Vương Hạo cẩn thận ngăn cản những bàn tay chộp tới mình, không có một chút đánh trả nào cả. Hắn tận lực yếu hóa sự có mặt của mình, đồng thời nhẹ nhàng xê dịch qua một bên, tựa lưng và một tảng lá đớn, đảm bảo đằng sau lưng không có người nào tập kích. Sau đó, hắn ngồi nhìn bảy người nọ đánh nhau loạn thành một đoàn. Hiện tại hắn có trốn cũng không thoát, nên dứt khoát ở lại xem nhiệt náo.
Sau một hồi đánh nhau tóe lửa, tất cả mọi người cũng bị thương vô số. Trong đó thì tên ăn mày là thảm thương nhất, bởi vì hai con rắn của hắn uy hiếp quá lớn. Cho nên những người khác đều xem hắn là đối tượng cần được chiếu cố, kết quả chẵng những hai con rắn bị chém thành bốn đoạn mà bản thân hắn cũng bị cây Lang Nha chùy đánh trúng bắp đùi, làm mất ít nhất nửa cân thịt.
Sau nửa canh giờ hỗn chiến, rốt cục bảy người cũng dừng tay chiếm cứ một phương, vừa thổ gấp vừa rình rập lẫn nhau như hổ rình mồi. Sau một hồi trầm mặc, đột nhiên lão phụ nhân nói :
- Các vị, chúng ta cứ hỗn chiến như vậy cũng không phải chuyện hay, không bằng mọi người lụi lại một bước, thế nào ?
Đầu đà nói :
- Trương phu nhân, bà nói lui một bước, một bước này làm sao mà lui ? Bà cứ nói trước biện pháp đi !
Trương phu nhân nói :
- Theo như ý kiến của ta, nếu mọi người đều mơ tưởng tới Đại Mạc Đao Quyết nhưng bí tịch chỉ có một quyển. Sao không bằng bảo tiểu tử này đem bí tịch lấy ra, mỗi người tự sao lấy một bản, vậy chúng ta không phải đạt được ý muốn sao ?
Đầu đà vỗ tay nói :
- Biện pháp này hay ! Bất quá ai là người giữ bí tịch đây ?
Mọi ngươi ta nhìn ngươi, người quay nhìn lại ta, tất cả đều sợ người khác động chân động tay trên bí tịch, lại sợ chính mình cầm lấy bị tịch trước thì bị kẻ khác đánh lén. Cho nên mọi người lại im lặng, không khí cực kỳ quỷ dị.
Vương Hạo thấy bộ dạng của bọn họ nhịn không được cười lên ha hả. Bảy người bị hắn cười nên thẹn quá hóa giận, lão đạo sĩ cầm Lang Nha chùy chỉ vào mặt Vương Hạo mà mắng :
- Thằng nhóc con, mi cười cái chi ? Tiếp tục cười nữa lão gia đánh nát đầu ngươi !
Tên ăn mày bị hắn đánh rơi nửa cân thịt, trong lòng giận lắm nên khi nghe thế liền cười khẩy nói :
- Ngọc Linh lão đạo ít nói lời nhảm nhí đi. Hiện giờ tiểu tử này chính là bảo vật. Ngươi thử đánh nát đầu hắn xem, những người còn lại có xé xác ngươi ra không .
Ngọc Linh mắng to :
- Nghiêm Tam Tinh mi cũng đừng châm ngòi ly gián ! Trên đùi thiếu nửa cân thịt, mùi vị không tệ chứ ? Rắn của ngươi cũng không còn, sau này không thể gọi là song xà ác cái nữa, nên sửa thành " Không xà qua cái " đi thôi !
Nghiêm Tam Tinh vô cùng giận dữ , muốn đánh nhau với Ngọc Linh. Nhưng tăng nhân mặc áo cà sa đỏ thẫm bên cạnh Ngọc Linh gọi là Tây Bảo, vốn từ trước giao hảo rất tốt với hắn, cho nên lập tức đứng gần Ngọc Linh, trợn mắt nhìn Nghiêm Tam Tinh. Nghiêm Tam Tinh tự biết mình đánh không lại hai người, đành phải lui trở về.
Ngọc Linh cùng Tây Bảo kết thành liên minh, Đồng Bách Song Kỳ hai người là một đội. Nghiêm Tam Tinh cảm thấy bản thân yếu thế, nên quay đầu nói với Trương phu nhân cùng đầu đà :
- Trương phu nhân, Cừu huynh, bọn họ đều có cặp có đôi, ba người chúng ta phải liên thủ lại mới là kế hay ! Không biết ý kiến hai người ra sao ?
Đầu đà nói :
- Nghiêm huynh nói không sai, ta đồng ý !
Trương phu nhân do dự một chút cũng gật gật đầu, vì thế ba người dựa vào nhau. Bất qua ba người bọn hắn không giống như hai đội kia thân mật khắng khít. Cả ba người đứng chung một chỗ nhưng vẫn đề phòng lẫn nhau. Tuy rằng bọn họ đông người nhất nhưng thực lực tổng thể lại không mạnh hơn những đội khác.
Vương Hạo thấy thất quốc tranh hùng bỗng nháy mắt biến thành tam quốc diễn nghĩa, trong lòng lại càng buồn cười, đột nhiên nói :
- Bảy vị tiền bối, các ngươi muốn bí tịch, ta đây cũng hiểu. Nhưng các ngươi hiểu biết gì về Đại Mạc Đao Quyết ? Các ngươi có biết bước đầu tiên để luyện Đại Mạc Đao Quyết yêu cầu gì không ?
Ngọc Linh cùng Đầu đà nọ nóng vội hỏi :
- Yêu cầu cái gì ?
Vương Hạo nói :
- Muốn luyện Đại Mạc Đao Quyết, bước đầu tiên là phải dẫn thái dương chân hỏa nhập vào trong cơ thể ! Mà một bước này cực kỳ thống khổ cũng cực kỳ nguy hiểm ! Nếu như có thể chịu đựng qua được thống khổ này thì cũng thôi, vì các vị đều là giang hồ hào kiệt nên chút thống khổ này không coi vào mắt. Nhưng nguy hiểm thì không cách nào tránh khỏi. Theo như trong bí tịch ghi lại, mười người luyện chỉ có một người thành công, còn chín người khác đều tự thiêu mà chết !
Biết cái gì gọi là tự thiêu không ? Tự thiêu không phải châm lửa đốt bản thân mình, mà là thái dương chân hỏa trong cơ thể thiêu đót, đem xương cốt của ngươi cũng không còn một mảnh. Nhưng quần áo và những đồ vật ngoài thân thì còn nguyên vẹn. Cho dù các ngươi ngâm mình trong nước cũng bị cháy thành tro. Nếu như thông qua cửa ải này thì phải có vận khí rất lớn. Nếu không phải ta sắp chết trên sa mạc thì ta cũng không dám tu luyện công phu quỷ quái này đâu !
Hắn vừa nói như thế, bảy người đều có chút do dự. Mười người chỉ có một kẻ luyện thành. Nếu vận khí không tốt thì trong bảy người bọn hắn cũng không có kẻ nào luyện thành. Ngẫm lại một người đang sống vui vẻ, bỗng nhiên vô duyên vô cớ đem thân thể mình đốt thành tro mà quần áo không bị chút tổn hại gì, chuyện này cực kỳ quỷ dị !
Vương Hạo còn nói thêm :
- À đúng rồi, ta còn một chuyện nữa quên nói. Công phu này đàn bà con gái không thể luyện được. Nữ nhân là cơ thể thuần âm trời sinh, thì không thể nào tu luyện nội lực thuần dương này được. Nếu như cường ngạnh tu luyện, thì mười người đều chết cháy !
Trương phu nhân cùng nữ tử mù mắt trong Đồng Bách Song Kỳ cảm thấy mất mát. Nhưng trong nháy mắt Trương phu nhân lại lớn tiếng hỏi :
- Tiểu tử, những thứ ngươi nói có phải thật không ? Hay ngươi muốn hù dọa chúng ta, để cho chúng ta thả ngươi ra, có đúng hay không ?
Vương Hạo thản nhiên cười, nói :
-Ta tự nhiên rất muốn các ngươi thả ta ra, nhưng những gì ta nói cũng không giả. Nếu như không tin, thì các ngươi có thể tìm mấy tên tử tù. Ta sẽ đem một phần mở đầu truyền thụ cho bọn hắn, xem coi có mấy người bọn họ có thể luyện thành, có mấy kẻ tự cháy. Lúc đó các ngươi sẽ biết thật giả !
Bảy người kia thấy Vương Hạo thản nhiên nói như thế liền liếc nhìn nhau mấy lần. Sau khi suy nghĩ một chút thì cũng gật đầu, Ngọc Linh nói :
- Tốt, vậy cứ như tiểu tử này nói mà làm ! Nhưng việc bắt tử tù phân công như thế nào, mọi người nói thử xem ?
Vương Hạo lại nói tiếp :
- Nếu mấy ngươi không ai tin ai được, cần hành động thì phải cùng nhau mà hành động. Tuy rằng võ công của ta kém hơn chư vị, nhưng cũng mạnh hơn những ngục tốt kia. Tám người chúng ta cùng nhau hành động bắt mấy tên tử tù còn không dễ như trở bàn tay sao ?
Bảy người kia cùng nhau gật đầu, việc này cứ như thế liền quyết định xong, sau đó mọi người nghỉ ngơi băng bó vết thương. Đơi cho tới khi trời tối thì đám người quay về Thang Âm, trong đêm khuya xâm nhập vào tử lao bắt đi mười sáu tử tù, trong đó có hai người nữ từ. Mỗi người dẫn theo hai kẻ chạy ra khỏi thành. Đợi cho giữa trưa ngày thứ hai, Vương Hạo bắt đầu truyền thụ tầng thứ nhất của tâm pháp Liệt Nhật Thần Công cho đám tử tù này. Hắn cũng không sợ tầng thứ nhất tâm pháp truyền ra ngoài. Vì nếu không có những tầng tiếp theo thì cho dù có thành công dẫn thái dương chân hỏa nhập cơ thể cũng sẽ phát sinh tự thiêu.
Giữa trưa là thời gian ánh nắng mặt trời mãnh liệt nhất, mười sáu tử tù ngồi xếp bằng trên mặt đất, nơm nớp lo sợ bắt đầu vận hành công pháp. Chỉ sau thời gian một chén trò thì có bốn người kêu lên thảm thiết, trong đó có hai nữ tù. Bọn hắn lăn lộn trên đất , vẻ mặt cực kỳ đau đớn, thanh âm phát ra cực kỳ thê lương. Mà bọn hắn vừa loạn động không cẩn thận va phải hai người khác, làm cho chân khí đi vào lối rẽ, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bi thảm. Kết quả cả sáu người đều đem bản thân đốt thành tro bụi.
Ngọc Linh cùng sáu người bên cạnh thấy thế, chỉ thấy toàn thân máu thịt của sáu tên kia rất nhanh chóng hóa thành tro tàn, nhưng không có bất cứ dấu vết nào của ngọn lửa ! Không đầy một lát sau, cả sáu người bị đốt chỉ còn lại một bàn tay một bàn chân, còn có sáu bộ quần áo rách rưới, bên trong quần áo bộc một nắm tro cốt ! Tình hình quỷ dị không hiểu làm cho bảy người đứng xem tim lạnh gan nguội, kết cục như vậy thật sự không người nào không sợ hãi cả .
Một lát sau, trong mười tử tù còn lại có sáu người tự nhiên mà chết. Trước khi chết bọn hắn phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết, làm cho mọi người đổ mồ hôi lạnh dưới ánh mặt trời chói chang. Cuối cùng, mười sáu tử tù chỉ còn lại hai người. Ánh mắt đám người Ngọc Linh nhìn chăm chú vào bọn họ, cả một cái nháy mắt cũng không dám, ngay cả mồ hôi chảy xuống mí mắt cũng không thèm quệt đi.
Đột nhiên, co một hán tử khôi ngô tuấn tú đột nhiên đứng lên, ngửa mặt lên trời kêu to ! Lúc đầu đám người Ngọc Linh còn tưởng hắn sắp sửa tự thiêu, nhưng không nghĩ hán tử này kểu cả nửa ngày rồi đột nhiên đánh tới Nghiêm Tam Tinh gần hắn nhất. Nghiêm Tam Tinh không nghĩ đến gia hỏa này dám ra tay với mình, nên luống cuống không kịp ứng phó, chỉ đành ngạnh kháng một quyền này. Song phương giao thủ một chiêu, cánh tay đại hán kia bị chấn gãy thành mấy đoạn, trong miệng phun máu tươi không ngừng. Mà Nghiêm Tam Tinh cũng không chịu nổi, sắc mặt lập tức trở nên đỏ sậm. Qua một lúc lâu sau mới dần dần khôi phục lại, nhưng mồ hôi trên ót càng nhiều hơn.
Những người khác thấy đại hán không biết võ công mà lại có một quyền uy lực như thế, nhất thời đều mừng rỡ. Bọn hắn mặc kệ Nghiêm Tam Tinh có bị thương hay không, tất cả tụ tập quanh người đại hán nọ. Sáu người mười hai bàn tay sờ soạn trên người của hắn. Cuối cùng cả sáu cùng đưa ra một kết luận, đại hán này đã luyện thành công tầng thứ nhất của Liệt Nhật Thần Công !
Nhưng còn chưa đợi bọn hắn vui vẻ lâu, thì tử tù còn lại duy nhất hét lên thảm thiết, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi ! Cái này chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội vào sáu người cả, làm cho tất cả đang ồn ào bán tán liền im bặt lại. Mười sáu tử tù chỉ có một người luyện thành, ngoài hắn ra thì mười lăm kẻ kia đều hóa thành tro bụi. Hiệu suất như thế còn thấp hơn Vương Hạo nói ! Có thể thấy được loại võ công này muốn tu luyện phải cực kỳ mạo hiểm, đầy phiêu lưu .
Bảy người đưa mắt nhìn nhau cả nửa ngày, rồi lại nhìn nhìn sang Vương Hạo, đầu đà bỗng nảy sinh ác độc, nói :
- Đây là công phu quái quỷ gì, quá mức tà môn ! Bất quá nếu như luyện thành thì uy lực cũng kinh người . Tiểu tử này có bao nhiêu tuổi, thế nhưng võ công đã cao tới thế rồi. Nếu như một đánh một, thì nội lực tà môn của hắn chỉ trong vòng mười chiêu không thể giải quyết được. Càng kéo dài lâu thì chỉ sợ ta khó có thể đánh bại hắn. Nếu sau vài năm nữa, chúng ta sẽ không phải là đối thủ của hắn ! Chúng ta không luyện được, vậy cũng đừng có ai nghĩ tới luyện thành .
Nói xong, hắn liền mang một đôi đầu hổ loan đao đi tới Vương Hạo, ý muốn giết người diệt khẩu. Mà những kẻ khác cũng yên lặng đứng xem, không đồng ý cũng không ngăn cản, hiển nhiên rất vui thấy cảnh này.