Tuy không phải là nhỏ, nhưng hãng đấu giá Đông Hoa cũng chỉ là một hãng bán đấu giá trong tỉnh, giá tối thiểu của vật đưa ra bán đấu giá cũng từ vài chục ngàn trở lên.
Mấy món đồ đầu tiên, thường là gỗ tử đàn, ngọc bích và những bức thư họa, ở thành phố cũng có không ít, cho nên người mua cũng không hứng thú lắm.
Cha con Ôn gia rất biết điều, mỗi lần có món mới, đều đưa mắt nhìn Tần Xuyên, nếu như hắn thích, họ sẽ ra giá mua về ngay.
Tần Xuyên cũng đang tìm kiếm, nhưng những món đồ này quá “già cả”, dùng tặng cho phụ nữ không thích hợp.
Rốt cuộc, khi một chiếc vòng tay mã não màu đỏ nửa trong suốt xuất hiện, mắt Tần Xuyên sáng lên, cái này rất hợp với Đường Vi. Hắn không chút khách khí chỉ vào chiếc vòng, nói với Ôn Thụy Dương ngồi bên cạnh:
-Vòng đó được lắm.
Hai cha con Ôn gia đang muối hỏi hắn, bây giờ Tần Xuyên lại “gợi ý” một cách thẳng tuột như vậy, họ không khỏi mỉm cười.
Kết quả, giá là hai triệu tám trăm ngàn, Ôn gia đấu giá được món hàng đầu tiên khá đẳng cấp.
Trên thực tế, thấy Ôn Văn Viễn muốn mua, đại đa số người tham gia đấu giá cũng không có ý tranh đoạt, bởi vì tiền của của Ôn gia rõ ràng hơn hẳn đa số người ở đây.
Cuối cùng cũng không tranh được với người ta, mất công giành làm gì, chi bằng nhường luôn từ đầu.
Tiếp đó người phụ trách đấu giá lớn tiếng tuyên bố:
-Các vị quý khách, hôm nay một món hàng có giá khởi đầu là một triệu đồng xuất hiện!
Trên màn hình lớn phía sau, xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh rực rỡ, xung quanh chiếc nhẫn được đính những viên kim cương thật nhỏ, ở giữa là một viên kim cương lộng lẫy sáng chói.
Ở đây có không ít nhân vật trong xã hội thượng lưu, đương nhiên ánh mắt rất tinh tường, nhưng giá khởi đầu của viên kim cương cũng khiến không ít người phải hít hà.
Người phụ trách đấu giá phấn khởi nói:
-Nhãn hiệu Fred –Leighton này hẳn là mọi người đều đã nghe quen rồi, đây là chiếc nhẫn kim cương đính hôn kiểu cổ độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, đã có ba mươi năm lịch sử, phía trên có hai mươi tám viên kim cương nhỏ ở xung quanh, chính giữa là viên kim cương ba ca-ra màu xanh lam, là loại kim cương quý hiếm từ Zaire.
-Có một chiếc nhẫn đính hôn như vậy, chắc chắn là một vật kỷ niệm tốt đẹp nhất trong mộng ước của các bà các cô, nào các quý ông, các quý bà, giá khởi điểm là một triệu! Đấu giá bắt đầu!
Vừa dứt lời, đã có người lần lượt đưa ra giá, không khí sôi nổi hơn lúc đấu giá những vật trước đó.
Nhẫn kim cương của thương hiệu nổi tiếng, phẩm chất bảo đảm, khoảng cách giữa hai lần ra giá là không nhỏ, hơn nữa, đây cũng là cách rất hiệu quả để chinh phục trái tim phụ nữ, cho nên đương nhiên những con em nhà giàu có vung tiền như rác.
-Hai triệu!
-Hai triệu rưỡi!
-Ba triệu rưỡi!
Không bao lâu sau, giá của chiếc nhẫn đã leo lên tới tám triệu, nhưng vẫn chưa dừng lại.
Tần Xuyên vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia, đã vui mừng nhướng mắt, trước đó hắn còn nói sẽ mua một chiếc nhẫn hột xoàn cho Liễu Hàn Yên, chiếc nhẫn này có màu xanh da trời, còn gì thích hợp hơn?
Mặc kệ cô ấy có thích hay không, cứ mua rồi nói sau!
-Bác Ôn, là chiếc nhẫn đó!
Tần Xuyên không chút khách khí chỉ về phía chiếc nhẫn.
Ôn Thụy Dương liếc nhìn cha, dù sao đây là món đồ giá hơn mười triệu, y vẫn cảm thấy xót ruột.
Nhưng Ôn Văn Viễn thản nhiên như không:
-Ngẩn ra làm cái gì? Mau ra giá mua về đi!
Giữa lúc quan trọng này, không thể để Tần Xuyên không vui.
-Mười một triệu!
Rốt cuộc Ôn Thụy Dương giơ bảng lên.
Không ít người tham gia đấu giá đều nhíu mày, sao Ôn gia lại nhúng tay vào nữa rồi, giá này làm khó họ rồi.
Ngồi bên cạnh, Lưu Gia Vinh tò mò hỏi Tôn Vĩ:
-Tôn thiếu, không phải cậu muốn theo đuổi Chu Phương Tinh sao? Chiếc nhẫn kia là một vật cầu hôn rất tốt!
Tôn Vĩ làm ra vẻ bình tĩnh nói:
-Tôi không muốn theo đuổi cô ấy nữa, cho nên không cần mua.
Lưu Gia Vinh ngạc nhiên, ông ta thật sự rất mong Tôn Vĩ cưới Chu Phương Tinh, bởi như vậy, sớm muốn gì Chu gia cũng sẽ bị Tôn gia chiếm lấy, dù sao Chu gia không có con trai thừa kế.
Không ngờ, Tôn Vĩ lại muốn từ bỏ việc theo đuổi Chu Phương Tinh!
-Tôn thiếu, sao đột nhiên cậu lại đổi ý? Cưới Chu Phương Tinh có thể lấy được những phương thuốc và công ty của Chu gia…
Mặt sa sầm, Tôn Vĩ sẵng giọng:
-Chú Lưu, sao chú nhiều lời như vậy? Tôi nói không muốn là không muốn!
Nhưng thật ra y vẫn chú ý, Ôn gia muốn mua nhẫn là do ý của Tần Xuyên, làm sao y dám tranh giành với hắn?!
Vẻ mặt không cam lòng, nhưng Lưu Gia Vinh cũng không dám phản ứng.
Rốt cuộc, chiếc nhẫn được chốt giá hai mươi triệu. Hai cha con Ôn gia rất xót ruột, cũng may là Tôn Vĩ không tham gia, còn những người khác thì không thể cạnh tranh được với hai cha con họ rồi.
Tần Xuyên mặt mày rạng rỡ, hắn rất mong được nhìn thấy phản ứng của Liễu Hàn Yên khi thấy chiếc nhẫn.
Kế tiếp, Tần Xuyên lại mua cho Diệp Tiểu Nhu một miếng ngọc bội Hòa Điền, theo cầm tinh của Diệp Tiểu Nhu, hơn nữa có phẩm chất rất cao.
Suy cho cùng, hắn cảm thấy cho Diệp Tiểu Nhu đeo vật gì đó quá quý giá, là không hợp, cho nên mới chọn miếng ngọc bội tươi mát và trang nhã kia.
Tôn Vĩ cũng bắt chước mua vài món vô thưởng vô phạt, khiến Lưu Gia Vinh thấy khó hiểu, đồ tốt thì không mua, lại đi chọn mấy thứ chẳng đâu vào đâu.
Đến cuối buổi đấu giá, miếng hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuổi mới xuất hiện.
Hai cha con Ôn gia lộ vẻ rất căng thẳng, hai người đã chuẩn bị tinh thần dốc hết vốn liếng ra đấu giá tới cùng với Tôn gia.
-Cha, trong tay chúng ta còn lại năm mươi triệu, nếu giá cao hơn nữa, tài chính của công ty sẽ khó khăn.
Ôn Văn Viễn ho khan mấy tiếng, thấp giọng nói:
-Đừng nói là năm chục triệu, cho dù là một trăm triệu, cũng phải mua được miếng hà thủ ô này…Cha có thể phải đi gặp Diêm Vương bất cứ lúc nào, không thể đợi thêm nữa.
-Con biết rồi, cha.
Ôn Thụy Dương nghiêm nghị gật đầu.
Hai cha con tràn đầy tinh thần quyết thắng liếc nhìn Tôn vĩ ở bên cạnh, nhưng Tôn Vĩ rất bình thản, dường như không có chút ý chí chiến đấu nào.
Người phụ trách đấu giá biết rõ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, món dược liệu này sẽ khiến Ôn gia và Tôn gia cùng tranh đoạt, cho nên lúc giới thiệu, đặc biệt ra sức.
-Các vị, dược liệu này thoạt nhìn có vẻ ngoài xấu xí, nhưng nó chính là thần dược xưa nay trong Trung y! Trong Bản Thảo Cương Mục nói “Cố tinh ích thận, mạnh gân cốt, tóc đen lại, làm thuốc bổ rất tốt, không hàn, không táo, dược tính công hiệu hơn các loại thuốc địa hoàng, thiên môn đông”, là nói về hà thủ ô này.
-Mà miếng hà thủ ô nhỏ này của chúng tôi, chính là hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuổi, dược tính rất kỳ diệu, mặc dù không đến mức làm người chết sống lại, nhưng đủ để loại trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Giá khởi điểm là năm trăm ngàn, bắt đầu!
Không đợi bất kỳ ai đưa ra giá, Ôn Thụy Dương lập tức hô to:
-Một triệu!
Tất cả những người có mặt đều ngẩn người, ai cũng biết, thảo dược nào cũng vậy, cho dù là tốt đến mấy, cũng không phải là thuốc tiên.
Một miếng hà thủ ô một trăm hai mươi năm tuy quý giá, nhưng có cần phải bỏ ra một triệu đồng để mua không? Chẳng lẽ Ôn hội trưởng của Đằng Long hội muốn biến tóc trắng thành tóc đen?
Kết quả là, hoàn toàn không có ai tranh đấu giá với Ôn thụy Dương, toàn hội trường im lặng như tờ…
Lưu Gia Vinh ngơ ngác đợi hồi lâu, thấy Tôn vĩ không ra giá, không kìm lòng được, dùng khuỷu tay hích Tôn Vĩ.
-Tôn thiếu! Hà thủ ô! Hà thủ ô mà chúng ta cần xuất hiện rồi! Ngài mau giơ bảng ra giá đi!