng xem, khi một con kiến đứng trước mặt một người khổng lồ, dùng ánh mắt của con kiến này để nhìn thì người không lồ này cũng chỉ giống như một cảnh vật trong tự nhiên mà thôi nhưng nó không bao giờ ngờ tới được rằng, đây cũng là một sinh vật sống!
Có thể là có chút khoa trương nhưng Tần Xuyên có cảm giác bản thân mình chính là con kiến đó, còn người này chính là người khổng lồ kia.
Mặc dù trước đây hắn cũng đã từng nghe Phó Thanh Y nói rằng ở Trung Quốc đại lục, ngọa hổ tàng long, những cao thủ chân chính luôn khinh thường những thứ như thanh danh hiển hách.
Mà ngay cả Tam Đại Tông Sư của Trung Quốc đại địa, trong mắt của Phó Thanh Y thì họ cũng chỉ là những kẻ mạnh trên giấy mà thôi, mặc dù đáng được khẳng định và tôn kính nhưng bọn họ cũng không đáng để được thần thánh hóa lên như vậy.
Tuy nhiên, trước đây Tần Xuyên chưa bao giờ được biết đến cái cảnh giới như vậy, cho tới ngày hôm nay, sau khi hắn đặt được cấp Tiên Thiên cấp cao, gặp được người đàn ông này, hắn mới ngẫm ra một điều đó là quả nhiên những lời Phó Thanh Y nói không ngoa chút nào!
Người đàn ông này chắc chắn có thể xếp ngang hàng với Tam Đại Tông Sơ, thậm chí Tần Xuyên còn có cảm giác so với các Tông sư thì người này còn khủng bố hơn nhiều.
Người bên cạnh Phó thủ tướng mạnh như vậy không biết Tứ Đại Gia Tộc có biết hay không? Nhưng không còn phải bàn cãi gì nữa, Tứ Đại Gia Tộc kính sợ Thủ tướng cùng Phó thủ tướng như vậy quả đúng là sáng suốt!
Xem ra nước của Trung Quốc rất sâu nha!
-Tần tiên sinh không cần khẩn trướng, tôi chỉ là tới để truyền lời thay cho Phó thủ tướng thôi. Người vệ sĩ lớn tuổi có chút khách khí cười cười, làm ra tư thế mời.
Những lời này nói ra là để khiến cho mọi người tưởng rằng bởi vì là Tần Xuyên xấu hổ nên mới không chụp ảnh chung, chứ không phải là có ý mạo phạm tới Phó thủ tướng!
Vừa có thể bảo toàn được tôn nghiêm của Phó thủ tướng, lại có thể cho Tần Xuyên một nấc thang để bước xuống. ( lối thoát)
Tần Xuyên cũng biết đạo lý này, hắn biết lần này bản thân bắt buộc phải đi chụp ảnh rồi, bởi vì hắn đã gặp phải “Người có thể giết hắn”.
Tần Xuyên có chút nghi ngờ, nếu như lúc này mình dùng Thanh Liên kiếm ý bất hủ thì liệu có thể đối phó được với người đàn ông này không nhỉ? Biết đâu hiệu quả...
-Ha ha,... đúng thật là tôi có chút khẩn trương... Nếu như Phó thủ tướng không chê vậy thì chúng ta hãy cũng nhau đi chụp một bức ảnh, nhưng không biết tôi có thể mang theo vợ tôi chụp ảnh cùng không?
Tần Xuyên cũng không ngốc, đụng phải cao thủ level max như vậy tốt nhất là cứ ngoan ngoãn nghe theo có lẽ sẽ tốt hơn.
Vẫn còn nhiều thời gian, mình chỉ cần cố gắng tu luyện, chắc chắn đến một ngày nào đó nhất định có thể phân cao thấp với người này, đến lúc đó sẽ trả lại toàn bộ khí tức mà ông ta ép hắn ngày hôm nay!
Ánh mắt người vệ sĩ có chút bất ngờ, dường như ông ta không ngờ Tần Xuyên lại có thể nhanh chóng thoát khỏi áp lực tinh thần như vậy!
Ông ta cười cười, nói:
-Cái này, phải xin chỉ thị của Phó thủ tướng mới được.
Kết quả là, Tần Xuyên lôi kéo Liễu Hàn Yên với vẻ mặt mờ miyj đi về phía trước để gặp mặt Phó thủ tướng.
Vẻ mặt Phó thủ tướng hòa ái tươi cười, như một người bậc bề trên yêu thương bậc con cháu, nhìn hai vợ chồng Tần Xuyên nắm tay nhau, trong ánh mắt lóe lên tia nhìn thâm thúy.
-Xin chào Phó thủ tướng, ngài đã vất vả rồi.
Tần Xuyên nhớ ở trên TV đều nói với các vị lãnh đạo cấp cao như vậy nên vừa khờ vừa cười nói.
Phó thủ tướng mỉm cười gật đầu, giọng nói thân thiết kèm theo thâm ý nói:
-Các thế hệ Tần gia đều là trung lương, cụ của cậu là Tần Tường Thụy lão tiên sinh là một trong những nguyên lão mà tôi tô kính nhất.
Tần Xuyên cậu cũng khá lắm, hiện tại lại cưới được nữ tướng quân của Trung Quốc thì lại càng phải vì quốc gia, vì nhân dân, cống hiến hết mình, tôi rất coi trọng tương lai của cậu.
-Vâng... là... vì nhân dân phục vụ!
Tần Xuyên xấu hổ cười cười, trong tâm lại âm thầm nói: Được lắm, đầu tiên là khen ngợi đời trước ưu tú, sau đó lại nói là Tần Xuyên cậu cũng “khá lắm”, tiếp đó lại nhắc nhở vợ của cậu chính là người của quân đội chúng tôi, cậu hãy cẩn thận cho tôi! Cuối cùng lại chốt một câu, tôi muốn xem hiện của cậu trong tương lai như thế nào, nhưng bây giờ thì vẫn chưa được. Còn về phần thế nào mới là được thì đó chính là phải dâng túi tiền của cậu lên cho quốc gia, cho nhân dân!
Không hổ là Phó thủ tướng dưới một người trên vạn người, mắng chửi cùng đe dọa người khác mà nghe như là đang khen ngời người ta vậy!
Bất luận như thế nào đi chăng nữa thì bức ảnh chụp chung nhìn qua thì có vẻ rất hòa hợp đã được ra đời!
Hai vợ chồng Tần Xuyên được coi như là đã trở thành nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, được cùng nói chuyện với Phó thủ tướng, những người xung quanh đều cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Nhưng chỉ có Tần Xuyên mới biết chuyện này kinh khủng đến mức nào, hắn dường như là bị ép cho đến nỗi không thể thở nổi nữa!
Không lâu sau, Phó thủ tướng có việc cần phải đi trước, người vệ si kia đương nhiên cũng phải đi theo ông ta.
Lúc đi qua chỗ Tần Xuyên đứng, người vệ sĩ đó dùng lại cười mỉm nói:
-Nếu gặp Phó Thanh Y thì giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới ông ta.
Tần Xuyên giật mình sửng sốt, nhưng vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của mình không để thể hiện hết ra bên ngoài nên biểu cảm của hắn cũng không có thay đổi gì.
-Rốt cuộc thì ông là ai?
Tần Xuyên cảnh giác hỏi.
Người đàn ông mỉm cười nói:
-Không cần lo lắng, tôi là ai cậu không cần phải biết. Cậu chỉ cần nói với ông ta “ Long bàn chung phụ tứ Hải Bình, cửu phẩm Thanh Liên trấn Thần Châu”, ông ta tự nhiên sẽ biết tôi là ai.
Không cho Tần Xuyên có cơ hôi hỏi thêm, ông ta đã cùng với Phó thủ tướng rời khỏi hội trường, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Phó thủ tướng, không một ai chú ý tới người đàn ông khủng bố kia.
Tần Xuyên lẩm bẩm hai câu thơ kia nhưng cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì, cửu phẩm Thanh Liên trong đó chắc là môn phái Thanh Liên của hắn hoặc cũng có thể là bí quyết Thanh Liên, thế như câu trước lại là có ý gì?
Thực lực của người này rất mạnh, có khi còn không hề thua kém Phó Thanh Y, chắc chắn là có quan hệ gì đó với Phó Thanh Y, nhưng hình như ông ta cũng không biết Phó Thanh Y hiện đang ở đâu!
Gặp phải chuyện như thế này, Tần Xuyên cũng không còn tâm tình nào mà ở lại buổi tiệc nữa liền nhanh chóng mang theo Liễu Hàn Yên rời khỏi đó.
Có rất nhiều người có ý định muốn uống cùng Tần Xuyên chén rượu để kết giao với con nhà thế gia nhưng tất cả đều bị chụp hụt, nhưng lại không thể làm gì được.
Ngồi trong xe trở lại Liễu gia, sắc mặt Tần Xuyên ngựng trọng suy nghĩ đến chuyện mới xảy ra, Liễu Hàn Yên ở một bên thấy chồng mình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
-Anh sao vậy?