• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nga? Lưu Mật Điệp mang thai?”

Giọng nói Nam Cung Hải không hề có chút gì là vui mừng, thậm chí còn mang theo nghiền ngẫm, cười nhạt.

“Hồi Hoàng thượng, đúng là vậy!” Lý công công khom người đứng trước long án, cung kính trả lời.

Trong ngự thư phòng, Nam Cung Hải một thân long bào vàng nhạt, đồ án hình long thêu tinh xảo dị thường, uy nghiêm quý phái. Một đôi mắt phượng hơi híp lại, khóe miệng tà tà cười.

“Là Lương ngự y bắt mạch cho nàng ta sao?”

“Vâng, thưa Hoàng thượng!”

Ha ha, nếu là Lương Uyển Nhu, hẳn là đã phát hiện ra cái gì…

“Ngươi có để ý đến lúc đó… Lương ngự y có biểu tình gì không?” Trầm ngâm một lát, Nam Cung Hải đột nhiên hỏi.

Lý công công mồ hôi hột, biểu tình? Lương ngự y lúc nào cũng mang sa che mặt, có thể nhìn thấy cái gì? Duy nhất lộ ra ngoài chỉ có đôi mắt kia…

“Hồi Hoàng thượng, Lương ngự y chúc mừng Điệp Tần, nhưng… ánh mắt lại không hề có ý cười, rất lạnh lùng, hơn nữa… nhìn thế nào cũng cảm thấy… quỷ dị!” Lý công công cẩn thận hồi tưởng lại, bẩm báo.

Như vậy, nữ nhân kia chắc chắn đã phát hiện ra điều khác lạ… Nam Cung Hải xoa xoa cằm…

Lão tứ, số ngươi cũng thực là may mắn a…

“Được rồi, lui xuống đi!”

Lý công công như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài. Còn lại một mình Nam Cung Hải trong thư phòng, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt vĩnh viễn là biểu tình tà mị đó, không biết đang suy nghĩ gì.

Uyển Nhu đi loanh quanh trong một khu vườn, không biết đây là nơi nào.

Nói thật, nàng đang bị lạc đường.

Vốn nàng có cung nữ dẫn đường, nhưng nửa chừng lại có việc bận. Vì không muốn cho cung nữ kia khó xử, Uyển Nhu liền cho cung nữ đi trước, còn nàng có thể tự mình tìm đường ra.

Ai mà biết hoàng cung này lại rộng lớn như mê cung vậy chứ? Thật đúng là xã hội phong kiến vạn ác, lãng phí tiền của dân chúng vào những thứ như Hoàng cung này. Mà xây rộng như vậy cũng có tác dụng gì đâu chứ? Chỉ tổ khiến cho người khác lạc đường! Uyển Nhu buồn bực thầm nghĩ, chầm chậm đi dạo trong vườn hoa.

Nhưng cũng phải công nhận, ở đây có rất nhiều loài hoa. Mùi hương nhàn nhạt truyền vào mũi, cảnh sắc như họa, khiến Uyển Nhu thoải mái hơn rất nhiều. Thiên nhiên vĩnh viễn là tốt nhất, thứ này ở xã hội hiện đại làm sao còn có nữa!

Đang đi dạo, đột nhiên, một bóng xanh lao vọt tới, chạm trúng Uyển Nhu. Tức thì, cả hai người cùng ngã lăn ra đất.

Uyển Nhu cắn răng, mông chạm đất cảm giác không dễ chịu chút nào. Nói thẳng ra là… đau quá đi!

Người đụng vào nàng có lẽ cũng bị ngã cho đau điếng, cho nên chưa nói lời nào.

Uyển Nhu buồn bực nhìn người kia, nhưng cũng không nói một tiếng.

Đụng vào nàng là một nữ tử chừng 15, 16, dung mạo xinh đẹp vô cùng. Mắt như thu thủy, môi như anh đào, mày như liễu, da như tuyết, tóc như mực, dáng người lung linh, một thân thanh y tươi mát, xinh đẹp tuyệt trần.

Mặc dù cảm thấy bị người ta chạm ngã rất đau đớn, nhưng Uyển Nhu vẫn không thể không khen ngợi, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành đại mỹ nhân a!

Hai người đều tự cố đứng lên, lúc này, nữ tử kia cũng chú ý đến Uyển Nhu.

Kỳ lạ là nàng này cũng chẳng hề nói một tiếng, vẫn dùng đôi mắt trầm mặc đó đánh giá nàng. Không thể không nói, nàng này quả thực là vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng.

Đây… hẳn là băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết đi? (Mỗ nữ dường như đã quên bản thân mình đôi lúc cũng là băng sơn mỹ nhân ^_^)

Nhưng… vị này mỹ nhân tại sao lại không nói lời nào? Bị câm? Không đúng, nữ tử này chẳng có chút biểu hiện nào cho thấy nàng là người câm cả. Vậy thì tại sao?

Sẽ không phải là ngã hư đầu đi? Nghĩ vậy, Uyển Nhu nghiêng đầu nhìn nàng ta, nghi hoặc mở miệng:

“Ngươi… ngươi không sao chứ?”

Nữ tử nghe thấy thanh âm của Uyển Nhu, giống như ở trong mộng mới bừng tỉnh, lạnh lùng nhìn Uyển Nhu.

“Ngươi là ai?”

Nữ tử mở miệng nói, thanh âm lạnh lùng băng giá, khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Uyển Nhu rùng mình một cái, thầm nghĩ, khí tràng thực sự quá mạnh mẽ!

“Ta…”

Uyển Nhu còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy thanh âm từ xa của các cung nữ.

“Công chúa!”

“Công chúa, xin người chạy từ từ thôi, chờ chúng nô tỳ với!”

“Công chúa, ngài cẩn thận a!”

Thoáng chốc, một nhóm cung nữ mặc cung trang màu hồng chạy đến, có vẻ rất là phờ phạc, mệt mỏi.

Cầm đầu là một cung nữ dung mạo thanh tú, tiến đến gần nữ tử áo xanh, cung kính kêu lên:

“Công chúa!”

Công chúa? Uyển Nhu hơi giật mình. Ở trong cung này, ngoại trừ Tố Linh ra, chỉ còn có Triêu Nhạc công chúa, Nam Cung Ánh Linh.

Hóa ra đây chính là tứ công chúa trong truyền thuyết sao?

Nam Cung Ánh Linh, năm nay 15 tuổi, vẫn chưa gả ra ngoài. Nàng vốn dĩ cũng không được sự sủng ái của Tiên Đế, tính cách lại thanh đạm băng lãnh, không thích giao tiếp với các huynh đệ tỷ muội, cho nên càng thêm cô độc lạnh lùng. Nam Cung Hải, ra vẻ cũng không chú ý nhiều đến tứ muội này.

Cũng vì ít tiếp xúc với bên ngoài, cho nên Hoàng cung yến tiệc Nam Cung Ánh Linh cũng không tham gia nhiều. Vì vậy mà bên ngoài, rất ít người biết bộ dạng của tứ công chúa như thế nào.

Ai mà ngờ được, Nam Cung Ánh Linh lại lớn lên xinh đẹp tuyệt sắc như thế này chứ? Mặc dù có vẻ cực kỳ lạnh lùng, nhưng xem ra, cũng chỉ là tô điểm thêm cho bộ dạng này mà thôi.

“A? Ngươi là ai a?”

Một cung nữ đột nhiên chú ý đến Uyển Nhu, kinh hô lên.

“Thật lớn mật! Nhìn thấy công chúa cũng không hành lễ!”

Một cung nữ khác bộ dạng có phần chanh chua lên tiếng. Quả nhiên, nhân phẩm cũng y như bề ngoài, thực khiến người ta ghét bỏ.

Mà Nam Cung Ánh Linh có vẻ cũng không hài lòng với thái độ của cung nữ kia, chỉ thấy hai hàng lông mày của nàng khẽ nhíu lại, trong mắt lộ rõ sự khinh miệt.

“Thân phận của ta, khi nào thì một cung nữ nho nhỏ cũng có thể tra hỏi?” Uyển Nhu lạnh lùng nhìn ả ta, hai tròng mắt băng lãnh, không chứa một chút cảm tình.

Mà cấp bậc băng lãnh này tuyệt đối không thua Nam Cung Ánh Linh, khiến đám cung nữ hơi sợ hãi lùi về sau một bước.

“Vi thần Lương Uyển Nhu, ngự y của Thái Y Viện tham kiến Triêu Nhạc công chúa!”

Uyển Nhu hơi khom người hành lễ.

Bởi vì nàng hơi cúi người, cho nên không nhìn thấy khi nàng tự giới thiệu mình, đôi mắt của Nam Cung Ánh Linh hơi tối sầm lại, một tia cảm xúc không rõ xẹt qua đáy mắt.

“Ngươi chính là nữ ngự y mà thiên hạ đồn đại kia sao?”

Nam Cung Ánh Linh hỏi, thanh âm vẫn như cũ lạnh lùng, không chút phập phồng cảm xúc.

“Vi thần không dám!”

Thiên hạ đồn đãi? Có quá đáng như vậy sao? Nàng chỉ là một ngự y nho nhỏ thôi mà, không đến mức khiến cho bàn dân thiên hạ ồn ào như vậy chứ?

Sống trong thế giới nam nữ bình đẳng như Uyển Nhu suốt 20 năm, dĩ nhiên là cảm thấy việc nàng làm ngự y rất bình thường. Nàng chưa kịp dung nhập hoàn toàn vào thế giới này, nên đã quên mất rằng ở cổ đại nữ tử ti tiện đến mức nào. Việc nàng được phong quan, đã đánh vỡ quy tắc ngàn năm chưa từng thay đổi, khiến thiên hạ sôi sục một phen.

“Ngươi ở trong này làm gì?”

Nam Cung Ánh Linh hỏi, hơi cau mày nhìn nàng.

Đây là khu hoa viên thuộc Ánh Dương Cung, làm sao Lương Uyển Nhu lại đến nơi này được? Lại chẳng có ai tuyên triệu nàng ta.

“Khụ… hồi công chúa… vi thần… lạc đường!”

Uyển Nhu hơi xấu hổ nói. Thật hổ thẹn, sống 20 năm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng lạc đường đâu!

“Tương Dao!” Nam Cung Ánh Linh hô một tiếng, cung nữ bên cạnh nàng lập tức lên tiếng.

“Đưa Lương ngự y đến cổng hoàng cung!”

Tương Dao dạ vâng, sau đó mỉm cười nhìn Uyển Nhu.

“Lương ngự y, mời ngài đi theo nô tỳ!”

“Tạ công chúa!” Uyển Nhu hơi cúi người chào, sau đó quay sang Tương Dao, gật đầu “Làm phiền cô nương!”

Đến khi bóng Uyển Nhu và Tương Dao đã khuất sau con đường nhỏ, Nam Cung Ánh Linh đôi mắt không hề che dấu gì nữa, mà tràn ngập ghen tị cùng oán hận.

Nàng vươn tay ra, ngắt lấy một bông hoa hồng đang rực rỡ khoe sắc. Bàn tay nắm chặt lại, những cánh hoa dập nát rơi xuống nền đất lạnh lẽo, bất lực, thê lương…

“Lương Uyển Nhu…!”

Thanh âm lạnh như băng, pha thêm chút sát khí, tràn ngập hoa viên, khiến đám cung nữ rùng mình.

Chương 42: Hẹn hò (Thượng)

Năm Thuận Hiệu thứ mười, ngày 27 tháng 10…

Uyển Nhu ngồi lặng yên trong phòng, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cơn gió mạnh thổi qua, lá rụng lả tả đầy mặt đất. Đám thô sử nha hoàn cười cười nói nói, lấy chổi quét lại cái sân đã không biết quét bao nhiêu lần. Biết làm sao được, đang mùa gió lớn, công việc của bọn họ cũng sẽ nhiều lên…

Nàng đến đây đã gần 5 tháng rồi. Quanh đi quẩn lại, không để ý tới thời gian, ấy vậy mà đã 5 tháng trôi qua. Thời gian thực sự là mau quá, trôi qua trong vô thức…

Đột nhiên, nàng cảm thấy thật hoài niệm hiện đại. Nhớ cha nàng. Không biết nàng đi rồi, cha còn nhớ mà uống thuốc hằng ngày không? Nói thật, mặc dù cha nàng là thần y được mọi người công nhận, là một ngôi sao trong ngành y, ngay cả các bác sĩ của những bệnh viện lớn cũng không dám đắc tội với cha nàng, nhưng ông ấy lại chẳng hề để ý đến sức khỏe của bản thân, làm việc như một kẻ điên cuồng. Bởi vậy, chỉ mới hơn bốn mươi, cơ thể ông ấy đã suy yếu, phải uống thuốc hằng ngày để điều dưỡng. Bình thường, vẫn là nàng nấu thuốc cho cha, nhắc nhở cha uống thuốc hằng ngày.

Nhưng bây giờ, ai đôn thuốc cho cha uống? Ai nhắc nhở cha đi ngủ sớm để giữ sức khỏe hằng ngày? Ai nấu ăn cho cha khi cha đi làm về muộn?…

Nghĩ như vậy, tim nàng lại quặn đau. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể nói rằng mình thật bất hiếu, không thể tiếp tục chăm sóc cha. Nàng, không biết có cơ hội để trở về hay không…?

Ở hiện đại, cha là người mà nàng lưu luyến nhất. Còn có cả dì nhỏ nữa. Nàng nhớ bọn họ quá…

Lại nghĩ đến bây giờ, nàng, rốt cuộc đang ở trong một tình thế như thế nào?

Rất rối rắm, rất mơ hồ. Sát thủ, hộ vệ, ngự y,… nàng thực ra là ai? Liễm Nguyệt Cung dường như đã lâu lắm rồi không liên lạc với nàng. Bọn họ sẽ để cho một hộ vệ rời cung lâu như vậy sao? Lại có một số chuyện, khiến nàng không khỏi nghi hoặc, thân phận của nàng kỳ thực chỉ đơn giản là một hộ vệ sát thủ thôi sao?

Còn có cả Nam Cung Lâm… chẳng biết từ khi nào, hắn đã xuất hiện ở trong lòng nàng rồi…

Uyển Nhu không khỏi cười khổ. Một kẻ lãnh tình, không đem nam nhân để vào mắt như nàng, lại có thể yêu sao? Kỳ thật, ban đầu nàng không hề có hảo cảm với Nam Cung Lâm, nhưng cũng không chán ghét hắn. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, khi hắn ‘biểu hiện’ rằng hắn thích nàng, nàng lại động tâm… Nàng yêu hắn quá nhanh sao?

Thực sự là rất nhanh a… Nàng cũng nghi hoặc, cũng cảm thấy vô lý, tại sao nàng lại yêu hắn nhanh như vậy?

Tình yêu, thật sự là một thứ rất kỳ quái…

Lục Linh Linh cầm một đĩa bánh bước vào phòng, nhìn thấy Uyển Nhu ngồi ngẩn ra, thỉnh thoảng còn thở dài. Nàng không khỏi mỉm cười, bước đến gần Uyển Nhu.

“Uyển Nhu, ngươi đang làm gì vậy?”

Uyển Nhu giật mình, phát hiện ra giọng nói của Lục Linh Linh, nàng quay lại hơi mỉm cười.

“Không có gì, chỉ đang cảm thán, thời gian trôi qua thực sự là nhanh quá…”

“Đúng vậy, thời gian trôi quá vốn rất nhanh…” Lục Linh Linh bâng quơ nói, đặt đĩa bánh trên tay xuống bàn.

Uyển Nhu không để ý đến thần sắc kỳ lạ của Lục Linh Linh, mà bị đĩa bánh hấp dẫn sự chú ý.

Lục Linh Linh làm là bánh nếp gạo, một loại đặc sản của Tố Quốc. Khắp đại lục này, chỉ có thổ địa của Tố Quốc là thích hợp để trồng lúa nếp, nên chỉ có ở đây mới có bánh nếp gạo. Những chiếc bánh hình vuông, màu xanh nhạt, dẻo mềm, thơm ngon. Lần đầu tiên ăn nó, Uyển Nhu đã thích rồi. Chỉ tại loại bánh này thực sự rất ngon a!

Đương nhiên là tay nghề làm bánh của Lục Linh Linh cũng là số một, nếu không đã chẳng thu phục được cái dạ dày khó tính của Uyển Nhu.

“Linh Linh, ngươi thực sự là tri kỷ a! Đúng lúc ta đang thèm bánh nếp đây!”

Uyển Nhu cảm thán nói, sau đó không kiêng nể gì cầm lấy một chiếc bánh, híp mắt hưởng thụ.

Lục Linh Linh hiền từ nhìn Uyển Nhu, rất là săn sóc rót cho nàng một tách trà.

“Ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi đâu! Ai… mùa thu là mùa ăn uống mà. Đặc biệt là… Tố Quốc dân chúng rất thích ăn bánh nếp vào mùa thu!”

Ân, đã vào thu rồi. Không khí bắt đầu chuyển lạnh, Uyển Nhu đã sắm vài bộ quần áo dày để mặc trong mùa đông rồi.

“Linh Linh, mùa đông ở đây có tuyết không?”

“Có a, ngươi không biết sao?” Lục Linh Linh hơi kỳ quái liếc Uyển Nhu một cái.

Không trách Uyển Nhu được. Nàng có phải người ở thế giới này đâu, cho nên làm sao biết ở đây có tuyết hay không? Nhưng đúng là có tuyết thì tốt hơn. Nhớ ngày xưa, nàng đắp người tuyết là đệ nhất thiên hạ đâu!

“Trời bắt đầu chuyển lạnh rồi… Giá như được ăn lẩu thì thật là tốt a…”

Uyển Nhu lầm bầm nói, bất chợt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.

“Uyển Nhu, lẩu là cái gì?” Lục Linh Linh mẫn cảm nghe được từ khóa, ngạc nhiên hỏi nàng.

“Muốn biết?” Uyển Nhu tủm tỉm cười, sau đó nháy mắt, “Chờ ngày mai ta làm cho ngươi ăn!”

“Là đồ ăn a?” Lục Linh Linh ngạc nhiên kêu lên, “Ngon sao?”

“Đương nhiên! Lẩu bổn tiểu thư nấu, đứng thứ hai tuyệt đối không có món nào dám đứng nhất!” Uyển Nhu tự phụ vỗ ngực nói.

Lục Linh Linh thấy vậy, không khỏi cười ra tiếng. Lúc này, nhìn Uyển Nhu mới giống đứa trẻ 14 tuổi đâu.

Sáng hôm sau, Uyển Nhu dậy sớm, “vũ trang” đầy đủ… Khụ, là quần áo, dịch dung, tiền bạc đều đủ. Sau đó xuất phủ, tuyệt đối không mang theo Lục Linh Linh.

Nàng cũng không phải là không có mục đích nha. Nàng tính sang Thành vương phủ, lôi Nam Cung Lâm đi chợ với nàng. Hắc hắc, vừa cho hắn nhận thức cuộc sống bình dân, vừa thuận tiện mua đồ nấu lẩu, tốt nhất là… khụ, bồi dưỡng tình cảm.

Nói ngắn gọn, nàng tính làm một buổi hẹn hò cho cả hai người!

Xe ngựa đi đến trước cửa Thành Vương phủ. Uyển Nhu nhảy xuống xe, bộ dạng của nàng vẫn là Lương ngự y. Bởi vì bên trong Thành Vương phủ, nàng vẫn cần có chút thân phận. Đến trước mặt hai gã lính gác cổng, nàng giơ lệnh bài trong tay lên.

Đây là lệnh bài mà Nam Cung Lâm cho nàng, khi nào có việc cần gặp hắn, cứ đưa cho thị vệ xem, bọn họ sẽ không ngăn cản mà cho nàng đi vào.

Quả nhiên, hai gã thị vệ nhìn thấy lệnh bài, vội vàng cung kính mở cửa cho Uyển Nhu.

Uyển Nhu vào trong vương phủ, Nam Cung Lâm chưa thấy, nhưng lại chạm mặt hai kẻ đáng ghét.

Còn ai ngoài thị thiếp của Nam Cung Lâm, Liên Hà và Thanh Loan?

Hai mỹ nữ vốn dĩ xinh đẹp, lại nùng trang diễm mạt, son phấn nồng nặc, châu sai đầy đầu, quần áo lụa là đủ màu chói mắt, thực sự là giống hai con khổng tước, kiêu ngạo mà lố bịch.

Nhìn thấy Uyển Nhu, hai người đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Ai u, ta nói là ai a? Đây không phải Uyển Nhi sao?”

Thanh Loan cười nhạt mở miệng, trong tay khăn phấn vung lên.

Liên Hà che miệng cười khúc khích. Uyển Nhi rõ ràng là tên của nàng khi còn là thô sử nha đầu. Trở thành nha hoàn thiếp thân cho Vương gia, mọi người mới gọi nàng là Uyển Nhu cô nương.

Uyển Nhu không để ý đến hai người bọn họ, tiếp tục bước đi.

“Gớm, còn kiêu đâu! Trước đây không phải để cho chúng ta tùy ý dạy bảo, bây giờ thân phận cao quý rồi, lại không đem chúng ta để vào mắt!”

Giọng nói chanh chua của Thanh Loan tiếp tục vang lên, có rõ ràng bất mãn.

Thanh Loan căm giận trừng mắt Uyển Nhu. Từ khi dính dáng đến tiện nữ nhân này, Vương gia một cọng tóc cũng không đụng vào các nàng, khiến các nàng rất là tịch mịch. Đều là do tiện nhân này ban tặng! Hồ ly tinh, không biết xấu hổ quyến rũ đàn ông!

“Đúng a! Bộ dạng xấu xí khó coi, còn bày đặt mang theo khăn che mặt, ra vẻ thần bí lắm!” Liên Hà cười mỉa nói.

Các nàng rõ ràng vẫn còn nhớ được dung mạo xấu xí cực điểm mà Uyển Nhu tạo hình lúc trước, buồn bực liền đem ra châm chọc một phen. Mặc dù sau này nàng đã thay đổi lớp dịch dung khác, các nàng vẫn như cũ không tin tưởng, nghĩ rằng khuôn mặt kia mới thật sự là nàng. Chẳng qua là muốn được Vương gia coi trọng, nên dịch dung này khuôn mặt khác đẹp đẽ hơn mà thôi.

Thấy Uyển Nhu vẫn như cũ thờ ơ, Thanh Loan mất kiên nhẫn gào lên.

“Tiện nhân! Giả vờ thanh cao cái gì? Còn không phải loại chẳng biết xấu hổ đi quyến rũ Vương gia! Không biết đã cùng bao nhiêu nam nhân trên giường, lại còn si tâm vọng tưởng trở thành Vương phi! Ta nói cho ngươi biết, loại tiện nhân như người tuyệt đối không bao giờ Vương gia coi trọng!”

Thanh Loan hiện tại đang vô cùng tức giận. Nàng và Liên Hà cùng đi thỉnh an Vương gia, lại bị Vương gia lấy cớ mệt mỏi không gặp, rõ ràng đã dần chán các nàng. Vậy là hai người loanh quanh trong hoa viên trước Dưỡng Thần Điện, ý đồ tạo một cuộc gặp gỡ bất ngờ với Vương gia, khiến Vương gia nhớ lại vẻ đẹp của nàng.

Vậy mà Vương gia chưa gặp được, đã chạm mặt tiện nữ nhân này! Nàng vốn đã buồn bực vì Vương gia suốt mấy tháng vẫn ngủ một mình, không tuyên triệu ai thị tẩm, lại nghe đồn đãi rằng Vương gia chung tình với nữ ngự y của triều đình, khiến nàng càng thêm giận dữ và lo lắng. Nếu như nữ ngự y này thật sự thành Vương phi, còn có chỗ đứng của nàng trong Vương phủ này sao? Vậy là nàng mua người đi thu tin tức của nữ ngự y này, lại bất ngờ phát hiện nữ ngự y không ai khác, chính là Lương Uyển Nhu, đã từng là thô sử nha đầu bị các nàng dạy dỗ một phen vì tội quyến rũ vương gia, sau đó chẳng biết dùng cái gì thủ đoạn, leo lên làm nha hoàn thiếp thân cho Vương gia. Bây giờ lại càng phong cảnh vô hạn, trở thành mệnh quan triều đình, trước nay chưa từng có!

Điều này khiến nàng tức giận đến phát run. Một cái đê tiện nha đầu, cũng dám si tâm vọng tưởng Vương gia của nàng? Hừ, nàng tuyệt đối sẽ không cho con tiện nhân đó được như ý! Vương gia là của nàng, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!

Tiện nhân? Uyển Nhu nghe thấy hai chữ đó, cước bộ hơi dừng lại.

Trên đời này, nàng ghét nghe nhất là hai chữ đó. Những kẻ dám nói nàng là tiện nhân, thực chất cũng chẳng thanh cao vào đâu. Mồm miệng bẩn thỉu, cũng tự xưng là cao quý hơn người sao? Chói tai, thực sự là rất chói tai!

Thanh Loan này điên rồi sao? Bởi vì Nam Cung Lâm không đụng đến nàng, khiến nàng điên rồi?

Nàng vốn vẫn nghĩ, nữ nhân tội gì khó xử nữ nhân. Nhưng xem ra, Thanh Loan và Liên Hà không có ý định đó, mà đem mọi sự khó chịu của hai người quy kết cho nàng. Như vậy, nàng cũng khách khí làm gì nữa?!

“Thanh Loan phu nhân, Liên Hà phu nhân, hai người tựa hồ rất nhàn rỗi?!”

Uyển Nhu xoay người lại, nhàn nhạt nói.

Thanh Loan và Liên Hà đồng thời hừ lạnh, cao ngạo không nói gì.

Uyển Nhu nhìn thấy trong mắt Liên Hà oán độc, cùng với khinh miệt liếc nhìn Thanh Loan, lập tức hiểu ra. Liên Hà có lẽ là người kích phát cho Thanh Loan chửi rủa nàng, còn ả ta đứng ở một bên xem kịch.

Thanh Loan quả nhiên là loại ngực to não nhỏ nữ nhân, chỉ biết nghĩ đến hiện tại mà không suy tính tương lai. Đây là hoa viên trước Dưỡng Thần Điện, nàng không sợ Vương gia nghe thấy nàng nhục mạ Uyển Nhu sao? Lúc này nàng làm sao còn có tâm trí nghĩ những thứ này? Nàng chỉ muốn trút hết giận dữ lên đầu Uyển Nhu mà thôi!

Đương nhiên, người kích phát nàng, không ai khác chính là Liên Hà. Mọi người đều biết, Vương gia lúc nghỉ ngơi cực kỳ ghét ai làm ồn. Cho nên, nàng muốn Uyển Nhu và Thanh Loan cãi vã ầm ỹ để Vương gia tức giận, trừ bỏ cả hai người.

Nữ nhân này, tính kế để một mũi tên trúng hai con chim sao? Cũng có chút thông minh đâu…

Đáng tiếc, nàng tính kế, nhầm đối tượng rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK