• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uyển nhi, ngươi mang thức ăn lên cùng với các nàng đi!” Bùi ma ma vừa sắp xếp thức ăn ra đĩa vừa nói.

Yến tiệc đă được một nửa. Xem ra còn kéo dài đến nửa đêm. Uyển Nhu cùng các nha hoàn bưng thức ăn lên.

Quý Dương Điện…

Khúc nhạc vừa dứt, vũ cũng ngừng, tiếng hoan hô vang dội. Mọi người không ngớt tán thưởng giọng ca của Như Yên. Như Yên ngượng ngùng đứng dậy, cúi chào vương gia, lui về sau.

Trong lòng Thẩm Tuyết có chút tức tối. Không nghĩ tới, nàng hiến vũ vậy mà lại trở thành nền cho Như Yên nổi lên. Vậy là công sức luyện tập của nàng đều đổ xuống sông xuống biển cả rồi!

“Như Yên cô nương giọng ca so với hoa mi còn hay hơn. Quả xứng danh “Hoa Âm”!” Tương Các, một người trong sứ đoàn đứng lên tán thưởng.

“Hoa Âm” chính là nghệ danh mà tú bà đặt cho Như Yên. Bởi giọng hát nàng ngọt ngào, sâu lắng. Nam Cung Lâm cũng vì thích giọng hát đó, nên mới đem nàng về phủ.

“Hoa Âm? Phải nghe nàng hát mới biết ai xứng với danh hiệu Hoa Âm!” Hoàng Tuấn Duật thầm nghĩ.

Từ cửa lớn, các nha hoàn xiêm y thướt tha bước vào. Ai nấy đều xinh xắn, đẹp đẽ bất ngờ. Trên tay các nàng là mỹ thực ngon lành, các món tiếp theo của buổi yến. Cuối hàng, bỗng xuất hiện một nữ nhân đầu tóc bù xù, dáng vẻ vật vờ, chậm chạp, người nhìn liền thấy chán ghét.

Nam Cung Lâm cau mày. Nàng sao lại trở về bộ dạng đó rồi?

Hoàng Tuấn Duật mở to mắt. Làm sao y lại thấy bóng dáng đó thập phần quen mắt.

Châu nhi mang thức ăn đặt lên bàn vương gia, mỉm cười ưu nhă quay ra. Ánh mắt nàng lóe lên khi thấy bóng dáng chậm chạp của Uyển Nhu. Làm như vô ư, nàng thúc mạnh vào vai Uyển Nhu. Tức thì Uyển Nhu ngă xuống, thức ăn vung văi ra sàn.

Cả điện im lặng như tờ. Ai nấy đều hít vào thật sâu. Thành vương gia nổi tiếng lănh khốc vô tình, một tiểu nha hoàn dám làm vương gia mất mặt, xem như phận nàng mỏng.

“Vương gia… vương gia tha tội!” Uyển Nhu vội vàng quỳ xuống, dập đầu liên tục.

Nàng thế nào lại bày ra bộ dáng như thấy cọp? Nam Cung Lâm chợt thấy khó chịu.

Nghe thấy giọng nói đó, mặc dù đă cố làm cho run run, nhưng Hoàng Tuấn Duật vẫn nhận ra. Đó chính là tiên nữ y gặp trong hoa viên. Không ngờ nàng lại là nha hoàn. C̣n dịch dung thành nha hoàn xấu xí nữa! Tim y bỗng đập mạnh. Có duyên, nhất định là có duyên. Y lại có thể gặp nàng ở đây!

“Vương gia, có thể nể mặt bổn vương, tha cho nàng không?” Hoàng Tuấn Duật cười nói.

Mọi người lại đồng loạt hít vào. Thất vương gia lại cầu t́nh cho một xú nha hoàn vụng về?

“A? Nàng có gì đáng để Thất vương gia phải cầu t́ình?” Nam Cung Lâm mỉm cười, nhưng dường như đang nghiến răng nói “Vương gia xem, bộ dạng nàng xấu xí, chân tay vụng về, thế nào có thể vào mắt Thất vương gia?”

“Vậy… chi bằng kêu nàng thể hiện chút tài năng!” Hoàng Tuấn Duật làm bộ nhíu mày.

“Tài năng? Hát? Múa?” Nam Cung Lâm cười tà mị, nhưng lại quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Uyển Nhu khiến nàng run rẩy.

“Cả hai!” Hoàng Tuấn Duật vỗ tay.

Chết tiệt! Nữ nhân này mới đó đă có thể quyến rũ Hoàng Tuấn Duật sao? Nam Cung Lâm tức giận nhìn nàng, lúc này đang cúi đầu run rẩy giữa lối đi.

“Nếu ngươi đồng ý vừa hiến vũ vừa hát, bổn vương tha mạng!” Nhưng mà hắn cũng chưa nói là sẽ lấy mạng nàng… (Maya: gian xảo, quá gian xảo = =!)

Mồ hôi chảy ướt lưng áo Uyển Nhu. Hát và múa? Cái đó không khó. Giọng ca của thân thể này phải nói là tuyệt vời, không thể chê được. Còn múa? Ngày trước, nàng tham gia hoạt động văn nghệ của trường, biết không ít kiểu múa cung đ́nh cổ xưa. Nhưng, vấn đề là… nàng có thể thật sự múa hát cho lũ nam nhân này xem sao?

“Không đồng ý, lôi ra!” Nam Cung Lâm lạnh lùng phất tay áo.

Hai thị vệ vừa nắm lấy vai nàng, nàng lập tức ngẩng đầu lên.

“Vương gia, nô tỳ sẽ làm!”

Nàng thấy Hoàng Tuấn Duật nở một nụ cười hài ḷng, còn Nam Cung Lâm, ánh mắt cũng như đang chờ đợi điều gì đó. Lúc này, hai nha hoàn đă mời nàng vào bên trong thay y phục.

Các thị thiếp chứng kiến cảnh đó, không khỏi giận dữ. Làm sao cả hai vương gia anh tuấn tài giỏi kia lại để mắt đến một xú nha hoàn? Tha cho ả khi đă làm ô danh vương gia như vậy? Xem ả kia, dung mạo xấu xí nhưng bản lănh quyến rũ nam nhân không thể xem thường. Có lẽ, các nàng phải giáo huấn nàng ta một trận nữa mới được.

Một khắc sau, Uyển Nhu bước ra. Khuôn mặt vẫn đen nhẻm, cái bớt hồng trên má khiến dung mạo nàng thật sự rất khó coi. Nhưng nh́n dáng người nàng nhỏ xinh, uyển chuyển bước đi, cũng không hẳn là tệ lắm. Xem nàng eo thon tinh thế, mỗi bước đi gấu váy lại chuyển động, làm cho người ta cảm giác bị mê hoặc. Nàng xấu xí mà lại có hương vị như vậy sao?

Hoàng Tuấn Duật thầm nghĩ, xóa bỏ lớp dịch dung, sẽ thấy được dung nhan tuyệt diễm, nhân gian hiếm có.

Nam Cung Lâm âm thầm đánh giá nàng. Nàng thật mới mười bốn tuổi sao? Dáng người tuy nhỏ nhắn, nhưng tinh tế mềm mại, cũng đủ để gợi lên dục vọng cho nam nhân rồi. Khoảng hai năm nữa, hẳn sẽ trở thành yêu tinh quyến rũ hồn người cho mà xem!

Lương Uyển Nhu có chút lúng túng. Ai sẽ đàn cho nàng múa đây?

“Các vị phu nhân, có ai muốn đàn cho nàng múa không?” Hoàng Tuấn Duật gợi ý.

“Vương gia, nghe đồn Uyển nhi này tài năng hơn người, tiện thiếp thật không dám múa rìu qua mắt thợ!” Vũ Tâm bước lên một bước.

Uyển Nhu bắt đầu nóng mặt. Tài năng hơn người? Một nha hoàn phòng bếp lại có thể tài năng hơn người sao? Chung quy lại là không muốn đàn cho nàng chứ gì? Muốn dồn nàng vào chỗ chết? Xin lỗi, bản lĩnh cổ nhân chưa đủ đâu!

“Cảm ơn ư tốt của vương gia, Uyển Nhu thật sự không cần đàn!” Uyển Nhu lúc này mới dơng dạc đáp lại. Lần đầu tiên nghe được thanh âm rõ ràng từ miệng nàng, mọi người có chút sững sờ. Thì ra giọng nói nàng hay đến vậy.

Trước mặt Nam Cung Lâm, Uyển Nhu luôn giữ cho thanh âm run rẩy. Nay được nghe rõ ràng, tâm hắn bỗng nhiên xao động. Nàng có giọng nói thật tuyệt vời.

Uyển Nhu chọn bài “Hoa rơi”, một bài hát khá du dương, mềm mại. Thực ra, âm điệu bài này đă đủ để tạo nên một khúc nhạc, cũng không cần đàn đệm. Những chỗ ngưng lâu v́ dạo nhạc, nàng sẽ huýt sáo.

Uyển Nhu uyển chuyển cất bước. Lượn một vòng tròn, âm thanh như tiếng nhạc từ miệng nàng phát ra. Vung tay áo, nàng bắt đầu cất tiếng hát.

Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn sự héo khô

Hết độ rồi hoa mong đợi ai ? Hoa trách móc ai ? Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi.

Một đời người phải khóc bao nhiêu lần thì nước mắt mới thôi rơi?

Một đời người phải rơi bao nhiêu lệ thì trái tim mới thôi tan vỡ ?

Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ nhưng không ai có thể hiểu thấu

Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp cứ như hoa rơi khắp cả một trời.

Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá , không một ai kề bên an ủi

Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp để rồi bao mong nhớ biến thành tro bụi.

Một đời người phải uống bao nhiêu ly rượu mà không biết say?

Một đời người phải say bao nhiêu lần mới không sợ bóng tối ?

Khoé mắt em xanh xao tiều tuỵ nhưng không ai có thể hiểu thấu

Lời thề ước ban đầu thật tuyệt diệu cứ như hoa rơi khắp cả một trời.

Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá , không một ai kề bên an ủi

Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp để rồi bao mong nhớ biến thành tro bụi.

Gió Bắc thổi qua màn đêm lạnh giá, không một ai kề bên an ủi

Lời thề ước ban đầu thật tuyệt đẹp để rồi bao mong nhớ biến thành tro bụi.

Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất nhưng khi hoa tàn rồi thì chỉ còn sự héo khô

Hết độ rồi hoa mong đợi ai ? Hoa trách móc ai ? Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi.

Giọng ca ngọt ngào, thanh thúy, truyền cảm vang lên. Vừa hư vừa thực, dẫn dụ người nghe vào thế giới của ca từ, của tâm trạng người hát. Mọi người như trong cơn say, mơ màng. Âm điệu thật buồn, thật dịu chậm răi chảy vào trong lòng người nghe… Điệu vũ mềm mại pha chút bi thương của nàng càng làm tăng thêm hiệu ứng cho bài hát. Từng cái phất tay áo, từng động tác xoay tròn của nàng đều khiến người ta như bị mê hoặc. Lại cộng thêm ánh mắt ma mị. Đôi mắt vốn đă rất sâu, nay lại thấm đẫm nỗi buồn mênh mang, khiến cho tất cả mọi người đều không thể kìm lòng được…

Khúc ca kết thúc, Quý Dương Điện rơi vào trầm mặc.

Phải một khắc sau, những tiếng vỗ tay mới lác đác xuất hiện. Rồi những người khác như bừng tỉnh, cả điện chìm trong âm thanh khen ngợi không dứt.

“Thành vương gia! Người quả thật sở hữu báu vật nhân gian!”

Sứ đoàn Bảo Quốc ánh mắt hâm mộ nhìn Nam Cung Lâm.

Tâm trạng hắn bỗng tốt lên rất nhiều. Phải rồi! Nàng là sở hữu của hắn, không ai có thể tranh đoạt, trừ khi hắn cho người đó.

Có điều, nữ nhân của hắn thì vĩnh viễn là của hắn, đừng nghĩ đến chuyện rời đi, hay được ở bên nam nhân nào khác.

Hắn tuyệt đối không cho phép! Nhất là nàng!

Hoàng Tuấn Duật âm thầm cười khổ. Y đă tự mua dây buộc mình rồi.

Không ngờ nàng không chỉ biết hát, mà còn biết múa nữa. Sức hấp dẫn của nàng đúng là không tưởng. Nàng như vậy càng làm cho tư tưởng chiếm hữu của y mạnh hơn. Đời này không có nàng xem ra không được rồi!

Những thị thiếp kia không khỏi bất ngờ. Xú nha đầu này lại có giọng hát quyến rũ như vậy, lại có thể có điệu múa mê hoặc như vậy? Nàng ta múa còn đẹp hơn Mộng Tuyền, còn xứng danh “Hoa Âm” hơn cả Như Yên.

Như Yên tức giận nắm chặt tay lại. Móng tay cắm sâu vào da thịt nàng. Tiện nhân kia lại có thể khiến nàng phút chốc mờ nhạt trước vương gia cùng mọi người.

Mộng Tuyền ánh mắt ngoan độc nhìn Uyển Nhu. Không nghĩ tới xú nữ này có tài như vậy. Danh xưng đệ nhất danh kỹ của nàng lại có thể thua trước xú nha đầu này sao? Không thể được! Xem ra, không hảo hảo giáo huấn nàng, nàng ta sẽ làm kiêu cho mà xem!

Không có ai để ý rằng, trong đôi mắt của Hồng Tụ cùng Y Vũ khẽ loé lên một đạo tinh quang.

Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Còn Uyển Nhu, nàng đă nhanh chóng lui ra, trở về bộ dạng xú nha hoàn câm lặng thường ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK