• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy kiếm của đối phương đâm tới mình, Vương Hạo cũng không tránh né, tùy ý kiếm bảo tiêu Ấy đâm thấu bờ vai của mình, sau đó dùng cơ thể kẹp cứng thân kiếm. Đao trong tay giống như cuồng phong bạo vũ hướng bảo tiêu Giáp bổ tới. Bảo tiêu Giáp bị sự điên cuồng của Vương Hạo dọa nhảy dựng lên, nhất thời liền luống cuống tay chân, chương pháp hoàn toàn mất sạch.

Bảo tiêu Ất thấy đồng bọn nguy cấp, cũng vội vàng rút kiếm ra tiếp tục đâm. Nhưng kiếm của hắn bị Vương Hạo kẹp lấy không rút ra được ! Thừa cơ hội này, trường đao Vương Hạo chém ra liên tục, cuối cùng một đao chém rớt một bàn tay bảo tiêu Giáp ! Bảo tiêu Giáp cầm lấy cánh tay bị đứt nằm lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm như phá tan nóc nhà mà đi.

Bao tiêu Ất bị sự điên cuồng của Vương Hạo hù sợ, Vương Hạo quay lại đối mặt với hắn thì hắn đã sợ tới mức ngay cả kiếm cũng không cần. Liên tiếp lui lại phía sau, cuối cùng xoay người bỏ chạy ! Vương Hạo cũng không quản hắn, chỉ thả lỏng bả vai, đem thanh kiếm này rút ra. Tùy ý để máu tươi nhuộm đỏ nửa người, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại một chút nào cả, tựa hồ miệng vết thương không phải ở trên người của hắn vậy. Vương Hạo dùng đao chỉ vào Hồ Mạnh nói :

- Hồ tiền bối, Kim Yến Nhi ta muốn đem đi, ngươi có ý kiến gì không ?

Hồ Mạnh bị sự hào hùng của Vương Hạo hù dọa, lắc đầu liên tục tỏ vẻ không có ý kiến. Vương Hạo quay đầu lại nói với Kim Yến Nhi :

- Nàng nguyện ý theo ta sao ?

Kim Yến Nhi cũng bị hành động của Vương Hạo làm cho cảm động, có thể vì một câu hứa hẹn mà không tiếc tánh mạng bản thân, có thể thấy được hắn cùng với ca ca của mình giao tình không tầm thường, vì thế kiên định gật đầu. Hai người không ai nói gì, sóng vai đi ra ngoài. Hồ Mạnh không dám tiếp tục nói với Vương Hạo gì nữa, mà lại kêu lên với Kim Yến Nhi :

- Yên Hồng, ngươi cũng biết tình huống của ngươi. Ngươi nếu rời đi thì tánh mạng khó giữ được !

Có thể sau khi Kim Yến Nhi nghe xong lời của hắn, chẳng những không quay đầu lại mà ngược lại còn chạy nhanh hơn vài bước, chạy theo phía sau Vương Hạo. Vương Hạo dừng bước, hỏi nàng :

- Hắn nói thế có ý gì ? Nói lại cho rõ đi !

Kim Yến Nhi nói :

- Vương đại ca, trong chốc lát ta không chờ được nữa, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi đây ! Việc này chúng ta đi ra ngoài sẽ nói sau , được không ?

Vương Hạo nghĩ nghĩ, gật đầu nói :

- Cũng tốt, chúng ta đi thôi.

Hai người đi khỏi Di Hồng viện, dưới sự chỉ dẫn của Kim Yến Nhi cả hai cũng đi tới chỗ ở của Trụ Tử . Nơi ở của Trụ Tử thoạt nhìn như một xóm nghèo vậy, bốn phía nhà cửa thấp bé, dơ bẩn. Người đi lại trên đường đều xanh xao vàng vọt, áo quần rách rưới. Tuy rằng quần áo trên người Kim Yến Nhi không hoa lệ cho mấy, nhưng so với người ở đây cũng tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa nàng lại là một tuyệt sắc mỹ nữ, đi lại ở nơi này làm cho người ta khó chịu không nói nên lời.

Nhưng mà chính bản thân Kim Yến Nhi cảm thấy thực thư thái, giống như cả chuyện ca ca của mình mất đi cũng quên sạch . Trên gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, líu ríu kể lại cuộc sống của nàng cùng Trụ Tử đã từng trải qua, nào là đi bắt côn trùng, nào là đi giao thiệp với ai, đủ loại linh tinh. Bất kể là ngọt ngào hay khổ cực, từng chuyện từng chuyện đều đọng lại thành một ký ức tốt đẹp nhất.

Sau khi vào nhà Trụ Tử, trước hết Kim Yến Nhi để cho Vương Hạo ngồi xuống, chính mình lại bận rận thu dọn lại căn nhà này, vừa thu dọn nàng vừa than thở :

- Anh của tôi luôn như thế, nhà cửa lúc nào cũng vừa dơ vừa lộn xộn, cụng không biết thu dọn lại gì cả. Mỗi lần tôi về cũng phải dọn dẹp cho ổng, không tới vài ngày thì đâu lại vào đấy !... Ca ca nói cần kiếm đủ tiền chuộc tôi ra, có thể ổng nào biết được. Hồ trang chủ chính là chủ nhân ăn tươi nuốt sống, đời này hắn cũng đừng kiếm đủ bạc mà chuộc tôi ra. Còn không bằng cưới một người vợ, để cho Kim gia còn người nói dỗi tông đường ... Tôi cứ tưởng rằng chỉ cần ca ca sống tốt, ta sống thế nào cũng không sao cả. Nhưng thật không nghĩ tới, ca ca hắn ...

Vương Hạo ngồi ở đằng kia, lẳng lặng nghe những lời lẩm bẩm của Kim Yến Nhi, không có một chút cảm giác không kiên nhẫn nào cả. Ở trong thời đại này, những người bần cùng khốn khổ chẳng những chịu lấy sự khốn khó, còn phải đối mặt với quan phủ, kẻ có tiền, du côn, thổ phỉ, thiên tai uy hiếp. Một ngày nào đó mà mất mạng cũng không có chút gì ngạc nhiên cả.

Dần dần, sắc trời cũng tối lại. Rốt cuộc Kim Yến Nhi cũng thu dọn xong ngôi nhà tồi tàn này. Tuy rằng không tới mức sạch sẽ không một hạt bụi, nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề đi rất nhiều. Chỉ nhìn sơ qua cũng làm cho người ta cảm giác ấm áp. Vương Hạo tán thưởng nói :

- Yến tử, cô đúng là một cô gái khó có được, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông, ngay cả việc nhà cũng làm tốt như thế. Tương lai ai cưới cô chính là kẻ đó kiếp trước tu luyện mấy đời đó !

Kim Yến Nhi buồn bả cười, nói :

- Vương đại ca, tuy rằng ta còn trong trắng nhưng cũng từ Di Hồng viện đi ra, vận mệnh tốt nhất bất quá cũng là tiểu thiếp của những kẻ có tiền. Hàng ngày bị bà chủ trách mắng ... Ài, quên đi, không nói tới chuyện này nữa. Vương đại ca, trời cũng đã tối rồi, ngươi nhất định phải rời đi nơi này. Hồ trang chủ ở trước mặt ngươi đã đánh mất da mặt như thế, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, dưới tay hắn có trên trăm người hung ác, một mình người không thể ứng phó được ...

Vương Hạo cắt đứt lời của nàng, nói:

- Ta muốn đi thật đơn giản, vậy còn cô ? Nghe lời nói của cô, cô không muốn đi theo ta sao ? Vì cái gì chứ ?

Kim Yến Nhi buồn bả nói :

- Ngươi không phải muốn biết Hồ trang chủ vì cái gì nói ta rời khỏi hắn liền chết sao ? Hiện giờ ta nói cho ngươi biết. Từ sau khi ta bị bán vào Di Hồng viện thì đạ bị bức ăn một loại thuốc, gọi là " Khoái hoạt đan ". Loại thuốc này ăn vào làm cho người ta có cảm giác lâng lâng vô cùng thoải mái, cho nên mới gọi là " Khoái hoạt đan ". Thế nhưng thuốc này có độc, chỉ cần ngươi ăn qua một lần là phải ăn thường xuyên, bằng không sẽ bị khó chịu không nói nên lời. Ta đã thấy nhiều lần, có người phạm sai lầm. Hồ trang chủ không đánh nàng không mắng nàng, nhưng lại không cho nàng ăn khoái hoạt đan, các nàng liền chịu cảm giác khó chịu, hận không thể chết đi vậy. Quan trong nhất là loại chất này không có giải được, chỉ có thể tiếp tục dùng tiếp. Mà khoái hoạt đan chỉ có Hồ trang chủ mới có, cho nên hắn chưa bao giờ sợ thủ hạ phản bội hắn.

Vương Hạo nghe xong chấn động, cái này chính là độc dược sao ? Có thể lập tực hắn cảm giác không đúng. Những kẻ nghiện ngập thời hiện đại cũng xanh xao vàng vọt, tinh thần có sắc bệnh, nhưng Kim Yến Nhi đã ăn nhiều năm như thế nhưng bên ngoài lại khỏe mạnh vô cùng.

Khoái hoạt đan rốt cuộc là loại thuốc nào, Vương Hạo không thể suy đoán, hắn lại càng thêm khiếp sợ chính là Kim Yến Nhi biết rõ một khi rời đi sẽ chết mà vẫn theo hắn rời đi !

Đối với vấn đề lớn này, Kim Yến Nhi chỉ cười cười, nói :

- Lúc đầu ta bị bán vào Di Hồng viện cũng nghĩ tới sau khi cha mẹ cầm tiền sẽ tự sát. Tuy rằng lúc đó ta còn nhỏ tuổi, cũng không đọc qua sách vở, nhưng ta biết đối với con gái mà nói, trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Nhưng mà ta có thể tự sát sao, Hồ trang chủ đã uy hiếp ta, nếu ta chết thì hắn sẽ đem gia đình của ta giết chết ! Ta không có lựa chọn, chỉ giống như cái xác không hồn vậy. Sau đó cha mẹ ta qua đời, ca ca chính là vướng bận duy nhất của ta. Hiện giờ ca ca cũng đã chết, ta còn sống làm gì nữa ? Chẵng lẽ đi theo những tên nam nhân kia sao ?

Vương Hạo nhìn tiểu cô nương vừa mới mười ba tuổi này, trong lòng không biết có mùi vị gì. Ở trong xã hội hiện đại, một cô gái tuổi cỡ nàng chỉ sợ còn không hiểu biết cài gì đâu. Vậy mà cô bé trước mắt này có lối suy nghĩ còn chín chắn hơn cả người trưởng thành nữa ! Ngay cả khi đối mặt với lựa chọn cái chết, nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên như thế. Điều này làm cho Vương Hạo không khỏi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần !

Sau một hồi trầm mặc, Vương Hạo mới nói :

- Yến tử, người con gái xinh đẹp, thiên lương, thông minh như nàng chính là ân huệ mà trời ban tặng nhân gian. Nàng là đại biểu của vẻ đẹp nhân loại, cho nên nàng không thể nào chết được ! Ta đã từng thề với ca ca nàng , sau này ta chính là thân ca ca, có ta ở đây, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào động tới một sợi tóc của em ! Em yên tâm, ta nhất định sẽ tìm thuốc giải cho em, coi như Hồ Mạnh không có thì trên đời này cũng còn rất nhiều danh y. Nhất định sẽ có người có thể chữa khỏi . Hiện tại em theo ta di, trước tiên tìm một nơi ẩn nấp, sau đó ta sẽ đi tìm cái tên Hồ Mạnh kìa !

Kim Yến Nhi lắc đầu nói :

- Vương đại ca, cảm ơn lời khích lệ của anh, nhưng chính em còn biết, chỉ cần người con gái nào như em sẽ không có kết quả tốt. Em theo bên anh, chỉ sợ mang tới phiền phức cho anh mà thôi. Giống như giờ đây, nếu không có em, anh cũng không phải gặp Hồ trang chủ,. Vương đại ca, anh ...

Vương Hạo kiên định lắc lắc đầu, nói :

- Em không cần phải nói gì cả, ta muốn nói cho em rõ. Từ sau khi ta cùng ca ca em trải qua tràng đại họa giết chóc cả đội buôn, ta đã nhận ra một điều. Nếu là chuyện nên làm thì mặc kệ trả giá bao nhiêu ta cũng phải làm ! Đối với cái chết của ca ca em, trong lòng ta luôn áy náy. Nếu như ta không thể bảo hộ được em, thì không bằng ta chết đi còn hơn ! Hiện tại, em cùng với ta đi thôi. Ta là ca ca của em, có chuyện gì cứ để ta làm chủ !

Nói xong, cũng không thèm quản Kim Yến Nhi có ý kiến gì, hắn liền kéo nàng chạy ra ngoài. Nhưng mà khi hai người bọn hắn vừa tới cổng nhà thì chung quanh đột nhiên đèn đuốc sáng rực, đem cả ngõ nhỏ này thắp sáng rành mạch. Tiếp theo là giọng nói của Hồ Mạnh truyền tới :

- Còn muốn chạy sao ?! Đã quá muộn rồi !!! Thằng nhóc họ Vương cùng con tiện nhân Yên Hồng kia. Ngày hôm nay ta sẽ cho bọn bây biết, Bắc Thần Thương ta không thể nào đắc tội được ! Người đâu, bắn tên cho ta !

Hồ Mạnh vừa dứt câu, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới. Vương Hạo vừa thấy không tốt, lập tức xoay người lại ôm lấy Kim Yến Nhi. Dưới chân đạp một bước, cả hai tựa như đạn pháo bay ngược trở về nhà. Mặc dù phản ứng nhanh như thế, nhưng lưng của Vương Hạo cũng trúng hai mũi tên .

Vương Hạo đem hai mũi tên rút ra, ném qua một bên. Kim Yến Nhi thấy thế kinh hoảng nói :

- Vương đại ca, ngươi bị thương có nặng không ?

Vương Hạo cười nói :

- Ta không sao, ta luyện công phu có chút đặc thù, miệng vết thương sẽ tự động cầm máu và phục hồi ngay. Lúc trước trên vai ta trúng một kiếm, cũng không cần dùng thuốc chữa thương, không phải vẫn tốt sao !

Vương Hạo thật ra không có nói dối, ở trên ốc đảo khi hắn cùng bọn mã tặc sống mái với nhau, hắn đã phát hiện ra điểm này. Nội lực của Liệt Nhật Thần Công có thể làm cho vị trí bị thương tự động co rút lại, miệng vết thương khép lại và thời gian đông máu so với người thường càng nhanh hơn. Cái này làm cho Vương Hạo có tiền vốn để liều mạng, lấy tổn thương đổi lấy tổn thương của đối phương, và người có hại vĩnh viễn là người khác.

Lúc này, Hồ Mạnh lại đang ở bên ngoài là hét om sòm :

- Hai người bon bây nghĩ trốn trong phòng sẽ an toàn sao ? Hay là đợi chúng ta từng bước xông vào để cho ngươi tiêu diệt một vài người đệm lưng à ? Ta nói cho bọn bây biết, không có cửa đâu ! Lão tử không ngu, sẽ không mắc lừa bọn bây đâu ! Các ngươi không phải là con rùa đen rút đầu chứ ? Ta đây sẽ nướng thịt rùa ! Cho ta đốt. đốt chết bọn hắn !

Theo tiếng ra lệnh của Hồ Mạnh, có mười mấy cây đuốc được ném vào trong nhà, rất nhanh đã đem tất cả đồ đạc trong phòng bắt lửa ! Kim Yến Nhi lại vội vàng nói :

- Vương đại ca, anh không cần lo cho ta, chính anh chạy trốn đi ! Đợi ngày sau trở về báo thù cho ta !

Cái cảnh này làm cho Vương Hạo nhớ lái Trụ Tử, lúc trước lão Khoái cũng nói với hắn như thế. Nhưng Trụ Tử lựa chọn đồng sinh cộng tử. Cho nên Vương Hạo liền cười một cách sảng khoái, nói :

- Chết thì chết, cái mạng của ta vốn được người nhặt về. Cho dù chết ở chỗ này thì có sá gì ! Yến tử, ta giúp ngươi !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK