Dù sao thì Định Dật cũng lớn tuổi hơn Vương Hạo, kiếm pháp của phái Hằng Sơn cũng có chỗ độc đáo của nó. Vương Hạo điên cuồng tấn công gần nửa canh giờ cũng không thể phá phòng tuyến của Định Dật. Kim Yến Nhi bên cạnh thấy Định Dật tựa hồ tràn đầy nguy cơ, liên tục la hét chói tai để Vương Hạo dừng lại. Đáng tiếc Vương Hạo đang lâm vào trạng thái hóa cuồng, làm sao còn nghe được nữa ?!
Nhưng mặc kệ Vương Hạo có nguyện ý hay không, giống như cuồng phong thân pháp vậy, đặc điểm của Đại Mạc Đao Pháp cũng không có lực bền bỉ. Nửa canh giờ hắn không đả bại Định Dật , bản thân hắn đã mệt mỏi dần , thế công cũng dần dần yếu bớt. Định Dật phát hiện điểm này nhất thời mừng rõ, đem nội lực truyền vào trong thanh kiếm, ngạnh kháng một đao của Vương Hạo, ý nàng muốn chấn bay trường đao Vương Hạo rời khỏi tay.
Nhưng Định Dật lại khồng ngờ được, ngay khi nội lực của nàng xâm nhập vào cánh tay Vương Hạo, lập tức khơi dậy sự phản kích của Liệt Nhật Thần Công. Một cỗ nội lực nóng rực từ trường đao Vương Hạo truyền tới, trên thân đao bắt đầu tản mác ra nhiệt lượng nóng bức.
Gặp tình hình này, Định Dật nhanh chóng thu kiếm, nói :
- Dừng ! Không cần đánh nữa, ta nhận thua .
Vừa lúc này Vương Hạo rất mệt mỏi, lập tức thu đao nói :
- Định Dật tiền bối kiếm pháp cao cường, vãn bối bội phục.
Định Dật lại không thèm để ý tới mặt mụi hắn, nói :
- Ở trước mặt ta đừng nói lời vô nghĩa, thua chính là thua. Vương Hạo, trong lớp người trẻ tuổi thì võ công của ngươi có thể nổi tiếng. Bất quá ngươi cũng không nên kiêu ngạo, giang hồ rộng lớn. Người tài ẩn dật vô số, người mạnh hơn ngươi có rất nhiều, ngươi cũng đừng đắc ý vênh váo.
Mấy câu nói đó, tuy rằng mang ý dạy bộ nhưng rất thân thiết. Dù sao Vương Hạo chính là ca ca của Kim Yến Nhi, lại sống trên Hằng Sơn lâu như vậy, cũng coi như người một . Với tính tình hay bao che khuyết điểm của Định Dật, quan tâm tới hắn một chút cũng là chuyện thường.
Đương nhiên Vương Hạo có thể nghe ra sự thân thiết của Định Dật đối với hắn, cho nên cũng cung kính nói :
- Đa tạ tiền bối dạy bảo, vãn bối ghi nhớ trong lòng.
Định Dật hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi. Kim Yến Nhi ở bên cạnh xem choáng váng, nàng còn chưa hiểu vì sao lại như thế ?! Rõ ràng Vương Hạo sức cùng lực kiệt, làm sao mà Định Dật lại nhận thua ? Nàng nhìn Vương Hạo rồi lại nhìn sang bóng lưng đi xa của Định Dật. Cuối cùng Kim Yến Nhi vẫn quyết định đi theo sư phụ. Tâm tình sư phụ bây giờ không tốt, cần phải được an ủi.
Nhưng Kim Yến Nhi đuổi theo Định Dật liền thấy vẻ mặt tối sầm của nàng, lại không biết nên nói gì cho phải. Nàng vài lần muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ đành yên lặng theo sát phía sau Định Dật, trở lại thiện phòng của nàng.
Định Dật ngồi ở trên bồ đoàn, im lặng một lúc lâu mới thở dài một tiếng, nói :
- Kim Yến Nhi, con đi chuẩn bị nước tắm, vi sư cần tắm rửa.
Định Dật cùng Vương Hạo đánh nửa canh giờ, tuy rằng thể lực không tiêu hao như Vương Hạo nhưng mồ hôi lại ướt đẫm cả người, sau lưng áo đã ướt đẫm rồi. Kim Yến Nhi đi phía sau nàng trở về cũng biết nên đáp lời một tiếng, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.
Rất nhanh nước tắm đã được chuẩn bị xong xuôi, hai thầy trò đều là phụ nữ nên cũng không kiêng dè gì cả. Định Dật dưới sự hầu hạ của Kim Yến Nhi nhanh chóng cởi quần áo, ngồi vào trong thùng bắt đầu tắm rửa. Kim Yến Nhi đứng ở sau lưng xoa lưng cho Định Dật, thấy vẻ mặt của sư phụ cũng buông lỏng dần, lúc này nàng mới hỏi :
- Sư phụ, vừa rồi ca ca hắn rõ ràng đã muốn lực bất tòng tâm, người vì cái gì lại chủ động nhận thua ?
Định Dật mỉm cười nói :
- Ta sẽ biết con không nhịn được muốn hỏi , có thể chờ tới bây giờ coi như định lực của con không tồi rồi. Muốn nói vì cớ gì ta lại nhận thua, đó là vì ta không phải là đối thủ của ca ca cpn. Đại Mạc Đao Pháp của ca ca con cần phối hợp với nội lực mới có thể phát ra uy lực mạnh nhất. Nếu hắn sử dụng nội lực thì trường đao của hắn biến thành một cái bàn ủi vậy, nóng bức kinh người. Giả dụ ngay từ đâu ca ca con sử dụng nội lực phối hợp với đao pháp, chỉ cần ba mươi chiêu ta đã thua cuộc.
Kim Yến Nhi mặc dù biết đặc điểm võ công của Vương Hạo, nhưng vẫn thực kinh ngạc hỏi :
- Thật lợi hại như vậy sao ? Sư phụ người có đánh giá cao ca ca hắn không đó ?!
Định Dật nói :
- Ta một chút cũng không đánh giá cao hắn, hiện giờ thì hắn có thực lực đó rồi. Ta đã từng nói qua với các con, minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái - Tả Lãnh Thiên, nội lực của hắn có tính lạnh lẽo băng giá rất mạnh. cùng với nội lực ca ca con có cách vận dụng khác nhau nhưng lại giống nhau đến kỳ diệu. Kiếm pháp của Tả Lãnh Thiên cũng không mạnh mẽ gì, nội lực của hắn cũng không cao thâm hơn người khách. Nhưng hắn là đệ nhất cao thủ của Ngũ Nhạc kiếm phái hoàn toàn vì nội lực hàn tính của hắn .
Cùng đối địch với Tả Lãnh Thiên hay ca ca của con , đó là một chuyện rất đau đầu. Bởi vì nội lực của bọn họ có công dụng kiềm chế uy lực người khác, một thân võ công chỉ sử xuất ra sáu bảy thành là rất không tồi rồi.
Kim Yến Nhi nghe Định Dật đem Vương Hạo so sánh với đệ nhất cao thủ Ngũ Nhạc kiếm phái- Tả Lãnh Thiên, trong lòng của nàng không khỏi vui vẻ, lại hỏi :
- Sư phụ, vậy người nói ca ca ta cùng với Tả Lãnh Thiên ai lợi hại hơn ?
Định Dật oán trách trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói :
- Ca ca của con còn kém rất xa ! Thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, nội lực còn chưa thâm hậu. Nhất là võ công của hắn rất bá đạo, trong khoảng thời gian ngắn thì rất lợi hại nhưng lực bền bỉ không nhiều. Ca ca ngươi nếu thật giao thủ với Tả Lãnh Thiên, trong vòng trăm chiêu còn có thể duy trì đáng ngang tay là không sai rồi.
Kim Yến Nhi "a" một tiếng, sau khi suy nghĩ một chút mới nói :
- Bây giờ ca ca không phải là đồi thủ của Tả minh chủ, nhưng tiến cảnh của hắn rất nhanh. Con tin tưởng trong tương lai không xa hắn sẽ lợi hại hơn Tả minh chủ !
Định Dật không có tiếp lời, nhưng trong lòng đã thầm khẳng định như vậy. Hiện tại võ công của Vương Hạo cũng không kém gì cao thủ trên giang hồ. Xem võ công của hắn, ai có dám tin hai năm trước còn là một người không biết võ công đây ?! Tốc độ tiến cảnh như vậy, ở trên đời thật là đáng sợ !
Hai thầy trò vừa đàm luận về Vương Hạo. Trong lúc đó Vương Hạo lại chuẩn bị hành lý, chuẩn bị cùng đám người phái Hằng Sơn đi xa. Hắn một bên thu dọn, một bên cáo biệt với Mạc Bắc Song Hùng.
Mạc Bắc Song Hùng vừa rồi đã nhìn thấy hắn cùng với Định Dật luận võ, đối với võ công tiểu huynh đệ này thật sự không phản đối gì cả. Võ công như thế đi lại trên giang hồ, đã không còn mấy người là đối thủ của hắn nữa. Nghe hắn nói muốn đi theo bảo hộ Kim Yến Nhi, Mạc Bắc Song Hùng cũng chỉ là dặn dò một câu " Đi sớm về sớm ".
Ngày hôm sau, Định Dật dẫn theo dẫn theo hơn chục đệ tử xuống núi hướng Hành Dương mà đi. Trong đó tự nhiên có hai người Kim Yến Nhi và Nghi Lâm. Vương Hạo tự giác đi sau các nàng nửa dặm, nhìn như không quan hệ gì, nhưng thật ra là đồng hành. Định Dật thấy hắn biết điều nên cũng mặc kệ hắn.
Nhưng Vương Hạo rất yêu quý Kim Yến Nhi, thỉnh thoảng mua vài món ăn vặt linh tinh đưa cho nàng. Kim Yến Nhi cùng với mấy nữ đệ tử ở cùng môt chỗ, tự nhiên nàng đều phân chia cho mọi người cũng thưởng thức. VÌ vậy, đa phần nữ đệ tử Hằng Sơn phái đều quen biết Vương Hạo, chốc chốc có vài người cùng với Kim Yến Nhi cố ý đi chậm lại cùng trò chuyện với Vương Hạo, thuận tiện lấy vài món ăn vặt. Định Dật đối với chuyện này không cấm được, hơn nữa lúc này không còn ở nhà nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đoạn đường này đi tới, bởi vì Định Dật cần rèn luyện đệ tử. Cho nên nàng đem đệ tử chi làm năm tổ chia nhau mà đi. Mỗi tổ cách nhau xa nhất vài dặm mà thôi. Định Dật dẫn tổ ở giữa , cứ như vậy có thể để cho chúng đệ tử độc lập xử lý tình huống, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì cũng dễ dàng cứu viện. Vốn dụng ý của Định Dật rất tốt, nhưng Vương Hạo biết, kế sách chia nhỏ của nàng làm xuât hiện khe hở dẫn Điền Bá Quang tới bắt Nghi Lâm đi. Suýt chút nữa hắn đã phá hủy trinh tiết của nàng.
Vương Hạo vốn định giúp tiểu ni cô Nghi Lâm này một phen, nhưng Nghi Lâm không được phân cùng một tổ với Kim Yến Nhi. Nếu Vương Hạo đi giúp Nghi Lâm thì bên người Kim Yến Nhi sẽ không có người bảo vệ. Sau một hồi ngẫm nghĩ, Vương Hạo vẫn quyết định đi theo Kim Yến Nhi thật là tốt. Nghi Lâm không phải còn có một cái Lệnh Hồ sư huynh dựa vào sao ? Chuyện này đành để Lệnh Hồ Xung nhận công lao thôi !
Một đường đi tới, cả đoàn người lặn lội gần ngàn dặm mới đi tợi phụ cận Hành Dương. Đến nơi này là đã đến phạm vi thế lực của phái Hành Sơn. Bởi vậy đoàn người của Định Dật cũng thoải mải hẳn, phòng bị không còn nghiêm mật như trước nữa. Hai tổ đi trước đề đi chậm tốc độ lại, cùng Định Dật tụ lại cùng một chỗ sau đó mới đi tới trước của phủ của Lưu Chính Phong. Đệ tử tiếp khách của Lưu phủ từ xa xa đã nhìn thấy Định Dật đi tới. Bọn hắn nhanh chóng phái thủ hạ thông báo cho Lưu Chính Phong, còn bản thân thì nhanh chóng chào đón.
Trong khi Định Dật đang hàn huyên với người tiếp khách của Lưu phủ vài câu, thì hai tổ phía sau vội vàng chạy tới. Có mười mấy ni cô đồng thời thi triển khinh công, đem dân chúng trên đường dọa sợ thất sắc. Định Dật thấy các nàng kích động như thế, nhất thời có chút không vui nói :
- Nghi Hòa, con đã quên môn quy hay sao ? Trước mặt thường dân làm sao lại thi triển khinh công, con đáng tội gì ?
Nghi Hòa bị quở trách liền vội vàng cúi đầu, chắp tay trước ngực nói :
- Sư phụ thứ tội, đệ tử thật sự là chuyện gấp gáp cần báo lại cho người. Nghi Lâm bị người bắt đi rồi !
Định Dật nghe như chấn động, phải biết rằng tổ cuối cùng cần phại đoạn hậu, nên Định Dật đặc biệt tăng cường thực lực tổ này. Kiếm pháp của Nghi Lâm tương đối tốt, hai sư tỷ muội bên người đều làm việc cẩn trọng, kiếm pháp đều cao cường. Tại sao lại còn bị bắt đi chứ ?
Sau khi Lưu Chính Phong nhận được đệ tử bẩm báo lại, liền tự mình nghênh đón Định Dật. Hắn không nghĩ tới mình còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy tin tức như thế. Hắn cũng bất chấp hàn huyên, nói với Định Dật :
- Định Dật sư tỷ, trước tiên không nên gấp gáp. Trong Hành Dương này trải rộng đệ tử phái Hành Sơn, ta tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức truyền về. Bản thân ta muốn xem, ai lại to gan lớn mật ở trên địa bàn phái Hành Sơn của ta làm bậy như thế !
Còn không đợi Lưu Chính Phong hạ lệnh, một đệ tử phái Thái Sơn vội vàng chạy tới, hướng Lưu Chính Phong bẩm báo :
- Lưu sư thúc, sư phụ của ta Thiên Tùng đạo trưởng lệnh ta tới bẩm báo với người. Chúng ta vừa rồi tận mắt nhìn thấy Lệnh Hồ Xung sư huynh cùng Nghi Lâm sư muội ở trong Hồi Nhạn lâu uống rượu. Nghi Lâm sư muội hiển nhiên là bị Lệnh Hồ Xung sư huynh bắt cóc, nên không dám không uống, vẻ mặt rất là buồn rầu. Cùng đi với hai người bọn hắn có một người không chuyện ác nào không làm - Điền Bá Quang !