Trà: Đây thực ra giống một ngoại truyện hơn là một chương. Nhưng mà tác giả đã để như vậy, nên ta cũng không dám tự ý thay đổi. Các nàng cứ từ từ mà thưởng thức a~~~!
…
Uyển Nhu chợt phát hiện ra rằng, hai ngày sau khi Hoàng Tuấn Duật tiến cung, Nam Cung Lâm tâm tình đang rất tốt.
Hắn thường xuyên cười một mình, rất ôn nhu, khiến Uyển Nhu thiếu chút nữa nói thẳng ra miệng: “Vương gia… thần kinh ngài có được bình thường không a?”
Dạo này hắn đối xử với nàng cũng rất tốt. Thường xuyên cấp cho nàng y phục mới, thường xuyên cho nàng ăn cơm chung, thậm chí, công việc của nha hoàn thiếp thân là gì, nàng cũng không biết, suốt ngày ngồi không, ăn rồi chơi!
Bất quá, Uyển Nhu cảm thấy như vầy cũng không tệ. Tự nhiên thấy mình cũng giống như đại tiểu thư trong vương phủ a!
Bọn gia nô trong phủ giờ nhìn thấy nàng đương nhiên rất khách khí. Ai cũng biết vương gia thu nhận Uyển Nhu xấu xí phòng bếp làm nha hoàn thiếp thân. Còn vấn đề khuôn mặt, nàng chỉ giải thích với bọn họ là do được tắm rửa sạch sẽ, nên không còn đen đủi như trước. Vậy là ai nấy đều tin tưởng Uyển Nhu có dung nhan thật thanh tú dễ nhìn, chứ không phải là xú nha hoàn kia. Cuộc sống trong phủ rõ ràng là thoải mái không ít!
Nhưng khác biệt lớn nhất, hẳn là phải kể đến các thị thiếp phu nhân.
Bây giờ, Uyển Nhu mỗi khi gặp bọn họ chỉ cần hơi cúi người coi như hành lễ. Mà bọn họ gặp nàng cũng vui vẻ cười nói lấy lòng, không ai dám có thái độ khi dễ nàng nữa.
Hồng Tụ thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt ngầm hỏi nàng chuyện tìm đồ vật. Những lúc đó, nàng chỉ khẽ cau mày, rồi nhẹ lắc đầu. Tuyệt nhiên không dám lộ ra chuyện mình chẳng biết gì. Uyển Nhu chợt nhận ra rằng, mình thật có khiếu làm diễn viên, tại sao lúc trước không thử vận may ở lĩnh vực điện ảnh nhỉ?
Dạo này, túi tiền của Uyển Nhu cũng tăng lên không ít.
Số là, các vị thị thiếp phu nhân lúc nào cũng lựa thời cơ, mang đến cho nàng không ít ngọc ngà châu báu, ngân lượng ngân phiếu. Chủ yếu là muốn lấy lòng nàng, muốn nàng hướng vương gia nói tốt cho các nàng vài câu, để các nàng được vương gia để ý mà truyền gọi thị tẩm.
Mà cũng đã lâu, vương gia không có truyền thị thiếp để sủng hạnh.
Vương gia dạo này khẳng định là việc công mệt mỏi. Lúc nào nàng cũng thấy hắn vùi đầu vào làm việc ở ngự thư phòng. Vậy nên không còn tinh lực để làm chuyện kia nữa!
Hảo cảm đột nhiên tăng vọt với vương gia hỉ nộ vô thường kia.
Nam Cung Lâm đang chăm chú đọc sách, chợt thấy Uyển Nhu phóng ánh mắt quái dị nhìn mình, không nhìn được ngẩng đầu lên.
Uyển Nhu dùng ánh mắt long lanh nhất để nhìn hắn. Ý tứ biểu đạt rõ ràng, vương gia, người thật vĩ đại a~~~
Nam Cung Lâm chợt thấy nổi da gà.
“Có chuyện gì sao?”
Nam Cung Lâm hắng giọng nhìn nàng.
Uyển Nhu giật mình tỉnh lại, lập tức cười ngọt ngào, lấy lòng hắn.
“Vương gia~~~”
Tự nhiên hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Vương gia~~~ Các phu nhân rất quan tâm đến sức khỏe của ngài đó!” Uyển Nhu cười mím chi cọp.
“Làm sao?” Nhắc đến đám nữ nhân kia, tự nhiên giọng hắn lạnh nhạt.
“Là… Các phu nhân thắc mắc, tại sao gần đây ngài không gọi ai thị tẩm!” Uyển Nhu nuốt nước bọt. Tự nhiên cảm thấy tâm tình hắn đang xuống dốc.
“Ngươi mong bổn vương sủng hạnh đám nữ nhân đó?” Hắn chợt quay sang, nhìn thẳng vào mắt Uyển Nhu.
Lời này có ý tứ gì a? Uyển Nhu sờ sờ cổ. Quái, chuyện đó thì liên quan gì đến nàng?
Nhìn nàng đang lưỡng lự lựa câu trả lời, Nam Cung Lâm chợt thấy thoải mái hơn. Ít ra, nàng cũng không phủ nhận…
“Các nàng cho ngươi chỗ tốt gì?” Nam Cung Lâm làm như vô tình hỏi.
“Có a~~~ Tiền bạc, châu báu… cũng nhiều lắm!” Uyển Nhu thành thật trả lời. Nàng còn chưa có ngu mà nói dối hắn. Chuyện ăn hối lộ này, trước sau gì hắn cũng biết. Chi bằng thành thật khai báo, có khi còn nhận được chính sách khoan hồng của chính phủ.
Nam Cung Lâm buồn cười nhìn bộ dạng thành thật của nàng. Hắn lại làm như lơ đãng nói tiếp.
“Ngươi có biết… nhận hối lộ trong phủ sẽ có chuyện gì không?”
Uyển Nhu chột dạ. Hắn sẽ không trách phạt nàng chứ?
“Ách… vương gia… ngươi…”
Đừng thu của nàng a~~~ Ngàn vạn lần đừng đem nhập vào ngân khố quốc gia a~~~ Nàng cũng vất vả lắm mới nuốt được nhiều tiền như vậy, sao có thể dễ dàng bị khoắng sạch! Vương gia, ngươi so với đạo tặc còn ác độc hơn!
Cảm nhận được ánh mắt ai oán của nàng, trong lòng hắn đang cực kỳ hưởng thụ. Hắn ngả lưng ra đằng sau, bảo nàng xoa bóp.
Xoa bóp? Ân, nàng mặc dù kỹ thuật massage không thành thạo, nhưng cũng coi như là biết chút ít. Thôi, cấp cho hắn chút tiện nghi vậy.
Nam Cung Lâm thoải mái hưởng thụ sự xoa bóp của nàng. Không thể phủ nhận, nàng rất biết cách xoa bóp, khiến cho hắn thư giãn không ít. Nàng đến tột cùng còn chứa những bí mật gì?
“Các nàng hình như đối xử với ngươi không tệ!” Hắn lười nhác nói.
“Ân! Cái này gọi là sự khác biệt về đẳng cấp!” Uyển Nhu gật gù.
Khác biệt về đẳng cấp? Ý tứ gì? Hắn thực sự không hiểu lời nói của nàng.
Trong lúc vô tình, Uyển Nhu đã đem từ ngữ hiện đại ra nói mà không để ý.
…
“Uyển Nhu tỷ tỷ, ngọ thiện của vương gia…”
Thiên Nhi rất lễ phép cúi người hỏi nàng.
Từ trước đến giờ, ngự thiện của vương gia đều do Trần quản gia sắp xếp. Nhưng kể từ khi Uyển Nhu được thăng chức lên làm nha hoàn thiếp thân, những chuyện này được chuyển qua tay nàng. Nam Cung Lâm thường cho phép nàng cùng ăn cơm, nên bữa ăn đều là những món mà nàng thích. Bất quá, Nam Cung Lâm cũng không có ý kiến gì. Chắc chắn hắn không phải là người kén ăn. Uyển Nhu gật gù thầm nghĩ, quả là hảo hài tử, được nuôi dạy thật tốt a!
Bây giờ, trong phủ trừ Trần quản gia cùng thị thiếp, ai gặp nàng cũng phải hành lễ. Thiên Nhi, Châu Nhi cùng Võng Nguyệt, mặc dù rất không tình nguyện. Nhưng ai bảo địa vị của nàng cao. Đến Trần quản gia cũng phải nể mặt, nói chi các nha hoàn nhỏ bé như các nàng. Gọi tên Uyển Nhu, cũng phải thêm hai chữ “tỷ tỷ” đằng sau, chính là thể hiện cấp bậc của nàng trong vương phủ.
Nhìn Thiên Nhi ngoan ngoãn cúi đầu, Uyển Nhu chép miệng nghĩ thầm, chức vụ của mình quả nhiên là cao.
Cái này gọi là sự khác biệt về đẳng cấp a!