• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi tiểu trấn, Vương Hạo ngồi trên lưng ngựa chẳng có mục đích gì, cứ theo dòng người mà đi. Trong lòng buồn phiền cũng không thể nào nói ra. Hắn tốn công sức nhiều như vậy, đuổi theo ngàn dặm đường cuối cùng phát hiện căn bản không là chuyện gì, hắn sao không khỏi cảm thấy nghẹn họng chứ ?

Cũng không biết đi bao xa rồi, trước mặt bỗng nhiên hỗn loạn. Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy không xa ở đại lộ phía trước có một đại hán khôi ngô, toàn thân mặc áo choàng che kín thân mình, trên mặt cũng quấn một mảnh vài rách. Trên toàn thân chỉ lộ ra một cặp mắt hung dữ, hắn đứng ngăn giữa đại lộ, hét lớn :

- Đều thành thật cho ta, lão tử đánh cướp ! Cái gì cũng không cần, ngựa thì để lại cho lão tử !

Vương Hạo nghe được thanh âm này, nhất thời sửng sốt rồi mừng rỡ, vội vàng giực ngựa chạy tới, nói :

- Bạch Hùng đại ca, là huynh sao ?

Nam nhân mặc áo choàng kia thấy Vương Hạo, phản ứng đầu tiên không phải kinh hỉ mà cũng không phải lãnh đạm, hắn chỉ quay đầu nói với Vương Hạo :

- Vương huynh đệ, làm sao ngươi ở nơi này ?

Vương Hạo xác định chình là Bạch Hùng, lập tức cười lớn nhảy xuống ngựa, nói :

- Bạch ca, làm sao huynh lại ăn mặc như vậy ? Mạc Bắc Song Hùng đánh cướp khi nào lại che mặt lại chứ ? Đúng rồi, Hắc ca đâu ? Làm sao không thấy hắn ?

Bạch Hùng giọng nói có chút ngượng ngùng, nói :

- Ài, đừng nói nữa. Ngươi đi theo ta đi !

Dứt lời, hắn cũng tạm bỏ quên sự nghiệp cướp đường, mang theo Vương Hạo đi vào bụi cỏ ven đường. Những người đi đường may mắn tránh thoát một lần " Cướp " liền cảm tạ phật tổ bồ tát, rồi sau đó vội vàng chạy trốn đi hết.

Vương Hạo dắt ngựa đi theo sau Bạch Hùng, khó khăn ở trong bụi cỏ đi được mười dặm đường. Lúc này hắn mới nhìn thấy một nhà trú ẩn nho nhỏ. Hai người vừa đi tới gần nhà trú ẩn, ở bên trong truyền là lời nói của Hắc Hùng :

- Lão Bạch, là ngươi trở về sao ? Làm sao mang về có một con ngựa chứ ?

Không đợi Bạch Hùng nói chuyện, Vương Hạo liền nói :

- Hắc ca, vẫn còn chưa tới mùa đông đâu. Làm sao huynh lại ngủ đông vậy chứ ? Mau mau ra đây phơi nắng nào !!!

Hắc Hùng nghe được thanh âm của Vương Hạo, vốn trầm mặc hồi lâu mới nói :

- Vương huynh đệ, làm sao ngươi cũng tới ?

Vương Hạo phát hiện hai vị này cảm xúc có chút không đúng, kinh ngạc hỏi :

- Hai vị ca ca, các ngươi làm sao vậy ? Các ngươi luôn luôn đường hoàng, sao hiện tại đều dùng áo choàng che mặt. Còn người nọ thì trốn trong nhà, các ngươi rốt cuộc bị làm sao thế này ?

Bạch Hùng nói :

- Lão Hắc, Vương huynh đệ cũng không phải người ngoài, đi ra nhìn hắn đi. Tóm lại huynh đệ chúng ta là người thua !

Không bao lâu, Hắc Hùng từ trong nhà trú ẩn " đi " ra. Ánh mắt của Vương Hạo trợn tròn, hóa ra Hắc Hùng thiếu một chân ! Hơn nữa vết thương trên người chồng hết, làn da bị bỏng một mảng lớn ! Cả người như một khối thịt nhão, nhìn qua cực kỳ thê thảm ! Vương Hao bổ nhào tới trước mặt Hắc Hùng, đưa tay muốn đỡ hắn, nhưng rồi lại không có chỗ để đỡ hắn cả. Trên người Hắc Hùng không có nơi nào hoàn hảo cả, Vương Hạo sợ dùng sức một chút sẽ làm bong một mảnh thịt lớn trên người Hắc Hùng xuống !

Vương Hạo quay đầu lại nhìn xem Bạch Hùng, Bạch Hùng cũng đem áo choàng cởi xuống. Hóa ra tình trạnh của Bạch Hùng cũng không tốt hơn gì Hắc Hùng cả, trên người vết bỏng chất chồng. Duy nhất mạnh mẽ một chút là hai chân của hắn vẫn còn hoàn hảo !

Ánh mắt của Vương Hạo đỏ lên, rung rung nói :

- Hai vị ... ca ca , các huynh đây là .... đây là làm sao như vậy ?

Bạch Hùng nói :

- Huynh đệ chúng ta cũng là nhất thời khinh thường, bị đám nhóc con Cẩm Y Vệ kia tính kế. Cũng không biết bọn họ làm thế nào mà trong chốc lát bốn phía ngọn nút đồng loạt phóng hỏa. Hỡn nửa thể lửa từ lúc đầu đã rất lớn. Chờ tới khi chúng ta kịp phản ứng thì không còn kịp rồi, kết quả liền rơi vào kết cục như vậy. Bất quá ta cũng không làm cho bọn chúng sống dễ dàng gì, thừa dịp bọn hắn uống rượu say liền một đao giết chết hết, coi như báo được mối thù này !

Vương Hạo thế mới biết, sỡ dĩ Mạc Bắc song hùng nhiều Cẩm Y Vệ như vậy, nguyên nhân vì bị thương nặng. Điều này làm cho lòng Vương Hạo khổ sở, đôi mắt đỏ cả lên. Hắn biết, người bị bỏng toàn thân như vậy thì ít khi sống sót. Tuy rằng thương thế không trí mạng nhưng lại mang theo di chứng viêm không người nào có thể chống cự được. Ở thời hiện đại còn có khàng sinh tiêu viêm, nhưng cũng không dám bảo đảm người bị bỏng toàn thân có thể sống sót, huống chi là thời đại này. Có thể nói, Mạc Bắc song hùng chết chắc rồi ! Mắt thấy hai người mạng không còn nhiều nữa, Vương Hạo làm sao không khỏi bi thương.

Thấy Vương Hạo bộ dạng như vậy, Song Hùng cũng rất rộng rãi, Hắc Hùng nói :

- Vương huynh đệ đừng học bộ dạng đàn bà như vậy chứ, làm cho chúng ta khinh thường ngươi. Không phải chỉ bị bỏng thôi sau, sau này có biến thành xấu xí một chút mà thôi ! Có phải anh hùng tướng mạo đều không anh tuấn, đúng không ?

Vương Hạo nhịn xuống nước mắt, gượng cười nói :

- Hắc ca nói rất đúng, là tiểu đệ không phải. Nhưng .. hai vị ca ca hiện giờ có tính toán gì không ?

Bạch Hùng nói :

- Còn tính toán gì nữa ? Đương nhiên là nghĩ biện pháp chữa thương rồi ! Bình Nhất Chỉ mập mạp kia, cái khác thì không dám nói chứ y thuật của hắn thật lợi hại. Thương thể của chúng ta người khác không trị được nhưng khẳng định hắn sẽ có biện pháp !

Vương Hạo nghe xong sửng sốt, tiếp theo lại hung hăng vỗ đùi một cái, nói :

- Đúng thế, ta làm sao lại đem chuyện quan trọng như thế quên đi chứ ? Bạch ca, ngươi vừa rồi đánh cướp ngựa là muốn đi tới Khai Phong sao ?

Bạch Hùng nói :

- Vương huynh đệ, nhìn ngươi bình thường rất thông mình, nhưng hôm nay lại hồ đồ như vậy ? Ta không vì chạy đi thì cần ngựa đê làm gì ?

Vương Hạo cười ngây ngô, nói :

- Tiểu đệ vốn không thông mình gì, thường xuyên hồ đồ không thôi ! Tốt lắm, không nói nữa, việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức tới Khai Phong ngay ! Đệ đây còn chút tiền tài, ra chợ mua vài thớt ngựa tốt luân phiên cưỡi. Đoán chừng chỉ cân năm sáu ngày là có thể tới Khai Phong .

Mạc Bắc Song Hùng dùng tiến của Vương Hạo mua ngựa, cũng không có gì ngượng ngùng cả. Hắc Hùng bị đứt một chân, liền do Vương Hạo ôm lấy. Ba ngươi đi tới chỗ bán ngựa gần nhất, chọn lựa chín con ngựa tốt. Vương Hạo ba người nhanh chóng lên đường, cũng không có tâm trạng cùng con buôn trả giá gì cả. Vương Hạo liền quăng một bọc tiền rồi cưỡi ngựa phóng đi.

Bọn hắn mua chín con ngựa, hơn nữa thêm một con trước kia Vương Hạo cưỡi tới, tổng cộng là mười con. Ba người vó ngựa truy phong hướng phương nam phóng tới .

Tuy rằng Hắc Hùng bị đứt một chân, nhưng cũng may chỉ bị đứt ngang gối mà thôi. Hơn nữa thân thể của Hắc Hùng phi thường cường tráng, võ công lẫn cưỡi ngựa đều tốt cả, cho nên mới có thể ngồi vững vàng trên lưng ngựa. Nhưng thân thể của Song Hùng có cường tráng mấy đi nữa cũng không chịu đứng chứng viêm xâm nhập. Hai ngày đầu thì còn hoàn hỏa nhưng tới ngày thứ ba, cả hai người họ liền bắt đầu phát sốt. Sốt ca làm thần trí cả hai dần dần mơ hồ, cưỡi trên lưng ngựa mà lung lay sắp ngã.

Vương Hạo thấy bọn họ cái dạng này, cũng khẩn trương đến độ không được. Nhưng hắn không biết y thuật, cũng không biết bây giờ nên làm cái gì ? Càng nghĩ, Vương Hạo đột nhiên nhớ lại Khoái hoạt đan trước kia Kim Yến Nhi hay dùng, bây giờ còn để lại. Trong thành phần của Khoái hoạt đan có thuốc phiện, một chút thuốc phiện có thể có tác dụng giảm đau tiêu viêm. Mặc dù tác dụng phụ sẽ làm người bệnh nghiện, nhưng Kim Yến Nhi dùng nhiều năm như thế còn có thể từ bỏ, Song Hùng tự nhiên cũng không thành vấn đề ! Cho nên Vương Hạo liền cho bọn hắn dùng khoái hoạt đan.

May mắn, sau khi dùng xong khoái hoạt đan, tình trạng của Song Hùng dần dần tốt hơn nhiều. Ít nhất Song Hùng cũng không còn sốt cao nữa, đau đớn trên người cũng giảm đi phần nào, lúc này mới không bị rớt xuống lưng ngựa. Ba người một đường bôn ba, rốt cuộc ở ngày thứ sáu cũng tới Khai Phong Chu Tiên trấn. Khi tới bên ngoài nhà tranh của Bình Nhất Chỉ, Song Hùng đã muốn hôn mê rồi, nhưng vẫn dựa vào bản năng ôm chặt cổ ngựa, cho nên lúc này mới không bị rớt xuống lưng ngựa.

Vương Hạo cẩn thận tách tay bọn hắn ra, đỡ hai người xuống dưới thì phát hiện sáu ngày qua, quần áo trên người cả hai đề bị huyết nhục trên cơ thể làm ướt sũng, thậm chí có chỗ da thịt bắt đầu thối rữa !

Ngẫm lại với tình trạng da non chưa kết, ờ trong sáu ngày không ngừng bị quần áo ma sát, cuối cùng bị dính thành một khối như vậy, đây là cái dạng gì đau đớn chứ ? Chỉ sợ ngàn đao vạn kiếm cũng không hơn gì cái này cả. Nhưng trước khi hôn mê, Song Hùng vẫn nói nói cười cười, trên mặt không lộ ra chút gì đau đớn cả ! Đây là hạng người cứng rắng bực nào ?! Vương Hạo đối với hai vị huynh trưởng này thật sự hoàn toàn bội phục !

Bình Nhất Chỉ thấy Vương Hạo lại tới nữa, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Bất quá câu nói đầu tiên của Vương Hạo làm cho hắn lập tức hành động, Vương Hạo nói :

- Bình Nhất Chỉ, thương thế của bọn hắn rất nặng. Nếu như không nhanh chóng chữa trị thì ta dẫn bọn hắn đi tìm đại phu khác.

Bình Nhất Chỉ tự xưng không bệnh gì hắn không chữa khỏi, đương nhiên hắn sẽ không chịu thua ! Hơn nữa Mạc Bắc Song Hùng bị thương kia cùng hắn có chút giao tình, cho nên không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì thế tuy rắng sắc mặt của hắn đối với Vương Hạo không được tốt lắm, nhưng vẫn đem Song Hùng đem đi.

Bình Nhất Chỉ như thế nào chữa trị Song Hùng, Vương Hạo không nhìn thấy được. Lúc này hắn đang ở bên ngoài ngủ say ! Sau ngày này, Vương Hạo chỉ biết chạy và chạy, lại luôn chiếu cố chăm sóc hai người trọng thương, cơ hồ chưa từng ngủ một giác nào. Cho nên Vương Hao mở mắt không nổi nữa. Hơn nữa Vương Hạo hắn có lòng tin vào y thuật của Bình Nhất Chỉ, nếu đem Song Hùng còn sống giao cho hắn thì giá trị sống sót tới 90%/ Vì thế Vương Hạo yên tâm, rốt cuộc không chống đỡ nữa mà ngồi dưới đất dựa vào vách tường ngủ say.

Vương Hạo cảm giác không biết ngủ bao lâu, chờ tới khi hắn mở mắt ra thì bầu trời đã đầy sao. Hắn vẫn ở chỗ cũ, nhưng lại từ ngồi biến thành nằm. Quần áo trên người vẫn còn có chút ẩm ướt, tựa hồ trời đã mưa một trận.

Điều này làm cho trong lòng Vương Hạo thầm mắng, Bình Nhất Chỉ cũng quá đáng , trời mưa cũng không đem hắn vào trong phòng. Nhưng mà Vương Hạo cũng đành nén giận trong lòng mà thôi, lấy ân oán giữa hắn và Bình Nhất Chỉ mà nói, Bình Nhất Chỉ không nhân cơ hội này chém đầu của hắn là đã tốt rồi, còn muốn chăm sóc hắn thì cứ mà mơ đi !

Vương Hạo đứng dậy hoạt động thân thể, hắn cảm thấy đói bụng lạ thường. Nhưng trước tiên hắn vẫn tiến vào trong căn phòng nhìn xem Song Hùng ra sao. Quả nhiên Bình Nhất Chỉ không làm cho hắn thất vọng, Song Hùng vẫn còn sống. Nhưng bộ dáng thì có chút thảm, hai người không biết được bôi mỡ gì trên người, cả toàn thân trên dưới đều đen thui, giống như hai đứa trẻ nghịch bùn vậy. Tinh thân cả hai lại rất tốt, có lẽ vì trên đường ngủ nhiên nên hơn nửa đêm mà bọn hắn vẫn còn thức.

Vương Hạo thấy bọn hắn không việc gì, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cười trêu nói :

- Ai nha, hai vị ca ca, các huynh ai là Hắc ca, ai là Bạch ca đây ? Làm sao lại đen thui như nhau vậy ?!

Trong hai người có một người nói :

- Chuyện này thật có chút phiền phức, hiện tại trên người chúng ta được bôi thuốc nên không nhận dạng được. Chỉ sợ sau khi thương thế lành lặn ngươi vẫn không thể nhìn ra được đâu. Bình Nhất Chỉ nói, sau này hai người bọn ta cần phải cải danh, gọi là Mạc Bắc Song Quỷ. Bộ dáng sau khi thương thế khỏi hắn sẽ hù chết người !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK