• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Sơn Đồ? Nàng làm thế nào mới tìm được nó bây giờ?

Khoan đã! Đây là việc của Y Y, bây giờ nàng ta đã chết, Uyển Nhu nàng việc gì phải thay thế Y Y làm việc?

Bây giờ, cấp bách nhất chính là tìm cách thoát ly khỏi tổ chức kia. Nàng từ trước đến giờ cực kỳ ghét bị người khác sai khiến, chỉ bảo này nọ. Hừ, nếu không phải tình thế bắt buộc, nàng không chỉnh người thì thôi, ai dám chỉnh nàng?

Chậc! Mọi truyện tính sau! Bây giờ đi ngủ cái đã!

Uyển Nhu ngả mình trên giường, nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.

Đêm đã khuya, ngoài trời tối đen như mực, gió thổi nhẹ…

Thư phòng, Nam Cung Lâm ngồi trên bàn, đăm chiêu nhìn vào cuốn sách trên bàn, nhưng dường như tâm trí đang biêu bạt ở nơi nào rồi.

Một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện trong phòng. Thân hình mảnh khảnh, nhìn thế nào cũng thấy đó là một nữ nhân.

“Tham kiến chủ tử!” Thanh âm thanh thúy, nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lùng.

“Vũ! Hoàng thượng phái bổn vương đi tham gia đại hội võ lâm!” Nam Cung Lâm trầm giọng nói.

“Chủ tử…?” Y Vũ biểu tình vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại lóe lên một tia sáng.

“Chuyện gì?”

“Chủ tử sẽ mang theo Lương cô nương?”

Nam Cung Lâm cau mày.

“Ngươi nghĩ sao?”

“Theo ngu ý của thuộc hạ, nên mang theo Lương cô nương! Mặc dù thân thế bí ẩn, nhưng nàng có một thân y thuật sao siêu, cũng rất tiện lợi cho chủ tử! Hơn nữa…” Vẻ mặt Y Vũ lúc này không giấu được tự hào “Võ công của chủ tử đã đạt đến cảnh giới, còn gì có thể uy hiếp!”

“Thuộc hạ cũng nghĩ vậy! Bất quá, nếu đã trà trộn vào vương phủ, hẳn là có dụng ý! Có thể chưa đạt thành đại sự, Lương Uyển Nhu sẽ không đối với chủ tử có bất lợi!” Chẳng biết tự lúc nào, trong thư phòng nhiều thêm ba người. Một trong ba người nói.

“Ngươi nghĩ dụng ý của nàng là gì?” Nam Cung Lâm lạnh nhạt hỏi.

“Thiên Sơn Đồ?” Một hắc y nhân khác đột nhiên nói.

Thiên Sơn Đồ sao? Mười năm nay, Thành vương phủ đã không ngừng đón tiếp giang hồ cao thủ đến viếng thăm, chỉ vì một cuộn giấy đó. Chẳng lẽ, nàng cũng muốn…?

Bất quá, nếu nàng muốn, Nam Cung Lâm hắn cũng chẳng do dự gì mà không cho nàng. Nhưng nếu là kẻ khác lợi dụng nàng để lấy nó, đừng hòng hắn đưa!

Ba hắc y nam tử cùng Y Vũ yên lặng đứng phía sau Nam Cung Lâm, bộ dáng cùng tượng đá giống nhau như đúc.

“Vũ, dạo này những nữ nhân kia có động tĩnh gì không?” Nam Cung Lâm chợt đổi chủ đề.

“Rất yên tĩnh! Nhưng lúc nãy, thuộc hạ thấy Hồng Tụ tiến vào phòng Lương cô nương, nhưng chỉ một khắc sau lại trở ra. Còn… các nàng, vẫn duy trì bộ dáng cũ của mình!” Y Vũ lạnh giọng thông báo.

Mục đích của Nam Cung Lâm khi an bài Y Vũ trở thành thị thiếp, chính là muốn nàng giám sát nhất cử nhất động của đám nữ nhân kia. Hơn nữa, giả vờ sủng ái nàng, cũng là để nàng tiện bề hoạt động.

Thành vương phủ, nói cho cùng, vẫn là một địa phương không hề yên bình!

“Vũ, ngươi tiếp tục ở lại vương phủ, theo dõi đám nữ nhân kia! Phong, Lôi, Thiểm, các ngươi đi theo bổn vương đến đại hội võ lâm. Nhớ kĩ, ẩn mình cho tốt!” Nam Cung Lâm bình tĩnh phân phó.

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Bốn hắc y nhân cùng đồng thanh nói. Chỉ một cái chớp mắt, thư phòng yên lặng như cũ, như thể từ nãy đến giờ chỉ có một mình Nam Cung Lâm vậy.

Tứ đại ám vệ của Nam Cung Lâm, Vũ – Phong – Lôi – Thiểm, trên giang hồ cũng rất nổi danh, chỉ dưới cơ tứ đại hộ vệ Liễm Nguyệt Cung mà thôi. Luận về võ công, bọn họ hẳn là không bằng bốn sát tinh nữ nhân kia, nhưng tuyệt đối là cao thủ. Hơn nữa, cả bốn người đều hành động nhanh chóng, gọn gàng, rất có quy củ. Đó là những thuộc hạ trung thành nhất của hắn.

Nam Cung Lâm chợt nâng mắt nhìn ra khoảng không đen như mực, khẽ thở dài.

Đêm, vẫn còn rất dài…

Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhu vừa bước vào thư phòng, đã thấy Nam Cung Lâm đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà.

“Vương gia, hôm nay ngươi không thượng triều sao?” Nàng tròn mắt nhìn hắn.

“Ta có công việc!” Nam Cung Lâm chợt cười, nhìn nàng. Sau những chuyện đã xảy ra, hắn đối với nàng đã không còn xưng bổn vương nữa. Lấy đạo bằng hữu mà đối đãi với nhau.

“Việc gì? Khẳng định là rất quan trọng!” Nàng ngồi đối diện hắn, quẹt mũi.

‘‘Tham dự đại hội võ lâm !’’ Nam Cung Lâm nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt có vẻ chờ đợi nhìn về phía nàng.

Đại hội võ lâm ?

Uyển Nhu nhất thời ngẩn ra.

Oa ! Trong tiểu thuyết võ hiệp, đại hội võ lâm hẳn là phi thường náo nhiệt, cao thủ nhiều như mây, bang phái tụ hội, hơn nữa, sẽ được nhìn thấy cái gì gọi là võ lâm tứ đại mỹ nam, tứ đại mỹ nữ.

Tuy rằng Uyển Nhu nàng sức miễn dịch khá cao so với mỹ nam tử, nhưng mà, nàng vẫn muốn được nhìn tận mắt cái gì gọi là mỹ nam cổ đại chứ ! Không biết so với Nam Cung Lâm, cùng cái kia yêu nghiệt Hoàng Tuấn Duật, tính cả Lạc Tiêu Hàn lạnh lùng, hơn được mấy phần ?

Nam Cung Lâm nhìn đôi mắt nàng dần dần sáng lên, rất là hài lòng, khóe miệng nhếch lên.

‘’Vương gia ! Ta có thể đi cùng không ?’’ Nàng mãnh liệt nhìn hắn, đôi mắt long lanh, xinh đẹp tuyệt trần. Đảm bảo chỉ cần là nam nhân, nhìn vào đó sẽ không thể nàng kháng cự.

Nam Cung Lâm hắn, làm sao có thể ngoại lệ ! Thế là, hắn vô thức gật đầu.

A~~~~

Uyển Nhu mừng rỡ nhảy lên. Đột nhiên đi đến bên cạnh hắn, hôn nhẹ lên má. Đây là động tác nàng vẫn thường làm với lão ba khi hắn đáp ứng yêu cầu bướng bỉnh của nàng, thể hiện sự biết ơn của nàng.

Trong khi Uyển Nhu đang mơ mơ màng màng tưởng tượng đến đại hội võ lâm hoành tránh vô cùng, Nam Cung Lâm, khuôn mặt như bị lửa đốt.

Thành vương gia anh tuấn bất phàm, nữ nhân vây quanh nhiều không đếm hết, phong lưu phóng khoáng, vậy mà bây giờ, cư nhiên vì một nụ hôn nhẹ mà… đỏ mặt.

Việc này truyền ra, đảm bảo khiến cả thiên hạ cười lộn ruột !

Trong khi đó, ‘‘thủ phạm’’ vẫn vô tư không biết gì, nhảy chân sáo bước ra khỏi ngự thư phòng.

Đại hội võ lâm a~~~ Chờ đó ! Cô nãi nãi tới đây !

Hôm sau, Uyển Nhu thu gom đồ đạc đầy đủ, bước ra khỏi phòng, hướng đến xe ngựa ngoài phủ.

Mặc dù nàng cảm giác hành trang của mình có thiếu thiếu cái gì đó, nhưng nghĩ mãi không ra, vậy nên cứ thế mà bước đi. Mặc kệ, thiếu cái gì thì tìm mua cũng được !

Xe ngựa bên ngoài nhìn cũng bình thường, nhưng bên trong lại xa hoa vô cùng. Có nệm phủ khắp xe, nhung đỏ mềm mượt, bất quá rất êm. Hơn nữa, rèm cửa lại là tơ lựa cao cấp. Nam Cung Lâm này, tựa hồ rất biết hưởng thụ a! Uyển Nhu thở dài, ai bảo hắn là vương gia làm gì?

Theo lời đồng chí Nam Cung Lâm, Uyển Nhu rốt cuộc biết được địa điểm tổ chức đại hội võ lâm. Nam nay, nó được Mặc Dung sơn trang đứng ra lo liệu, vì minh chủ võ lâm hiện tại là đại thiếu gia của Mặc Dung sơn trang, Giang Hạo Minh.

Mặc Dung sơn trang nằm ở phía nam Tố Quốc, cách Tây Dương kinh thành chừng hai mươi dặm. Với tốc độ của bọn họ, hẳn là một ngày một đêm sẽ tới nơi. Bất quá sẽ phải đi qua Thương trấn, vốn là cái địa danh mà giang hồ nhân sĩ tập trung không ít.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh ra khỏi cổng thành. Một vùng mênh mông sơn cước hiện ra, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của Uyển Nhu.

Quả thật, rất hoang dã, rất đẹp ! Thiên nhiên cổ đại thật là tốt. Lúc nào cũng trong sạch, cũng tươi đẹp như vậy ! Đột nhiên nàng cảm thấy mình được xuyên về cổ đại như thế này chính là phúc khí. Vừa có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, lại có thể thưởng thức cảnh đẹp như thế này. Hơn nữa, nếu cứ làm nha hoàn thiếp thân cho hắn như vậy, cũng chẳng sợ đói bụng ! Với lại nàng cũng tồn được khá nhiều tiền của rồi.

Đi được nửa ngày đường, xe ngựa tiến vào rừng.

Mặc dù có đường đi cũng khá êm, nhưng hai bên cây cối rậm rạp, vẫn khiến cho ngươi khác không tự chủ được run rẩy. Chỉ tiếc, xe ngựa này không chứa người bình thường. Một cái là vương gia, một cái là nữ sinh hiện đại xuyên việt, một cái là thị vệ trong vai người đánh xe.

Uyển Nhu chỉ lo mải mê ngắm cảnh vật xung quanh. Nàng thầm nghĩ, những địa phương như thế này, chẳng phải trong tiểu thuyết là hay xuất hiện thích khách hay sơn tặc sao ? Nam Cung Lâm đường đường là vương gia, trong triều cừu gia chắc cũng rất nhiều. Lần này chẳng phải là cơ hội tốt để loại bỏ hắn sao ? Còn không thì cũng phải có sơn tặc có mắt mà không thấy núi thái sơn nhảy ra chặn xe của vương gia chứ ?

Uyển Nhu vừa nghĩ như vậy, đã nghe thấy một âm thanh vạn phần gay cấn.

Nếu nàng biết những suy nghĩ của mình linh đến vậy, thì đã ước được trở về hiện đại rồi !

Bởi vì lúc đó, quả thật có sơn tặc xuất hiện !

‘’Đường này ta mở, cây này ta trồng, muốn đi qua đây, để tiền tài lại !’’

Uyển Nhu ngán ngẩm nhìn trước mặt mình là hơn mười tên dáng dấp thô bạo, vạm vỡ, dữ tợn. Tất cả đều mặc bố y, thập phần luộm thuộm, bẩn thỉu. Mặt tên nào tên nấy râu ria không chịu nổi, xấu xí vô cùng.

Hơn nữa, cái câu thoại kia đã quá cũ kĩ rồi. Nếu nàng nhớ không nhầm, khu rừng này cực kỳ rộng, muốn trồng hết số cây này, tổ tông của bọn họ trồng nghe còn có lý. Con đường này mà đúng là bọn họ làm, nàng đã không ngần ngại quăng ra vài viên dược đạn rồi ! Con bà nó, ai bảo đường vừa khúc khuỷu vừa khó đi, hại nàng nôn nao hết cả bụng.

Bọn sơn tặc bộ dáng thập phần dữ tợn, nhưng cũng không khỏi tò mò nhìn mấy người ngồi trên xe ngựa. Tên đánh xe bộ dáng như pho tượng, mặt không đổi sắc. Nữ nhân bên trong vẻ lạnh nhạt, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm bọn họ. Còn nam tử ngồi trong xe lại tỏ vẻ lười biếng, không buồn liếc bọn họ một cái.

Không hẹn mà cả mười tên đầu đầy hắc tuyến. Mấy người này bị cướp mà cứ làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Xem ra, bọn này bị coi thường đến thế là cùng !

Thế là, một kẻ ra vẻ như thủ lĩnh, phất tay về phía trướng, hét lên : ‘’Xông lên !’’

Ba người vẫn ngồi im không động đậy.

Uyển Nhu mặt không đổi sắc khiến Nam Cung Lâm tán thưởng nhìn nàng. Gặp tình huống như thế này, chỉ sợ nữ tử bình thường đã khóc thét lên rồi. Vậy mà nàng vẫn lạnh nhạt như cũ. Có bản lãnh. Rất thích hợp cho vị trí vương phi của hắn. Hắn cần là cần một nữ nhân can đảm, giỏi giang, không vướng bận đến hắn, chứ không phải là loại tiểu thư khuê các yểu điệu mềm yếu, lúc nào cũng cần người ta bảo vệ.

Uyển Nhu vẫn duy trì được thái độ bình tĩnh của mình là do liếc thấy thần thái của Nam Cung Lâm. Nhìn hắn an tĩnh như vậy, hẳn là có an bài thị vệ hết rồi. Trong tiểu thuyết chẳng phải luôn nói, các vị vương gia, hoàng đế luôn có ám vệ bên cạnh sao ? Bọn sơn tặc này, căn bản chỉ là tép riu. Hơn nữa, dù cho không có ám vệ, lấy võ công của hắn cũng đủ để làm cho bọn sơn tặc này không ngóc đầu dậy nổi rồi.

Dự đoán của nàng không sai. Bọn sơn tặc mới tiến lên vài bước, đã thấy từ trong rừng nhảy ra hai hắc y nhân chắn trước xe ngựa của bọn họ. Hắc y nhân bịt kín mặt, bất quá dựa vào vóc dáng có thể dễ dàng nhận thấy là nam tử. Hai người nhìn chằm chằm vào đám sơn tặc, cả người toát ra sát khí khiến bọn chúng sợ hãi lùi bước.

Không nói hai lời, hai hắc y nhân lao vào chém giết. Đúng là một cuộc tàn sát đơn phương. Đám sơn tặc kia căn bản chỉ dựa vào hình thể vạm vỡ cùng công phu mèo ba chân mà tác oai tác quái ở vùng núi này. Hai hắc y nhân kia chỉ cần liếc mắt cũng biết là cao thủ. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết bên nào thắng.

Nhưng trong khoảng khác những tên sơn tặc kia bị phanh thây, Uyển Nhu đôi mắt chợt trừng lớn. Huyết nhục mơ hồ, máu tươi đỏ rực như lửa không ngừng ngảy múa trong không khí. Cơ thể nàng chợt run rẩy, một cỗ sợ hãi từ sâu trong lòng chợt trào ra. Đôi mắt nàng nhìn không chớp vào mảnh máu thịt bên ngoài, khóe miệng run rẩy. Dạ dày thoáng chốc cuộn lên, một cỗ chua trào lên cổ họng. Uyển Nhu ghé mình ra bên ngoài cửa sổ, không ngừng nôn ọe.

Nàng vốn là đại phu, ở hiện đại chữa bệnh cũng thường xuyên gặp qua cảnh máu me đầy người. Nhưng không hiểu sao, lần này nhìn thấy máu, cơ thể nàng lại phản ứng dữ dội như vậy. Nàng biết, đây không phải là do nàng, mà do ký ức của cơ thể. Tiền nhiệm của nàng sợ máu, nàng chắc chắn.

Bởi vì nhìn thấy máu, Uyển Nhu không nhịn được sự sợ hãi… và cả sự oán hận nữa ! Những cảm xúc đó như thể phát ra từ chính tâm lý của nàng, nhưng thực chất, nó đã ăn vào quá sâu trong máu thịt nàng, khiến nàng mỗi lần thấy máu đều như vậy.

Đến lúc này, Uyển Nhu bỗng nhiên khát khao hơn bao giờ hết, nàng muốn biết về thân thế trước đây của nàng. Không biết trước đây, Y Y đã gặp qua những chuyện gì ?

Nam Cung Lâm hoảng hốt nhìn nàng. Mới một khắc trước, nàng còn vô cùng bình tĩnh khi nhìn thấy đám sơn tặc. Chẳng hiểu sao, khi cảnh chém giết diễn ra, nàng lại bất chợt run rẩy, rồi không nhịn được nôn ra. Hắn có thể khẳng định, sự bình tĩnh của nàng không phải là ngụy trang. Nhưng sự sợ hãi của nàng cũng rất chân thật. Hắn rất tò mò, đến tột cùng là nàng làm sao vậy ?

‘’Uyển Nhu, Uyển Nhu, không sao chứ ?’’ Nam Cung Lâm lo lắng vỗ lưng nàng.

‘’Máu… máu… ta sợ máu… !’’ Uyển Nhu chợt vô thức thốt ra. Tâm trí nàng vô cùng thanh tĩnh, nhưng không thể điều khiển được những hoạt động của cơ thể nữa. Từ trong miệng nàng liên tục phát ra những âm thanh kinh sợ.

Nàng sợ máu ? Hắn cau mày… Tại sao lại như vậy ?

‘’Dừng được rồi !’’ Nam Cung Lâm chợt ra lệnh.

Hai hắc y nhân nhanh chóng dừng động tác. Nhìn lại dưới đất, đám sơn tặc đã nhanh chóng bị phân thành nhiều mảnh nhỏ. Lắc mình một cái, hai bóng đen nhanh chóng biến mất.

‘’Mạc Uy, đi nhanh thôi !’’ Hắn phất tay áo.

Gã thị vệ Mạc Uy đánh xe ngựa ‘’Dạ !’’ một tiếng, nhanh chóng đánh xe ngựa ra khỏi đoạn đường nhiễm đầy máu me.

Đi xa một khoảng, mùi máu tanh trong không khí dần dần loãng ra, cơ thể mới bắt đầu nghe theo sự chỉ thị của Uyển Nhu. Xem chừng, mỗi lần nghe thấy mùi máu hay nhìn thấy nó, ký ức cơ thể lại bắt đầu điều khiển chính nó, Uyển Nhu không thể tham gia vào. Chắc phải một thời gian nữa, linh hồn nàng mới có thể trung hòa với cơ thể này. Nhưng trước hết, hẳn là phải chữa tật sợ máu này.

Nam Cung Lâm nhìn thấy sắc mặt nàng từ trắng bệch chuyển sang bình thường, lúc này mới an tâm đôi chút. Nhưng hắn vẫn vô cùng tò mò, vì cái gì nàng lại sợ máu như vậy ?

‘’Không sao chứ ?’’ Nam Cung Lâm chợt hỏi. Chính hắn cũng không nhận ra, thanh âm của mình lúc này lại vô cùng ôn nhu.

“Ổn cả rồi, xin lỗi ngươi!” Uyển Nhu phất tay áo, hai tay nhu nhu trán. Nàng cũng không để ý đến thái độ của hắn.

“Tại sao lại sợ máu?” Nam Cung Lâm đột nhiên nói.

Uyển Nhu nhìn hắn, chợt mỉm cười một cách yếu ớt. Nàng không nhận ra, nụ cười của nàng có bao nhiêu thê lương, có bao nhiêu cay đắng, khiến hắn trong lòng chợt đau quặn, tâm sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ, che chở cho nàng cả đời.

“Sẽ có một ngày, ngươi nói cho ta tất cả sao?” Hắn chợt mở miệng nói, trong lòng chờ mong, cũng là sợ hãi. Hắn sợ nàng sẽ phủ nhận điều nàng đã nói, cũng mong chờ điều đó là đúng.

Uyển Nhu nhận ra sự cô đơn trong mắt hắn, nàng không khỏi cười khổ. Tại sau Thành vương gia luôn cao cao thượng tại, người người nể sợ lại luôn biểu hiện những thái độ kỳ cục trước mặt nàng nhỉ? Nàng không rõ, nhưng nàng cũng cảm thấy may mắn, có lẽ tỏng lòng hắn, nàng là người đặc biệt chăng…

“Ân…” Thanh âm rất nhỏ, nhưng đủ để lọt vào tai hắn. Hắn mừng muốn phát điên. Bản thân hắn không rõ, tại sao lại vì một lời hứa mà mừng rỡ. Có lẽ, không phải là hắn không biết, chỉ là chưa biết mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK