Nửa giờ sau, ngồi trong chiếc Beetle cũ kỹ màu đỏ cuẩ Chu Phương Ngữ, ba người tới một ngõ ăn uống ở gần bệnh viện,.
Trong ngõ này phần lớn là quán ăn bình dân, giá tiền tiện nghi, dễ dàng ăn no.
Bởi vì do Diệp Tiểu Nhu mời khách, Chu Phương Ngữ cân nhắc tới vấn đề giá cả, dù sao thì cô cũng không có tính tình đại tiểu thư, cho nên ăn gì cũng không sao cả.
Đi vào một quán ăn tương đối vắng vẻ, tìm một chiếc bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Khách hàng lẫn nhân viên trong quán khi nhìn thấy Tần Xuyên dẫn theo hai người đẹp vào cửa, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sau khi cầm menu, Tần Xuyên lập tức đưa cho Diệp Tiểu Nhu.
- Tiểu Nhu, em gọi mấy món em thích ăn đi.
- Anh Tần Xuyên chọn đi.
Diệp Tiểu Nhu từ chối.
- Anh không kén ăn, em gọi gì anh cũng đều ăn được.
Tần Xuyên cười nói.
Chu Phương Ngữ thấy Tần Xuyên không thèm để ý tới mình, bất mãn chu miệng nói:
- Sao anh không hỏi xem tôi muốn ăn gì?
- Ai nha, là tiểu Nhu mười khách, đương nhiên do tiểu Nhu quyết định.
Tần Xuyên tùy tiện đáp lại.
Chu Phương Ngữ tức giận tới nghiến răng nghiến lợi. Đều là mỹ nữ, sao hắn ta đối xử với Diệp Tiểu Nhu tốt như vậy, đối với cô lại tùy tiện vô cùng?!
Vẫn do Diệp Tiểu Nhu chủ động hỏi:
- Bác sĩ Chu thích ăn gì? Em gọi cho chị.
- Không cần, chị cũng không kén ăn.
Chu Phương Ngữ cười nói.
Diệp Tiểu Nhu đành nhận lấy menu, nghiêm túc xem món ăn, chọn vài món đặc sắc, đợi sau khi gọi xong, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Tần Xuyên ăn nhiều nên gọi thêm hai món nữa.
Ba người đều không uống rượu, đợi khi đồ ăn được bê lên liền bắt đầu ăn.
- Anh Tần Xuyên, cho anh cái đùi gà nè.
Diệp Tiểu Nhu gắp một miếng đùi gà, chấm xì dầu, đặt vào trong bát của Tần Xuyên.
Tần Xuyên đau lòng nói:
- Tiểu Nhu ngoan, em còn chưa ăn mấy miếng đã gắp cho anh ăn, anh ăn cũng không vào. Tới đây, anh gắp thịt cho em…
Tần Xuyên nói xong, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt bò, đưa đến bên miệng Diệp Tiểu Nhu.
- Ngoan, a… mở miệng nào.
Tần Xuyên rất thích gắp đồ cho Diệp Tiểu Nhu ăn.
Diệp Tiểu Nhu tuy rằng thẹn thùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn há miệng:
- A… Ưm…
Cô ăn hết miệng thịt bò.
Chu Phương Ngữ ngồi ở đối diện thấy hai người ân ân ái ái như vậy, có chút không phục, không nhịn được gắp một miếng cánh gà, chấm sì dầu đặt vào bát Tần Xuyên.
- Hôm nay giải phẫu may có anh giúp đỡ, cho anh cái cánh gà này.
Chu Phương Ngữ giả bộ chỉ đơn giản là làm quen, nhưng tim cô đập thình thịch. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô gắp đồ ăn cho con trai.
Vốn tưởng rằng Tần Xuyên sẽ nói cảm ơn, tuy rằng không đến mức gắp đồ ăn giống như Diệp Tiểu Nhu, nhưng tốt xấu gì thì quan hệ cũng sẽ gần gũi hơn một chút.
Nhưng ai ngờ Diệp Tiểu Nhu gắp miếng cánh gà lên, sau đó bỏ vào bát của Diệp Tiểu Nhu!
- Cánh gà có nhiều collagen, tiểu Nhu ăn thì tốt hơn, có thể làm đẹp da.
Tần Xuyên cười nói:
- Đương nhiên tiểu Nhu nhà chúng ta đã rất xinh đẹp, không cần làm đẹp.
Chu Phương Ngữ thiếu chút nữa là ném đũa vào mặt đối phương, đều là gắp đồ ăn cho hắn, sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn như vậy?!
Tần Xuyên thối tha! Lão nương nổi điên gì vậy chứ, lại muốn kéo gần khoảng cách với mi?! Lão nương hận mi chết đi được!!! Chu Phương Ngữ gào thét trong lòng.Trong bữa cơm này, Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu nếm mùi ăn ngon. Hai bên cứ gắp cho nhau ăn.
- Anh Tần Xuyên, không cần gắp cho em ăn,em ăn no rồi.
Diệp Tiểu Nhu đỏ mặt nói.
- Không có chuyện gì, em không hiểu rồi. Anh gắp cho em ăn, anh rất vui vẻ.
Diệp Tiểu Nhu rất thích nhìn cô bé há cái miệng xinh xinh ra.
- Vậy sao…
Diệp Tiểu Nhu e lệ phát hiện, mỗi lần khi nhìn mình há miệng, ánh mắt của Tần Xuyên nhìn mình như đã hòa tan, tràn ngập sự yêu thương.
Tuy rằng cô không biết vì sao, nhưng nếu Tần Xuyên thích thì cô cũng phối hợp.
Những khách hàng khác trong quán không nhịn được nhìn về phía này, đôi tình nhân này quả thực quá ngọt ngào rồi.
Chỉ có Chu Phương Ngữ ăn bữa cơm này cảm thấy không hề có chút mùi vị gì, cô ngày càng hoài nghi liệu có phải là mị lực của mình đã có vấn đề gì hay không.
Tên xấu xa này đối xử với chị gái mình, đối xử với Đường Vi hay Diệp Tiểu Nhu đều vô cùng quan tâm, chỉ có với cô là không hề có chút cảm giác.
Đợi khi ăn cơm xong, sắc trời đã tối.
Ba người rời khỏi quán cơm, Chu Phương Ngữ không muốn ở lại nhìn Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu ân ái, định lái xe quay về chỗ ở.
Tần Xuyên và Diệp Tiểu Nhu cũng không vội trở về bệnh viện, vì vậy đi tới công viên nhỏ gần bờ Nam Hồ, đi bộ hóng mát.
Trên con đường đá nhỏ bên hồ, không biết từ khi nào hai người tay trong tay, nói nói cười cười.
- Anh Tần Xuyên, trong lúc nghỉ hè em phải chăm sóc cha, còn phải đi thực tập, có thể không còn thời gian tới tiệm Net nữa, một mình anh trông quán có thể quá mệt hay không?
Diệp Tiểu Nhu hỏi.
Tần Xuyên thoải mái nói:
- Bận quá thì có thể mời người, anh cũng không phải là một ông chủ hút máu, tiệm net chỉ cần có thể vẫn luôn kinh doanh là được, kiếm ít một chút cũng không sao.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, bỗng nhiên lại cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Nhưng nếu như vậy, có thể chúng ta sẽ không thể gặp nhau mỗi ngày nữa…
Tần Xuyên dừng chân, nghe những lời này của cô bé, trong lòng cảm thấy xúc động, hóa ra cô bé là vì chuyện này mà thấy tiếc hận.
Đôi bàn tay đặt lên gương mặt cô bé, vuốt ve khuôn mặt mềm mại:
- Nói linh tinh gì vậy? Chẳng phải buổi tối cũng có thể ở cùng một chỗ hay sao? Nếu tiểu Nhu nguyện ý, anh cũng không ngại ngủ cùng với em!!!
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói:
- Anh Tần Xuyên ngày càng xấu xa, em…
Đang khi cô bé nói được một nửa, đột nhiên hai mắt mở lớn, giống như chứng kiến chuyện gì đó ở sau lưng Tần Xuyên khiến cô phải giật mình.
- A… Anh Tần Xuyên! Anh mau nhìn chỗ đó!
Diệp Tiểu Nhu chỉ tay về phía bên hồ, hô lớn.
Tần Xuyên sững sờ, quay người lại nhìn, kết quả đúng lúc nhìn thấy có một người từ trên bờ hồ rơi xuống.
Không giống ban ngày, vào lúc này trong công viên nhỏ không có ai, may mà Diệp Tiểu Nhu thấy được.
- Người đó muốn bơi sao?
Diệp Tiểu Nhu ngẩn ngơ hỏi.
- Không giống, nhìn dáng đi của người đó thì hình như là đã uống say…
- Chúng ta mau đi cứu thôi!
Tần Xuyên không nói nhiều nữa, vội vàng chạy nhanh tới bên hồ.
Người đó khua tay vài cái, sau đó liền không thấy động tĩnh gì nữa, hiển nhiên là không phải biết bơi lội.
Khi đi tới bên hồ, Tần Xuyên phát hiện người kia đã chìm xuống. Vì vậy hắn nhảy xuống hồ.
Tần Xuyên khi ở trong núi thường xuyên lặn xuống hồ nước bắt cá, thậm chí còn luyện kiếm dưới thác nước, cho nên kỹ năng bơi lội cực tốt. Sau khi xuống nước hắn như một con cá, sau khi tìm kiếm một chút đã tóm được người ngã xuống nước kia.
Tay của người này rất mềm mại và nhỏ, khi sờ vào vô cùng thoải mái, lúc này Tần Xuyên mới ý thức được người ngã xuống nước là một cô gái.
Hơn mười giây sau, Tần Xuyên ôm cô gái này ra khỏi mặt nước, Diệp Tiểu Nhu cũng chạy tới. Khi nhìn thấy đó là một cô gái, cô có chút kinh ngạc, hỗ trợ kéo cô gái đó lên bờ.