• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã gian của tửu lâu này đều dùng một tấm ván ngăn cách với nhau. Một đao của Vương Hạo phách tới thì tấm ván gỗ làm sao chống đỡ được ? Giống như trước mặt không có gì cản trực tiếp đâm tới trước mặt người nọ.

Người bên vách kia, là một thư sinh mặc bộ quần áo rách rưới, tuy rằng ngồi trong phòng trang nhã, trước mặt bày bốn món ăn, một hũ rượu đục, rượu không lọc. Thấy một đao của Vương Hạo phá tường mà đến liền hét lớn :

- Ái chà, không tốt !

Trong lúc hắn hô to, thân hình lại dị thường linh động, trong nháy mắt đã chui xuống dưới gầm bàn đối diện.

Một đao này của Vương Hạo thất bại, không đợi cho đao thế dùng hết thì lại một đao truy tới. Đây chính là chỗ lợi hại của Đại Mạc Đao Pháp, chỉ cần đao ý chưa hết, thì đao chiêu liên miên không dứt. Thư sinh nghèo túng nọ không nghĩ đao thứ hai của Vương Hạo lại nhanh tới vậy, liên vội vàng cúi đầu, chỉ chút xíu nữa không kịp rồi. Nhưng sóng nhiệt trên trường đao của Vương Hạo lại đem tóc của hắn làm cho cháy khét .

Trải qua hai đao, Vương Hạo đã kiểm tra xong võ công của thư sinh này, cảm giác mình có thể dễ dàng thắng hắn, vì thế liền thu đao không tấn công nữa, cẩn thận đánh giá người kia. Chỉ thấy người này chừng năm mươi tuổi, da mặt khô vàng, một cái mũi bã rượu, hai mắt vô thần, trên mặt có lưa thưa vài cọng râu, trên vạt áo một mảnh bóng loáng, hai tay vươn ra, trong mười ngón tay đều đầy bùn đấy đen thui. Dáng người gầy yếu, lại nâng một cái bụng to đùng, diện mạo quái dị vô cùng.

Vương Hạo biết quái nhân trên giang hồ nhiều vô cùng, trước mắt chính là một vị, hay là giang hồ quái khách trong truyền thuyết ? Ngươi như vậy, tuy nói rằng võ công chưa chắc lợi hại, nhưng thường thường đều có tuyệt chiêu riêng của mình, tất phải cẩn thận ứng phó. Vì thế, Vương Hạo liền nói :

- Vị huynh đài này, chúng ta xưa nay không ân oán, dùng cái gì lại nói dối khi dễ ta ? Muội muội của ta chờ thần y cứu mạng, ngươi lại vô cớ cản đường, đây là đạo lý gì ?

Thư sinh kia rơi xuống thế hạ phong, trong lòng cảm thấy xấu hổ , hét lớn :

- Tiểu tử, đừng tưởng võ công của ngươi cao cường thì có thể hoành hành giang hồ không sợ ai !

Những lời này cũng với nói lúc này đối nhau chan chát, làm cho Kim Yến Nhi ở bên cạnh nhịn không được cười trộm.

Vương Hạo lại không cười, lạnh lùng nói :

- Ta không nghĩ dựa vào võ công hoành hành không sợ ai, ta chỉ hỏi ngươi vì sao lại cản chúng ta tìm kiếm thần y, ngươi tạm thời không nói ! Có vẻ ngươi cũng biết Bình thần y ở đâu , ta đây có thể không thiếu được phải đắc tội vài phần

Thư sinh đối với lời đe dọa của Vương Hạ không sợ chút nào, cười lạnh nói :

- Muốn bức cung sao ? Cổ của lão tử so với đao của ngươi còn cứng hơn, không tin ngươi thử xem !

Thư sinh này mỡ muối không dùng được, cứng mềm cũng không chịu, làm cho Vương Hạo không có biện pháp nào. Kim Yến Nhi ở bên cạnh kéo kéo tay áo của Vương Hạo, nói :

- Đại ca, coi như hết. Nếu như muội trị không khỏi, đó là vận mệnh đã như thế, chẳng thể trách người khác, huynh làm gì phải làm khó người ta ?

Vương Hạo nhìn nhìn thư sinh kia, cũng hiểu được xuống tay không tốt. Gấn nhất tính tình của hắn quả thất nóng nảy lên không ít. Thư sinh này chỉ nói vài câu không hợp mà thôi, cũng không thể vì chút chuyện như thế liền động thủ với người, Vương Hạo hắn còn không làm như thế được. Vì vậy, cũng như lời của Kim Yến Nhi liền trở về tiếp tục uống rượu.

Thư sinh kia vốn bị Vương Hạo dọa sợ, sau đó lại bị gạt qua một bên, cảm giác xấu hổ cực kỳ. Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói ra thế nào cho phải, dù sao thì hắn cũng là người khơi mào gây sự trước. Vương Hạo không đánh hắn mặt mũi bầm dập là đã nể tình lắm rồi. Sau khi đứng ở đó cả nửa ngày, cuối cùng thư sinh nọ đành vung tay áo, hầm hừ rời đi.

Vương Hạo đuổi thư sinh nọ đi, chính mình lại tiếp tục uống rượu. Sau khi Liệt Nhật Thần Công có thành tựu thì tựu lượng của hắn cũng phát triển theo, bảy tám cân liệt tửu cũng chỉ làm cho cơ thể nóng lên mà thôi. Vì thế Kim Yến Nhi cũng không ngăn cản hắn. Hai ngươi cứ như vậy dùng cơm, sau đó tính tiền đi xuống tửu lâu.

Cứ như vậy, Vương Hạo ở trong thành Khai Phong đã bốn năm ngày, tin tức về Bình Nhất Chỉ lại thủy chung không nghe thấy. Vương Hạo đoán rằng có lẽ thanh danh của Bình Nhất Chỉ chỉ là truyền lưu giữa người giang hồ với nhau, cho nên người dân thường không biết rõ, thế nhưng một người giang hồ hắn tìm cũng không thấy ! Điều này làm cho Vương Hạo càng ngày càng nôn nóng, hận không thể tìm đối thủ mà hung hăng đánh một trận mới tốt.

Kim Yến Nhi thấy Vương Hạo sốt ruột, tuy rằng cực lực làm yên lòng, nhưng dần dần nàng không thể nào yên lòng được, đành nghĩ kế, nói :

- Đại ca, ta nghĩ Bình thần y kia y thuật thông, chẳng qua bởi vì tính cách cổ quái nên người thường không nghe thấy, nhưng quan viên địa phương chắc chắn phải biết. Nếu không tìm thấy người giang hồ, chúng ta sao không tìm người quản lý địa phương này xem ? Bọn hắn cũng không thể mất tích hết được.

Lúc này Vương Hạo mới chợt hiểu ra, nói :

- Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới chứ ! Yến tử, muội đúng là, làm sao giờ mới nói chứ ?

Kim Yến Nhi nói :

- Muội cũng vừa nghĩ đến mà ! Tốt lắm, đại ca, hôm này trời đã tối, ngày mai chúng ta lại đi bái phỏng những người có khả năng biết đến.

Vương Hạo làm sao còn ngồi yên cho được, bèn nói :

- Chung ta cùng người ta căn bản không quen biết, tới cửa cầu kiến còn không phải phí tay chân lắm sao. Dứt khoát hiện tại ta trèo tường tiến vào. Bây giờ ta cũng là người giang hồ, nên có bản sắc của người giang hồ. Muội ở trong khách điếm này, không cần đi ra ngoài. Ta đi một chút sẽ quay về.

Nói xong, cũng không đới nàng đáp ứng đã phi thân ra khỏi cửa sổ, ngay cả cổng chính cũng không thèm đi. Hiện tại thì Vương Hạo bắt đầu thể hiện bản sắc giang hồ rồi !

Sau khi Vương Hạo ra khỏi khách điếm, thầm nghĩ nếu muốn tìm gia đình giàu có, thì có ai giàu hơn quan phủ chứ ? Hơn nữa quan phủ chưởng quản hộ khẩu của cả một địa bàn, Bình Nhất Chỉ sinh sống ở Khai Phong nhiều năm như vậy, khẳng định hắn phải có một cái hộ khẩu, cho dù người làm quan không biết Bình Nhất Chỉ là ai, nhưng có thể tra hộ khẩu mà tìm ra. Vì vậy, Vương Hạo trực tiếp đi tới phủ doãn Khai Phong.

Lúc này quan lại nhà Minh phần lớn là hạng người ngu ngốc vô năng, Vương Hạo chỉ đem dao găm đặt trên cổ hắn một cái, hắn liền quỳ xuống kêu gia gia, đối với yêu cầu của Vương Hạo, tự nhiên hắn đáp ứng vô điều kiện. Nhưng mà phủ doãn này cũng không biết Bình Nhất Chỉ là ai, đành phải nửa đêm gọi gia sư lại đây, để cho hắn tra xét hộ tịch.

Gia sư nọ cũng là người thông minh lanh lợi, sợ Vương Hạo sau khi biết được chuyện cần muốn sẽ thuận tay đâm một dao vào cổ vị phủ doãn nọ, vậy thì cái mạng nhỏ của hắn sẽ khó mà giữ được. Cho nên mặc dù hắn biết Bình Nhất Chỉ là ai, nhưng vẫn làm bộ không biết, mặt ngoài cho người tra xét hộ tịch, nhưng bên trong lại âm thầm tìm đến cao thủ Cẩm Y Vệ, muốn nghĩ cách cứu viện con tin.

Đáng tiếc rằng người của Cẩm y vệ chỉ đối phó với những tên bại hoại hại nước hại dân bình thường mà thôi, đối với Vương Hạo mà nói, căn bản chỉ là một đám bị thịt. Bốn tên Cẩm Y Vệ theo bốn cửa sổ xông vào, còn chưa qua mười chiêu đã bị Vương Hạo chém đầu. Những Cẩm Y Vệ còn lại thấy thế làm sao dám xông vào nữa ? Cả bọn ngồi ở xa xa, chén chú chén anh, nhưng căn bản không dám đến gần.

Sư gia bất đắc dĩ đành phải đem địa chỉ của Bình Nhất Chỉ nói ra, sau khi Vương Hạo biết được địa chỉ của Bình Nhất Chỉ thì cũng không làm khó bọn hắn nữa, lập tức phi thân mà đi. Sau khi hắn hưng phấn về lại khách điếm thì lập tức cùng với Kim Yến Nhi suốt đêm đi ra khỏi thành. Hắn cũng sợ vị phủ doãn nọ sợ quá hóa giận, rồi ra lệnh lùng bắt toàn thành. cho nên cả hai mau chóng ra khỏi thành thật nhanh. Dù sao thì Bình Nhất Chỉ cũng không ở trong thành Khai Phong.

Thật không nghĩ đến phủ doãn đại nhân vì sợ tin tức mình bị bắt cóc truyền ra ngoài sẽ phá vỡ hình tượng của mình, bị người dân biết đến mà cười nhạo hắn, rồi lại sợ cấp trên biết sẽ mắng hắn vô năng. Cho nên hắn làm bộ không có chuyện gì xảy ra, đừng nói là ra lệnh lục soát toàn thành, mà ngay cả việc kiểm tra thành môn cũng không cần gia tăng, trước thế này thì nay vẫn thế ấy, làm cho Vương Hạo lo lắng một hồi vô ích.

Lặn lội một đêm ngoài hoang dã, đợi cho bình minh ngày hôm sau, Vương Hạo lái xe ngựa đi thẳng tới Chu Tiên trấn gần Khai Phòng. Chu Tiên trấn chính là nơi Nhạc Phi đại phá quân Kim. Nhạc Phi được người thời đại này tôn sùng là " Võ thánh ", cho nên Chu Tiên trấn cũng được tiếng thơm lây. Không ít người tới nơi này chiêm ngưỡng di tích xa xưa, làm cho cái trấn nhỏ đặc biệt phồn hoa. Đáng tiếc Vương Hạo không có tâm tình mà ngắm cảnh, hắn liền dừng xe ngựa ở ngoài trấn.

Bên ngoài trấn có một tòa miếu lớn, trên miếu có ghi bốn chữ vàng : " Dương Tướng quân miếu ". Vương Hạo xuống xe, hướng một vị lão nhân hỏi đường, lão giả kia quả nhiên biết rất nhiều chuyện trong trấn, liền chỉ đường đi cho Vương Hạo. Vương Hạo cám ơn ông lão, rồi vội vàng dọc theo con đường nhỏ bên miếu đi tới.

Đi dọc theo con đường nhỏ không xa liền tới một khe núi, đến nơi này, xe ngựa không thể chạy được nữa. Hai người Vương, Kim đành bỏ xe ngựa mà đi bợ. Đi dọc theo khe núi tiến lên phía trước được vài dặm, đi qua mười gốc cây cổ thụ, chỉ thấy mấy gian nhà ngói bên cạnh một dòng suối nhỏ. Vương Hạo biết phải thế chứ, liền hưng phấn cầm tay Kim Yến Nhi kêu lên :

- Chính là nơi này, Yến tử, rất nhanh mụi không cần phải ăn viên thước quỷ quái kia nữa !

Có thể thoát khỏi trói buộc của Khoái Hoạt Đan, Kim Yến Nhi cũng rất vui sướng, hai người bước nhanh đi tới trước tòa nhà, Vương Hạo lớn tiếng gọi :

- Có phải nhà của Bình Nhất Chỉ thần y không ?

Lời còn chưa nói hết, một phụ nhân cao gầy từ trong nhà bước ra. Phụ nhân này khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặt vuông tai lớn, ánh mắt hãm sâu, trên gương mặt không có một tia huyết sắc. Bà lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, nói :

- Các người là ai ?

Vương Hạo cười làm lành, nói :

- Vị đại tẩu này, huynh muội chúng tôi tới đây để cầu y. Muội muội của tôi trúng phải kỳ độc, nếu không phải Bình thần y thì không thể giải được. Cho nên chúng tôi từ Lan Châu tơi đây, mong đại tẩu thông báo một tiếng, huynh muội chúng tôi vô cùng cảm kích !

Phụ nhân kia nhìn nhìn vào hai mắt của Kim Yến Nhi, nói :

- Vào đi !

Vương Hạo không nghĩ tới dễ dàng như vậy có thể thấy được Bình Nhất Chỉ, vội vàng đi theo sau phụ nhân vào trong phòng. Phụ nhân kia quay đầu lại nói :

- Các ngươi ở chỗ này chờ, phu quân của ta đang bận phối thuốc, tạm thời không thể quấy rầy.

Vương Hạo nói :

- Cũng được, chúng ta ở chỗ này chờ đợi vậy !

Phụ nhân thấy Vương Hạo thông minh, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào sau nhà. Hai người cứ như vậy ngồi chờ, ngay cả chén trà cũng không có. Vương Hạo cùng Kim Yến Nhi có việc nhở người, tự nhiên không tỏ vẻ bất mãn gì cả. Cả hai ngồi yên lặng một chỗ.

Thật không nghĩ tới, hai người bọn họ chờ cả buổi sáng cho tới buổi chiều, rồi lại từ buổi chiều cho tới buổi tối, mà bóng dáng của Bình Nhất Chỉ không thấy đâu !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK