Vương Hạo nằm trong xe ngựa, không đợi tới khi ra khỏi thành Trường An, lại một lần nữa ngất đi. Sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong một gian phòng , trên người đắp một chăn bông rách nát, cái chăn này cũng không biết mua từ năm nào rồi, cực kỳ nặng nề, làm cho hắn thiếu chút nữa ghẹt thở !
Đang lúc Vương Hạo buồn bực đây là nơi nào, thì rèm cửa được vén lên, Kim Yến Nhi mặc áo vải thô, bưng một bát sứ to đi tới. Trong chén chính là món cháo thịt mà nàng tỉ mỉ chế biến.
Tuy rằng Kim Yến Nhi chỉ mặc áo vải thô, nhưng chính vì y phục sơ sài như thế làm toát lên một cảm giác thanh tú tuyệt luân. Vương Hạo thấy bộ dáng của nàng, trong lòng tán thưởng : " Cô gái nhỏ này, chờ tới khi trưởng thành cũng không biết mê hoặc bao nhiêu nam nhân nữa ! "
Kim Yến Nhi vừa vào nhà, thấy Vương Hạo tỉnh lại, nhất thời vừa mừng vừa sợ, tranh thủ đem bát sứ to để sang một bên, bổ nhào tới cầm lấy cánh tay của chàng, trong đôi mắt nước mặt doanh tròng, nói :
- Đại ca, rốt cuộc huynh cũng tỉnh lại !
Vương Hạo mỉm cười, nói :
- Huynh đã sớm tỉnh rồi, huynh đói chết đi được. Đúng rồi , đây là nơi nào, huynh hôn mê bao lâu rồi ?
Kim Yến Nhi lau nước mắt, nói :
- Nơi này là một thôn nhỏ không xa thành Trường An, lúc ấy huynh bất tỉnh, xe ngựa lại rất xóc nảy. Nên muội đành phải, .. ở lại trong thôn nhỏ này, cho huynh dưỡng thương. Từ đêm đó đến giờ đã qua năm ngày, muội còn tưởng huynh vẫn chưa tỉnh lại, cho nên sợ muốn chết !
Vương Hạo cười nói :
- Tốt rồi, muội xem muội kìa, vừa khóc vừa cười, người không biết còn tưởng muội bị tâm thần nữa !
Kim Yến Nhi kỳ quái hỏi :
- Bệnh tâm thần ? Bệnh tâm thần là gì ?
Vương Hạo không ngờ mình lại dùng từ hiện đại, đành trả lời có lệ :
- Chính là một đứa ngốc đó. Đúng rồi, bên ngoài thời tiết thế nào rồi ? Nếu như có ánh nắng thì đem huynh ra phơi nắng đi !
Kim Yến Nhi bị Vương Hạo chuyển đề tài, nói :
- Đúng đúng, được rồi. Muội làm sao lại quên chuyện này chứ ? Mấy ngày hôm trước huynh bất tỉnh nhân sự, không thể vận công. Nay huynh tỉnh lại, tự nhiên phải phơi nắng. Bất quá, trước khi phơi nắng, đai ca phải uống hết bát cháo cái đã .
Nói xong,nàng liền đem bát sứ lớn bưng lại. Vương Hạo chỉ cảm thấy trong bụng đói meo, nhìn thấy cháo thịt thì tiếng ừng ực vang lên. Kim Yến Nhi mỉm cười, ngồi bên cạnh Vương Hạo, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn ăn. Nhìn thấy Kim Yến Nhi cẩn thận, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, Vương Hạo cảm thấy mình cũng quá may mắn, nhặt được một cô muội muội, không ngờ lại hoàn mỹ như thế.
Sau khi uống xong bát cháo thịt, Kim Yến Nhi nói :
- Đại ca, huynh mới vừa tỉnh lại, không nên ăn nhiều quá. Trước cứ ăn nhiêu đó đi, đợi tới buổi tối muội lại cho huynh dùng bữa tối tiếp. Hiện tai, huynh nên ra phơi nắng nhỉ ! Huynh nằm tạm xuống, muội kiếm người hỗ trợ .
Nói xong, Kim Yến Nhi nhanh chóng ra khỏi phòng, không đầy một lát sau, liền dẫn theo ba thôn phu trẻ tuổi lực lưỡng, phân phó nói :
- Các ngươi, đem đại ca của ta nâng ra bên ngoài phơi nắng mặt trời, cẩn thận một chút, đại ca của ta có thương tích trong người, đừng làm đau hắn !
Ba thôn phu nọ tuân lệnh, nói :
- Được mà , Yến tử muội cứ yên tâm đi, chúng ta cam đoan hầu hạ đại của của ngươi cực kỳ thoải mái khoan khoái !
Ba đại nam nhân bị Kim Yến Nhi sai bảo, liền nâng Vương Hạo lên như đang cầm trân bảo vậy, đặt ở trong sân. Sau khi sắp đặt đâu vào đó, Kim Yến Nhi liền phất phất tay nói :
- Tốt lắm, không còn chuyện của các ngươi nữa. Các ngươi trở về đi .
Ba người " ân " một tiếng, ngay cả một câu vô nghĩa cũng không dám nói. Tất cả dùng vẻ mặt luyến tiếc rời đi, lúc đi còn cẩn thận đi từng bước. Điều này làm cho Vương Hạo âm thầm bật cười, trêu chọc Kim Yến Nhi nói :
- Ta nói muội muội này, ta không phải trở thành tai họa của mọi người chứ ? Muội xem ba tên kia, đều nhanh chóng trở thành nô lệ của ngươi rồi.
Kim Yến Nhi khinh thường nói :
- Ba người bọn hắn tự nguyện làm thế mà, đau có liên quan gì tới muội ? Muội xem thường nhất là nhìn thấy nam nhân động tay động chân với nữ nhân, không gọi bọn hắn tới sai sử thì gọi ai đây ?
Vương Hạo nghe xong lời của nàng, không khỏi vì ba người trẻ tuổi nọ mà bi ai, bọn hắn gặp được Kim Yến Nhi nhất định không thể nào có kết quả. Bất quá việc này hắn không có quan tâm, chỉ quan tâm mình Kim Yến Nhi là được ! Sau khi cảm khái một chút, liền đem chuyện này ném sang một bên, bắt đầu chuyên tâm luyện công chữa thương.
Lúc này, tổn thương của Vương Hạo so với lần trước còn nặng hơn, cho dù công năng chữa thương của Liệt Nhật Thần Công siêu phầm, nhưng cũng phải qua mười ngày nửa tháng mới bình phục hơn phân nửa. Cũng may trong thời gian này trôi qua yên bình, không có người nào tới quấy rầy cả. Tuy rằng thương thế của Mộc Cao Phong nhẹ hơn so với Vương Hạo, nhưng tốc độ khôi phục lại kém xa Vương Hạo. Hiện giờ có thể hắn đang ở một chỗ nào đó chữa thương rồi cũng nên.
Tuy rằng vẫn chưa chữa trị hoàn hảo, Vương Hạo cũng không muốn chờ lâu thêm nữa, liền muốn cùng vời Kim Yến Nhi lên đường đi Khai Phong. Kim Yến Nhi thấy thương thế của hắn chưa khỏi hoán toàn, tự nhiên không đồng ý. Nhưng cho dù nàng khuyên thế nào thì Vương Vẫn vẫn không đồng ý, cuối cùng chỉ dựa theo ý tứ của hắn , vội vàng lên xe ngựa đi tới Khai Phong. Trước khi đi, cả hai cũng để lại không ít tiền tài cho thôn nhỏ này, làm cho mọi người ở đây rất hài lòng. Chỉ có ba thanh niên nọ đi theo phía sau họ một hoi mười tám dặm tiễn đưa, cuối cùng vẫn là Kim Yến Nhi không kiên nhẫn mà phát hỏa, nên mới đem ba người bọn họ đuổi chạy trở về.
Lần này ra đi, Vương Hạo đã rút ra kinh nghiệm, mặc kệ đi tới chỗ nào, mặc kệ ở chỗ nào, thủy chung vẫn duy trì cảnh giác, e sợ lại bị người phục kích. Gặp được thành thị phồn hoa cũng không tiếp tục lang thang nữa.
Hơn nữa, việc tu luyện của Vương Hạo không bao giờ gián đoạn, trong lúc đi đường cũng luôn nằm trên trần xe ngựa mà phơi nắng. Qua một thời gian dài thì Vương Hạo cũng tập thành thói quen, chính là chân khí trong cơ thế tùy lúc tùy nơi vẫn lưu chuyển trong thân thể, cho dù là trời đầy mây hoặc là ban đêm, không ngừng rèn luyện. Việc tu luyện siêng năng như thế, làm cho nội lực của Vương Hạo tăng trưởng nhanh chóng. Sau khi tới Khai Phong, chẳng những nội thương đã khỏi hẳn mà nội lực cũng được đề cao.
Hai người vừa tới Khai Phong, lập tức Vương Hạo muốn đi tìm Bình Nhất Chỉ. Nhưng diện tích thành Khai Phong không phải là nhỏ, muốn ở một nơi lớn như thế mà tìm người, cũng không có dễ dàng gì. Rơi vào đường cùng, hắn phải dùng tuyệt chiêu cuối cùng, chính là thấy ai cũng hỏi :
- Xin hỏi huynh đệ, có biết Bình Nhất Chỉ đại phu không ?
Một đường vừa đi vừa hỏi, đại đa số đều nói không biết, còn có một vài tên côn đồ thấy Vương Hạo là người ngoài mới tới, muốn tới lừa tiền hắn. Đáng tiếc Vương Hạo cũng biết được những kẻ lừa đảo qua TV, chỉ một chút quyền cước đã đuổi bọn chúng đi sạch. Nguyên lai thanh danh Bình Nhất Chỉ rất hiển hách, nhưng chỉ phần lớn là truyền lưu của người giang hồ với nhau, người bình thường thì không biết chút gì cả. Vương Hạo cứ gặp ai trên đường cũng hỏi, tự nhiên không thể tra rõ ràng rồi .
Đi lòng vòng trên đường cả nửa ngày, cũng không tìm được manh mới. Kim Yến Nhi nhô đầu từ trong xe ngựa ra, nói :
- Đại ca, nếu chúng ta đã tới Khai Phong, cũng không cần gấp gáp như vậy. Thần y Bình Nhất Chỉ cũng không chạy đi được đâu. Ta đói bụng rồi, tốt nhất tìm một chỗ ăn cơm trước đã đi !
Vương Hạo biết Kim Yến Nhi nói đói bụng chỉ là lấy cớ, nhưng thời giản cũng tới giờ ăn trưa, vì thế hắn vội vàng đem xe ngựa đi tới một cửa tửu lâu, đem xe ngựa giao cho tiểu nhị chiếu cố, mình cùng Kim Yến Nhi lên tầng hai của tửu lâu.
Tầng thứ hai của tửu lâu chính là một gian phòng thanh nhã, dưới sự dẫn dắt ân cần của tiểu nhị, hai người chọn một phòng ngồi xuống, thuận miệng gọi vài món ăn ngon miệng. Vương Hạo từ chỗ Hồ Mạnh lấy được được không ít tiền tài, vì vậy trong việc sinh hoạt sẽ không tự bạc đãi chính mình. Tiểu nhị thì thích nhất là những khác có tiền, hưng phấn kêu lên :
- Trên lầu nhã gian hai vị khách , rượu ngon đồ ăn ngon cứ việc đem lên ...
Tiểu nhị kêu xong, chỉ một lúc sau, mười mấy món ăn ngon như nước chảy bưng lên. Nhiều đồ ăn như vậy ra trên bàn, đem cả cái bàn đều sắp đầu. Hai người Vương, Kim bất kể thế nào ăn cũng không vô. Kim Yến Nhi xuất thần nghèo khó, trước kia cũng từng khuyên Vương Hạo vài lần, nhưng Vương Hạo lại lơ đễnh, có tiền mà không hưởng thụ, đem cho nữ nhân hết sap ? Đó chỉ là thói quen của những kẻ thổ tài chủ. Cái gọi là tiền tiêu hết sẽ có lại, chờ sau khi xài hết tiền trong tay, sẽ đánh cướp mấy tên làm giàu bất chính rồi chia cho người nghèo. Dần dần, Kim Yến Nhi cũng không kinh sợ những chuyện quái dị nữa.
Đồ ăn đem lên đầy đủ, Kim Yến Nhi im lặng ôn nhu thưởng thức. Nàng tiếp nhận năm năm huấn luyện, đã sớm đem một tiểu nha đầu nông thôn không hiểu chuyện luyện thành một tiểu thư khuê các. Mà Vương Hạo lại một ly rồi lại một ly, ở trước mặt tiểu nha đầu này mà đũa cũng không đụng tới. Kim Yến Nhi nhìn bộ dáng của hắn, chỉ biết hắn đang phiền lòng vì không tìm được Bình Nhất Chỉ, vì thế khuyên bảo :
- Đại ca, muội nói tất cả sẽ không sao cả mà, chậm trễ mười ngày nửa tháng cũng không tính là gì. Bình thần y sớm muộn gì cũng tìm được, huynh cũng đừng sốt ruột nữa !
Vương Hạo thở dài một tiếng, nói :
- Giải trừ chất độc trên người muội chính là nguyện vọng lớn nhất của huynh. Hiện giờ chúng ta đã tới Khai Phong, Bình thần y ở ngay trước mặt nhưng thủy chung không tìm thấy, huynh há không thể nôn nóng sao ? Muội muội, ta biết ngươi thông minh, ngươi thử nghĩ biện pháp làm sao nhanh chóng tìm thấy Bình thần y
Không đợi Kim Yến Nhi nói chuyện, một thanh âm cách vách truyền đến :
- Các ngươi không cần tìm Bình Nhất Chỉ kia, hắn đã chết !
Nghe được câu này, cả Vương Hạo cùng Kim Yến Nhi đều là chấn động. Nhưng lập tức Vương Hạo liền phản ứng, không đến một tháng trước hắn vẫn còn cùng Mộc Cao Phong liều mạng quyết chiến, nói rõ ra thì Mộc Cao Phong còn không có được đến tin tức của Tịch Tà kiếm phổ. Theo như trong nguyên tác, hiện tại Bình Nhất Chỉ phải hoàn hảo chứ, lời của người ở bên cạnh chín thành không đáng tin
Cho nên Vương Hạo giương giọng , nói :
- Không biết vị bằng hữu bên kia cùng Bình thần y có thù hận gì ? Vô duyên vô cớ nguyền rủa người đã chết, cũng không quá quân tử đi chứ ?
Người nọ hừ lạnh một tiếng nói :
- Ta nói chết thì chết, các ngươi không cần lo lắng tìm hắn, nếu như có bệnh thì nhanh chóng tìm danh y khác đi !
Vương Hạo lại cười ha ha , nói :
- Rốt cuộc thì các hạ cùng Bình thần y có cừu oán gì, hay là huynh muội chúng ta trong lúc vô ý đắc tội các hạ ? Nếu như có thù oán với Bình thần y, vậy liền tốt quá. Đã sớm nghe Bình thần y cứu một người giết một người, ta đang lo không biết giết người nào cho tốt, ngươi đưa đầu tới cửa ! Ta sẽ bắt ngươi làm quà gặp mặt, nói vậy Bình thần y sẽ thật cao hứng.
Người nọ khinh thường nói :
- Tiểu tử khẩu khí thật lớn , đừng tưởng rằng luyện qua mấy thứ công phu là có thể hoành hành giang hồ, ngươi còn kém xa lắm !
Vương Hạo nói : " Thế sao ? Ta đây cũng muốn lãnh giáo một chút ! " Lời còn chưa dứt, nhã gian bên cạnh đã bị một đao chém qua, một thanh trường đao tản mác ra hơi nóng rực lửa phá vách tường mà đến, trực tiếp đâm thẳng người nọ ....